Trong nháy mắt, mấy người Tề Ninh đã vượt qua cửa ải cuối cùng, cửa ải này chỉ có hai hộ vệ trấn thủ nhưng đều đã bị giết chết.
Lúc này bọn họ đều đang đứng trong mây mù có thể lờ mờ trông thấy đỉnh núi.
Tiểu yêu nữ thở gấp nói:
- Ta không thể đi tiếp được nữa, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, nếu như người của các ngươi đã tấn công lên núi vậy thì Hắc Liên Giáo e rằng cũng đã bại trận rồi, chúng ta cũng không cần phải gấp gáp làm gì.
Lời nàng ta nói vô cùng nhẹ nhàng, tựa như việc Hắc Liên Giáo thắng hay bại không liên quan gì đến mình vậy.
Tây Môn Chiến Anh lúc nào cũng nghĩ đến cuộc chiến ở trên núi, mặc dù nàng cũng rất mệt nhưng vẫn không chịu dừng lại chỉ lạnh lùng nói:
- Không đi được cũng phải đi, đi mau!
Tiểu yêu nữ lại co người dựa vào vách đá, tỏ vẻ đáng yêu nài nỉ:
- Cầu xin các người đấy, ta chỉ là một đứa bé, các người nhẫn tâm để cho ta phải chết vì mệt sao? Tỷ tỷ xinh đẹp, xin hãy rủ lòng thương cho ta nghỉ ngơi một lát thôi. Ta vẫn luôn nghe lời các người mà, ta dẫn các người lên đây, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao mà.
Thấy nàng ta thân thiết gọi mình là tỷ tỷ, Tây Môn Chiến Anh cười lạnh.
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng “lạch cạch”, Tề Ninh vốn vẫn đang nghĩ về trận chiến trên đỉnh núi thì nghe thấy có tiếng động lạ, hắn lập tức cảm nhận được có mùi nguy hiểm, hắn chỉ kịp hét lên một tiếng “cẩn thận” rồi nhào người về phía Tiểu yêu nữ.
Vách núi mà Tiểu yêu nữ tựa vào đột nhiên xoay tròn với tốc độ cực nhanh tựa như cửa xoay. Tây Môn Chiến Anh trợn mắt ngạc nhiên, không ngờ vách núi này lại bố trí một cơ quan như vậy, nàng muốn lao lên ngăn lại nhưng không kịp nữa. Tề Ninh nhanh nhẹn xông lên, vào khoảnh khắc cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì hắn cũng đã lách người qua khe hẹp chui vào bên trong.
Tất cả dường như chỉ xảy ra trong thời gian nháy mắt, Tây Môn Chiến Anh không thể ngờ vách núi này lại có vấn đề, càng không ngờ thân thủ của Tề Ninh lại có thể nhanh đến thế. Đến khi nàng tỉnh táo lại thì đã thấy vách núi trở về trạng thái ban đầu. Nếu quan sát kỹ có thể thấy ngoài viền có khe hở rất nhỏ, nếu như không nhìn cẩn thận sẽ không thể nhận ra điểm gì khác thường.
Tây Môn Chiến Anh rất bực.
Nàng không ngờ mình lại trúng kế của Tiểu yêu nữ đó. Nhóc tỳ này rất quen thuộc địa hình chỗ này, đương nhiên cũng nắm trong lòng bàn tay các cơ quan được bố trí trên núi. Nàng ta thành thật đưa bọn họ lên núi rồi lại đột nhiên đòi dừng lại ở đây chắc chắn là đã tính toán sẵn từ trước.
Tây Môn Chiến Anh rút đao ra chém hai nhát lên vách núi rồi kêu lên:
- Tề Ninh! Tề Ninh, ngươi có nghe thấy tiếng ta không?
Thế nhưng bên trong lại không hề có tiếng trả lời nào, Tây Môn Chiến Anh gắng sức đẩy vách đá nhưng vách đá không hề xê dịch khiến nàng vô cùng bực mình, không biết tình hình của Tề Ninh trong đó thế nào rồi!
Nàng áp tai lên vách đá nghe thử nhưng lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, bản thân cũng biết cơ quan này được thiết kế đặc biệt huyền diệu, chẳng những không thể mở ra mà còn không thể nghe được bất cứ âm thanh nào ở bên trong.
Nàng nghĩ chắc chắn quanh đây phải có cơ quan mở được vách đá này ra nhưng tìm mãi một lúc sau, gần như đã đụng vào khắp nơi trên vách đá nhưng lại vẫn không thể ra được cơ quan mở cửa.
