Lục Thương Hạc nói:

- Hiên Viên Giáo úy, với tình hình thực tế trước mắt, muốn giữ lại những huynh đê bị bắt kia cũng chỉ có thể thỏa thuận nhượng bộ một chút với Hắc Liên giáo.

- Nhượng bộ?

Nghiêm Lăng Hiện cười lạnh:

- Đường đường phủ Thần Hầu, lại thêm tám bang mười sáu phái, chỉ còn một bước cuối cùng là có thẻ dẹp yên Hắc Liên giáo, ngươi nói vào lúc này chúng ta lại nhượng bộ gì họ? Hắc hắc, vớ vẩn không.

- Lão thất, không nói nhiều.

Hiên Viên Phá trầm giọng nói:

- Lục Trang chủ nghĩ chúng ta nên đưa ra nhượng bộ thế nào?

Lục Thương Hạc hết sức cẩn thận nói:

- Hiên Viên Giáo úy, Lục mỗ không có ý gì khác, chỉ lo cho an nguy của những con tin này mà thôi. Nếu không phải, coi như Lục mỗ lắm mồm đi.

Y chắp tay muốn đi, Hiên Viên Phá lại lên tiếng:

- Lục Trang chủ, đã nói rồi, không ngại nói hết.

Lục Thương Hạc do dự một chút, cuối cùng mới nói:

- Trong tay Hắc Liên giáo bắt chừng hơn ba mươi huynh đệ chúng ta, theo như ta thấy, bên trong cũng có ít nhất một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi giáo chúng. Chúng ta có nên đàm phán với bọn họ, giao cho chúng ta một người, sẽ thả cho một người trong bọn họ ly khai, một mạng đổi một mạng không?

- Trong Hắc Thạch điện, ít nhất đã xác định được, trong bốn Thánh Sứ Hắc Liên ít nhất có ba người trong đó. Huyền Dương Thái Âm vẫn chưa xuất hiện, nếu cũng ở trong đó, chẳng lẽ chúng ta sẽ thả họ đi? Mấy người đó là nòng cốt của Hắc Liên giáo, nếu bọn họ rời đi, với năng lực của họ, tất có thể đông sơn tái khởi.

- Đương nhiên mấy người kia không thể buông tha. Chỉ cần bọn họ không đi, cho dù chúng ta dùng một mạng đổi hai người bọn họ cũng không đáng, để cho những giáo chúng bình thường đi cũng được. Nếu bọn họ đồng ý đương nhiên là tốt nhất, nếu không, chỉ sợ người trong nhà họ sẽ xảy ra nội chiến trước.

- Ý ngươi nói là cố ý để cho đám giáo chúng kia biết còn có đường sống, nếu Thánh Sứ Hắc Liên từ chối lấy mạng đổi mạng, bên trong sẽ loạn?

- Đúng vậy. Chỉ cần trừ hết mấy nhân vật nòng cốt này của Hắc Liên Giáo, toàn bộ Hắc Liên Giáo sẽ bị chia rẽ.

Lục Thương Hạc vuốt râu:

- Giáo chúng Hắc Liên giáo có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là thân thể huyết nhục, thiên hạ này không có mấy người không sợ chết, chỉ cần cho bọn họ cơ hội sống, bọn họ tất sẽ tìm mọi cách để có thể sống tốt.

Hiên Viên Phá hơi cười cười:

- Lục Trang chủ có ý nói, dùng thủ đoạn đàm phán, để cho bọn họ tự sinh nội chiến?

- Nếu có thể thành đương nhiên là vô cùng tốt.

Lục Thương Hạc cười nhạt:

- Nếu không thành, tất bọn họ sẽ có mâu thuẫn, chính là cơ hội cho chúng ta.

Y chắp tay:

- Hiên Viên Giáo úy, Lục mỗ nguyện ý chủ động xin đi giết giặc, tới đàm phán cùng bọn họ.

Hiên Viên Phá hơi trầm ngâm, Nghiêm Lăng Hiện lên tiếng:

- Cho dù muốn đàm phán cũng không làm phiền đến Lục Trang chủ, đại sư huynh và tam sư huynh của ta đều ở đây.

Lục Thương Hạc cười cười:

- Nói đúng lắm, tại hạ nhiều chuyện rồi.

- Lục Trang chủ, ngươi đã nghĩ đàm phán thế nào, để ngươi đi đàm phán cũng không sao.

Hiên Viên Phá cười nói:

- Chỉ cần bọn họ đồng ý thả người, chúng ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, có thể thả cho họ vài mạng, nhưng Thánh Sứ Hắc Liên và Thái Âm Huyền Dương thì không thể bỏ qua ai.

Lục Thương Hạc chắp tay cười đáp:

- Lục mỗ hiểu!

Đoạn y xoay người mà đi.

Nghiêm Lăng Hiện cau mày:

- Đại sư huynh, vì sao để cho gã đi đàm phán?

- Y không phải là phủ Thần Hầu.

Hiên Viên Phá thản nhiên đáp:

- Nếu đàm phán thật sự thành công, ngày sau nếu có người khác truy tra việc này, cũng sẽ không quan hệ gì tới phủ Thần Hầu chúng ta.