Qua một lúc sau vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, Tây Môn Chiến Anh lo lắng cho an nguy của Tề Ninh, vành mắt bất chợt đỏ lên, lẩm bẩm:
- Ngươi lên núi là vì ta, nếu... nếu như ngươi xảy ra chuyện gì không may, ta...!
Trong lòng nàng vô cùng đau lòng, không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
- Hắn nhất định sẽ không sao đâu!
Tây Môn Chiến Anh đột ngột đưa tay lên lau nước mắt, tự nói với bản thân:
- Hắn thông minh như vậy lại còn có võ công cao cường, nhất định sẽ không sao....!
Lòng thầm nghĩ: Tề Ninh đang bị vây ở trong đó, nàng nhất định phải cứu hắn ra, nhưng với khả năng của một mình nàng thì không thể làm gì được, vì vậy cách tốt nhất hiện giờ là phải đi tìm người tới giúp.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, mây mù mờ mịt, thầm nghĩ nếu như đã có cánh quân đánh giết từ đây lên, vậy thì hiện tại có lẽ tám bang mười sáu phái đã chiếm được thế thượng phong cũng chưa biết chừng. Trong các bang phái có rất nhiều nhân tài, giờ nàng đi tìm bọn họ đến đây trợ giúp nhất định có thể mở được cửa đá này cứu Tề Ninh ra, nghĩ đến điều này nàng lập tức nắm chặt đao men theo đường núi chật hẹp một mình đi lên núi.
Nàng men theo đường núi chạy nhanh không ngừng nghỉ, vì lo lắng cho an nguy của Tề Ninh, nên không thấy mệt mỏi. Chân càng chạy càng nhanh, sương mù ngày càng dày đặc chưa tới một canh giờ sau, nàng đã tới được đỉnh Liên Hoa. Xung quanh nơi này đều là cây gỗ cổ ngàn năm, nàng trốn sau tảng đá dõi mắt nhìn về phía con đường đá phía trước, cuối con đường là một tòa thành bằng đá, mặc dù trên núi mây mù mịt mờ nhưng Tây Môn Chiến Anh vẫn nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Tòa thành sừng sững đồ sộ, vững vàng tọa lạc trên đỉnh núi, nàng thầm nghĩ, để xây dựng được tòa thành này chắc hẳn đã tiêu tốn rất nhiều sức người sức của.
Bên ngoài tòa thành đông nghịt người, bọn họ mặc trang phục khác nhau, trong lúc nhất thời cũng không đếm được là có bao nhiêu người, tất cả đều đang bao vây xung quanh tòa thành đá.
Nhìn thấy đám người này, Tây Môn Chiến Anh mừng vỡ, nàng nhận ra đám người này chính là người trong tám bang mười sáu phái.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này Tây Môn Chiến Anh lại cảm thấy cả người mệt lả, gần như đến nói cũng không còn sức mở miệng.
Lúc trước nàng có thể đi không ngừng nghỉ không thấy mệt mỏi là vì lo lắng cho Tề Ninh nên mới có sức đi như vậy, nhưng đến lúc này nàng đã không còn sức để nhấc chân lên nữa.
- Ai?
Tây Môn Chiến Anh đứng dậy đang định đi về phía đám người phía trước thì lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng người quát lên, sau đó là tiếng xé gió cực mạnh, lập tức có hai bóng người lao thẳng về phía nàng. Tây Môn Chiến Anh nhanh chóng lùi về sau nhưng chân lại chẳng còn tí sức nào, ngay sau đó có ánh sáng lóe lên, một thanh kiếm xuất hiện chĩa thẳng vào cổ họng nàng.
Tây Môn Chiến Anh ngẩng lên nhìn thấy có hai người đàn ông mặc áo lam đang lạnh lùng nhìn mình.
- Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa ngục không có cửa ngươi lại cứ cố xông vào.
Một tên cười lạnh nói:
- Ả ta nhất định là Yêu nữ của Hắc Liên Giáo, sư huynh hãy giết chết ả ta đi!
Tây Môn Chiến Anh nhướng mày, tức giận quát lên:
- To gan! Ta là người của phủ Thần Hầu! Các ngươi còn không mau thu kiếm lại!
- Thần Hầu phủ?
Cả hai tên đều cười phá lên.
- Nếu ngươi là người của phủ Thần Hầu vậy thì bọn ta chính là người của lầu Cửu Thiên! To gan, lại dám giả mạo người của phủ Thần Hầu.
Tây Môn Chiến Anh biết trận đánh núi Thiên Vụ lần này, đại quân được chia ra làm bốn cánh quân, xung quanh bốn phía núi Thiên Vụ đều có quân lính. Nàng cùng cánh quân phía Đông đánh lên núi nhưng e là cho dù có là binh lính của cánh quân phía Đông cũng chưa chắc tất cả đều biết nàng. Nàng cau mày hỏi:
- Hiên Viên giáo úy đang ở đâu?
Ta muốn gặp huynh ấy!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy vẻ mặt của Tây Môn Chiến Anh không hề có chút sợ hãi nào thì thầm nghĩ có lẽ cô nương này quả đúng là có liên quan đến phủ Thần Hầu, nếu đúng là vậy thì bọn họ không thể đắc tội với nàng được.
Tên cầm kiếm chĩa vào Tây Môn Chiến Anh liếc mắt ra hiệu cho tên còn lại, tên đó hiểu ý của gã lập tức xoay người chạy đi như bay.
Tên cầm kiếm cũng thu kiếm lại, có chút xấu hổ, gã nói:
- Cô nương là người của phủ Thần Hầu thật sao? Nhưng tại sao lại đi từ dưới núi lên?
Tây Môn Chiến Anh không có thời gian để dông dài với gã, nàng trực tiếp hỏi:
- Tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Tên kia lập tức đáp lại:
- Điện Hắc Thạch đã bị người của ta bao vây, người của Hắc Liên giáo đều ở bên trong, người của ta đã vây kín xung quanh, cho dù bọn chúng có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Tây Môn Chiến Anh không ngờ cục diện lại như vậy, nàng nghi ngờ hỏi:
- Đỉnh Liên Hoa mà lại có thể bị đánh hạ dễ dàng như thế sao?
Tên kia lập tức trả lời:
- Cô nương, cái này cũng không thể nói là dễ dàng được. Quân ta đã hy sinh ít nhất hơn trăm người, đám yêu quái này đã hại chết không ít đồng đạo trong giang hồ, lần này nói gì thì nói cũng nhất định phải tiêu diệt sạch bọn chúng, một tên cũng không thể để lại.
Tây Môn Chiến Anh nhìn về phía điện Hắc Thạch đang bị bao vây, có người ngồi xuống nghỉ ngơi, có người thì bàn luận chuyện gì đó, không ai chú ý về phía bên này.
Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Nếu quân ta đã bao vây điện Hắc Thạch, vậy tại sao lại không triển khai tấn công? Tại sao lại cứ thủ ở bên ngoài làm gì?
Tên kia cười khổ đáp lời:
- Bọn ta cũng muốn tấn công vào trong nhưng lại sợ.... đánh chuột sẽ làm vỡ bình, đám yêu nhân đó đã bắt đi không ít người cúa chúng ta, hiện tại đang bị bọn chúng nhốt trong điện làm con tin. Không những thế cũng không biết điện Hắc Thạch này đã dùng cái gì làm thành lũy mà mỗi một viên đá đều có màu đen, vô cùng cứng rắc.
Cho dù có là đao kiếm chém vào cũng không hề hấn gì, bọn chúng đã đóng chặt tất cả các cửa ra vào của điện Hắc Thạch, vì vậy người của ta cho dù muốn vào nhưng lại không thể vào nổi.
Tây Môn Chiến Anh giật mình, không ngờ lại còn có chuyện này.
Đúng lúc này có mấy người vộ vã đi tới chỗ hai người, người dẫn đầu chính là Giáo úy Hiên Viên Phá, phía sau là hai người của phủ Thần Hầu. Tây Môn Chiến Anh vừa nhìn liền nhận ra một người trong số đó chính là Nghiêm Lăng Hiện - Giáo úy Phá Quân, người còn lại là Hàn Thiên Khiếu - Giáo úy Văn Khúc.
Thất tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu đương nhiên đều hết sức thân thuộc với Tây Môn Chiến Anh, không những thế còn hết lòng che chở cho tiểu sư muội này.
Tây Môn Chiến Anh biết trong Thất tinh Bắc Đẩu, Giáo úy Lộc Tồn hiện nay đang ở Đông Tề, Giáo úy Võ Khúc thì đang mai phục ở Bắc Hắn. Một khi phủ Thần Hầu có việc, Giáo úy Tham Lang Khúc Tiểu Thương sẽ trấn thủ ở phủ Thần Hầu, còn Giáo úy Liêm Trinh chủ yếu phụ trách công tác nghiên cứu chế tạo vũ khí, dược liệu của phủ Thần Hầu nên không thể tùy tiện ra ngoài.