Nghiêm Lăng Hiện bừng tỉnh đại ngộ.

Đường đường phủ Thần Hầu, đã bức Hắc Liên Giáo đến tuyệt lộ, chỉ thiếu một chút nữa, nếu vào lúc này lại chủ động đàm phán với Hắc Liên giáo, coi như ném hết sát khí của phủ Thần Hầu rồi.

- Nếu quả thật làm vậy mà khiến cho nội bộ Hắc Liên giáo mâu thuẫn, với chúng ta, đương nhiên là chuyện tốt.

Hiên Viên Phá nói khẽ.

- Đại sư huynh, nếu quả thực y thành công, chẳng phải để cho y lập được đại công sao?

Hiên Viên Phá vẫn bình tĩnh không một gợn sóng:

- Lần này y còn lập thiếu công lao nữa sao? Thêm một công lao này chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Nghiêm Lăng Hiện hơi gật gật đầu, Tây Môn Chiến Anh ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi:

- Đại sư huynh, có phải Huyền Dương Thái Âm đều ở bên trong?

Hiên Viên Phá nghĩ một lát mới đáp:

- Thật ra ta cũng đang rất khó hiểu. Cho tới bây giờ mới chỉ thấy Thánh Sứ xuất hiện, chưa thấy bất kỳ người nào trong Huyền Dương Thái Âm, cho dù là vị Đại Tông sư kia cũng chưa từng thấy xuất hiện.

Lýc trước khi ở đầm băng, Tây Môn Chiến Anh đã được Tề Ninh phân công coi chưngf tiểu yêu nữ, không biết trận quyết đấu đỉnh phong giữa Hắc Liên Giáo chủ và Thanh Đồng Tướng quân, càng không biết hiện giờ Giáo chủ đang bị trọng thương.

Nghiêm Lăng Hiện cũng cau mày:

- Đại sư huynh, có phải Hắc Liên Giáo còn quỷ kế gì không? Vì sao Giáo chủ Hắc Liên vẫn chưa thấy xuất hiện?

Hiên Viên Phá nghĩ một chút, hơi lắc đầu:

- Rốt cuộc là thế nào ta cũng không rõ, chỉ là Hắc Liên giáo đã rơi vào tuyệt cảnh như vậy, theo lý mà nói, tuyệt đối Giáo chủ Hắc Liên không thể thờ ơ. Rốt cuộc chuyện này cũng rất kỳ quặc.

Đúng lúc này, Hàn Thiên Khiếu bước nhanh lại, hạ giọng nói:

- Đại sư huynh, trong Hắc Thạch điện hình như có tiếng đánh nhau.

- Đánh nhau?

Hiên Viên Phá khẽ giật mình.

- Bọn đệ đã sắp xếp mấy huynh đệ thính tai chú ý động tĩnh bên trong, vừa nghe được bên trong có tiếng đánh nhau, tiếng không lớn, nhưng nhất định có người ra tay… - Chẳng lẽ bọn họ đã gây nội chiến?

Nghiêm Lăng Hiện hưng phấn:

- Nếu vậy, rất nhanh chúng ta có thể giết vào trong Hắc Thạch điện.

Hiên Viên Phá nghiêm nghị:

- Không thể chủ quan. Có lẽ đây là mánh khóe của Hắc Liên giáo.

Y đi về phía Hắc Thạch điện, đám người Tây Môn Chiến Anh đều đi bên cạnh.

Hắc Thạch điện sừng sững đứng vững trên đỉnh Liên Hoa Phong, đều dùng đá đen khổng lồ chồng lên mà thành, cho dù là giữa ban ngày cũng khiến cho người ta cảm thấy nghiêm túc và trang trọng.

Hắc Thạch điện tạo hình kỳ lạ, cửa chỉnh là hai khối đá vừa nặng vừa dày, trên đó đều khắc hình, hợp lại chính là một đóa sen đen.

Có hai người áp tai vào cửa đá nghe ngóng động tĩnh bên trong, thấy Hiên Viên Phá đi tới, một người bước lại chắp tay:

- Hiên Viên Giáo úy, trong này vẫn đang đánh.

- Có tiếng binh đao không? Bao nhiêu người đang chém giết nhau?

Hiên Viên Phá hỏi.

- Không giống như đang chém giết, mà giống như đang luận võ, cũng có tiếng binh khí giao kích.

Người còn lại cũng bước lại báo:

- Hiên Viên Giáo úy, ngoài tiếng động, trong này còn tỏa ra một mùi hương rất cổ quái.

- Hương?

- Hình như là mùi nhiên du. Từ rạng sáng nay, mùi này đã nhàn nhạt rồi, nhưng còn chưa rõ ràng, nhưng vừa rồi mùi này càng lúc càng đạm, hiện giờ đứng ở cửa chính bên kia cũng có thể ngửi được rõ ràng.

Hiên Viên Phá lập tức đi lên, đứng trước Liên Hoa môn, khép hờ hai mắt. Lúc này, trước cổng chính tụ tập hơn trăm người, khắp nơi đen kìn kịt, không ít người đã rút sẵn binh khí, tất cả đều nhìn Hiên Viên Phá. Một lát sau, Hiên Viên Phá mở mắt, bước tới, có mấy người cũng tiến lên.

- Quả thật bên trong có mùi nhiên du.

Hiên Viên Phá lạnh lùng:

- Xem ra bọn họ thấy không có đường chạy đã muốn hủy Hắc Thạch điện.

Y nói vậy, không ít người nở nụ cười, nhưng vẫn có không ít người hoảng sợ biến sắc, có người lớn tiếng hỏi:

- Hiên Viên Giáo úy, Tông chủ chúng ta còn ở bên trong, không thể để bọn họ đốt Hắc Thạch điện.

Liền có người nhận ra người này của Thiết Cốt Tông. Thiết Cốt Tông là một trong tám bang mười sáu phái, lần này tấn công núi, Tông chủ Thiết Cốt Tông cũng bị trúng độc rồi bị giáo chúng Hắc Liên bắt cóc.

- Đúng vậy, Tông chủ bên trong, nhất định phải cứu Tông chủ của chúng ta ra.

Lần này Thiết Cốt Tông tới không ít người, lúc này đều lách tới, cả đám đầy căm phẫn.

- Còn có Bảo chủ của chúng ta nữa, ngài ấy vẫn ở bên trong.

- Quán chủ của chúng ta cũng bị bắt làm con tin, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng đụng vào một sợi lông của Quán chủ.

Mọi người nhao nhao ầm ỹ.

Có người cười lạnh:

- Hắc Liên giáo muốn, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ngăn cản? Hắc Thạch điện này phòng thủ kiên cố, chúng ta không giết vào được.

Bọn họ làm vậy chúng ta cũng đỡ phiền toái.

Lập tức có người của Thiết Cốt Tông phẫn nộ quát lên:

- Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ các ngươi thấy chết mà không cứu?

- Thấy chết mà không cứu?

Đường đường Tông chủ lại bị người ta bắt đi, cho dù có ra ngoài cũng không còn mặt mũi gì.

Có người lạnh nhạt nói:

- Chỉ sợ Tông chủ của các ngươi tình nguyện chết bên trong thôi.

Nếu không phải có kiêng kỵ, chúng ta hà tất phải ăn không khí trên đỉnh núi này mà vây khốn tiếp mà không cho một mồi lửa đốt cái Hắc Thạch điện này đi?

Song phương mắng nhau, có người nắm chặt binh khí muốn động thủ, tràng diện tương đối hỗn loạn.

Giữa các bang phái giang hồ đều có ân có oán, lần này tấn công núi đều hy vọng thấy các bang phái khác hao tổn thêm một vài nhân thủ. Thiết Cốt Tông này là một trong tám bang mười sáu phái, mấy năm này trên giang hồ cũng có vài phần ngạo mạn tự đắc, đắc tội không ít người, lúc này có không ít người đang hy vọng Tông chủ Thiết Cốt Tông thật sự chết trong Hắc Thạch điện đi.

Không chỉ Thiết Cốt Tông, Tông chủ các bang phái khác cũng có không ít cừu oán, đương nhiên đệ tử bổn môn đều muốn cứu Tông chủ bổn phái ra, nhưng các bang phái khác cũng có người hy vọng những người này không thể ra ngoài được nữa, có rất nhiều người vì tư oán, cũng có rất nhiều người nghĩ, đám người kia chết rồi, bang phái của kẻ đó tất xuống dốc, sẽ bớt đi một đối thủ.

Hiên Viên Phá vẫn lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Đừng có làm loạn.

Mọi người vẫn còn khá kiêng kỵ phủ Thần Hầu, rất nhanh đã yên tĩnh lại Hiên Viên Phá lạnh lùng nói:

- Hắc Thạch điện còn chưa công phá, Hắc Liên giáo còn chưa diệt vong, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, các ngươi lại loạn trước lên, chẳng lẽ muốn cho Hắc Liên giáo cơ hội chuyển bại thành thắng?

Có rất nhiều người nghĩ Hắc Liên giáo đã là cá trong chậu, không có cơ hội chuyển bại thành thắng, đều không cho là đúng. Nhưng Hiên Viên Phá đã nói vậy, lại không ai dám chống đối ngay mặt.

- Chư vị Tông chủ đều tới để tiêu diệt Hắc Liên giáo, chỉ cần có một cơ hội, đương nhiên chúng ta phải toàn lực cứu họ ra

Hiên Viên Phá trầm giọng nói, nhìn quét một cái, ánh mắt dừng lại trên Lục Thương Hạc một lát mới rời đi.

Lục Thương Hạc ngầm hiểu, bước lên vài bước, giơ tay lên:

- Chư vị, không biết có thể nghe ta nói vài câu không?

Lần này công của Lục Thương Hạc là lớn nhất, cứu được rất nhiều mạng, lúc này y ra mặt lại có danh vọng khá cao, quần hào đều nhìn y không biết muốn nói gì.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full hương 447: Đồng ngôn vô kỵ ( Lời trẻ con nói chẳng chút kiêng kị) Ẩn

0.13778 sec| 2445.602 kb