Trận này ba Giáo úy có thể hành động bên ngoài đều xuất hiện ở trên đỉnh Liên Hoa này.
- Tiểu sư muội!
Nghiêm Lăng Hiện thấy Tây Môn Chiến Anh tới thì rất vui, chạy vù tới nói:
- Muội làm ta lo gần chết, còn tưởng muội... Ha ha, muội không sao là tốt rồi, ha ha ha...!
Gã mừng như điên, tựa như hận không thể lập tức ôm lấy tiểu sư muội, chỉ là gã cũng hiểu tính tình sư muội của mình, đừng nói là ôm cho dù chỉ là chạm nhẹ một cái thôi là nàng đã nổi trận lôi đình lên rồi.
Tây Môn Chiến Anh thấy các sư huynh đều bình an vô sự thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng gọi khẽ một tiếng:
- Thất sư huynh!
Lúc này nàng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những thứ khác, trong lòng chỉ nghĩ đến một người duy nhất, chính là Tề Ninh.
Nghiêm Lăng Hiện thấy tiểu sư muội có vẻ lạnh nhạt thì thấy hơi xấu hổ, gã nhìn sang tên đang cầm kiếm lập tức hiểu ra cái gì đó, lập tức mở miệng mắng:
- Có phải ngươi đã mạo phạm tiểu sư muội của ta đúng không?
Tên cầm kiếm lúc này đến ý nghĩ muốn chết cũng có nữa, thầm than thì ra cô nương này đúng là tiểu sư muội của họ. Gã xuất thân từ một môn phái bình thường, đến tư cách nằm trong nhóm tám bang mười sáu phái cũng không có, mà cho dù là người của tám bang mười sáu phái mà đắc tội với người của phủ Thần Hầu cũng không có kết quả tốt, huống chi là bang phái nhỏ bé của gã. Vẻ mặt gã nhăn nhó đau khổ nói:
- Vị cô nương này... ta...
Tây Môn Chiến Anh không so đo với hắn, nàng nói:
- Không liên quan gì tới người này, huynh đừng quát nạt người ta.
Tên cầm kiếm tỏ vẻ cảm kích nàng, Hiên Viên Phá đi đến, nhìn nàng một lượt sau đó vui mừng nói:
- Tiểu sư muội, muội không sao là tốt rồi.
Hàn Thiên Khiên có vẻ ngoài không được thuận mắt lắn, lưng hơi gù, khuôn mặt hơi dữ dằn, thậm chí là hơi hung tợn nham hiểm, đôi mắt nhỏ tựa như châm độc khiến người khác có cảm giác hơi sợ. Nhưng khi gã nhìn Tây Môn Chiến Anh lại dịu dàng tươi cười, nhẹ nhàng nói:
- Huynh biết tiểu sư muội phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ không sao, quả nhiên là vậy. Tiểu sư muội à, muội biết không thất sư đệ lúc nào cũng lo lắng cho muội không.
Giáo úy Phá Quân Nghiêm Lăng Hiện với Tây Môn Chiến Anh bằng tuổi nhau, hai người lại lớn lên với nhau từ bé, trong mắt mọi người trong phủ Thần Hầu thì hai người cũng được coi là thanh mai trúc mã. Mà Tây Môn Vô Ngân cũng có vẻ rất yêu quý Nghiêm Lăng Hiện, vì vậy mọi người đều ngầm hiểu hai người là một đôi, rất có khả năng Tây Môn Vô Ngân sẽ gả con gái yêu cho Nghiêm Lăng Hiện, nên mọi người trong phủ Thần Hầu thỉnh thoảng lại lấy hai người ra đùa.
Nghiêm Lăng Hiện nghe thấy Hàn Thiên Khiếu nói mấy câu mờ ám thì lập tức thấy xấu hổ nhưng trong lòng lại vui như mở hội, gã không kiềm chế được tự động nhích lại gần Tây Môn Chiến Anh, hỏi nàng:
- Tiểu sư muội, ta đã biết tên quỷ sứ nào đã bắt muội đi rồi. Muội yên tâm, đợi đến khi công phá điện Hắc Thạch, ta nhất định sẽ tìm ra tên đó cho muội tùy ý chém giết, trút giận!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo