Cảnh xuân tươi đẹp, cả dãy Tây Xuyên đều được bao phủ một tầng xanh biếc, khắp nơi cây rừng mướt mát, hơi thở mùa xuân tràn ngập.
Xuất phát từ Thành Đô, cả đoàn người ngựa liên tục đi thẳng về phía tây. Phủ Thần Hầu, ngoài Hiên Viên Phá và Tây Môn Chiến Anh, chỉ có bốn lại viên hộ tống.
Mặc dù Tề Ninh biết phủ Thần Hầu có bảy đại Giáo úy Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng lại không biết chính xác có bao nhiêu nhân viên biên chế.
Nhưng hắn biết có thể khiến cho rất nhiều môn phái giang hồ phải cúi đầu nghe lệnh, ngoại trừ triều đình làm chỗ dựa và uy danh của Tây Môn Vô Ngân, bản thân phủ Thần Hầu đương nhiên cũng có thực lực cực kỳ mạnh.
Phủ Thần Hầu quản thúc tất cả các đại bang phái trên giang hồ, đương nhiên có vô số tai mắt rải khắp các ngõ ngách giang hồ, vậy mới có thể nắm rõ sự vụ giang hồ như trong lòng bàn tay.
Đi thẳng về phía tây, càng ngày vết chân người càng thưa thớt, có đôi khi cả ngày cũng không thấy có thôn trang nào.
Ở biên thùy hoàn cảnh tồi tệ, khỉ ho cò gáy, cũng không thích hợp để sinh sống, ngoài một vài người Hắc Miêu, thật ra có rất ít thôn trang người Hán.
Đến gần Thiên Vụ Phong, đi thêm một ngày đã có thể nghe tiếng binh khí giao nhau và tiếng quát tháo từ phía tây bắc vọng lại. Hiên Viên Phá giục ngựa đi nhanh hơn, quay đầu đi về hướng tây bắc, qua một sườn núi nhỏ, thì thấy trước mắt một đám người đang kịch đấu, ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi người.
Hai phe chiến đấu, một phe có mười bảy mười tám người, đều mặc áo xám quần cứng, một phe nhân số hơi ít, nhưng cũng có khoảng hơn mười người, đều mặc áo tím. Người áo tím tuy ít, nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, hai thi thể nằm dưới đất đều mặc áo xám quần cứng. Hai phe đấu vô cùng kịch liệt, dường như không nhận ra đoàn người Hiên Viên Phá dừng ngựa, vẫn liều chết đánh nhau.
Tề Ninh thấy đám người kia mặc áo tím, hơi cau mày, ẩn ẩn cảm thấy gì đó.
Bỗng nghe Hiên Viên Phá trầm giọng nói:
- Hiên Viên Phá phủ Thần Hầu ở đây, tất cả dừng tay!
Mặc dù tiếng của y không vang dội nhưng trung khí mười phần, trầm thấp, không giận mà uy, từ xa xa truyền tới. Hai phe đương giao đấu kịch liệt nghe thấy “phủ Thần Hầu” lập tức có mấy người lùi lại, những người khác nhìn thì có vẻ không cam lòng nhưng cũng dừng tay.
Hiên Viên Phá rung dây cương, chậm rãi nhích tới gần. Mấy người Tề Ninh cũng đi theo.
Lần này đến đây, Tề Ninh giả làm lại viên phủ Thần Hầu, đổi sang trang phục của phủ Thần Hầu, không chút sơ hở, nếu ai không biết tuyệt đối không thể nhận ra hắn là Cẩm Y Hầu.
Cách mấy bước, Hiên Viên Phá ghìm chặt ương ngựa, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn lướt qua chỉ thấy có một người bước ra từ phe người mặc áo tím, một người từ phe người mặc áo xám, đồng thời chắp tay với gã.
Hiên Viên Phá nhìn người mặc áo xám, chừng năm mươi tuổi, vạt áo ngực thêu hình một con chim ưng.
- Ngươi là người của Thiên Ưng Bảo?
- Bảo chủ Thiên Ưng Bảo Mạc Thiên Ưng, xin chào Hiên Viên Giáo úy!
Hiên Viên Phá không để ý tới, quay sang người áo tím, cũng chừng năm mươi tuổi, mũi ưng mắt nhỏ, nhìn người thấy có âm khí nặng nề.
- Ngươi là người của Ngũ Độc Cung?
Tề Ninh đứng sau nghe được thầm rùng mình.
Giờ hắn mới hiểu vì sao nhìn đám người áo tím này lại có cảm giác quen mắt, thì ra là người của Ngũ Độc Cung.
Lúc trước, để cứu Tiểu Điệp, Tề Ninh đã từ thành Hội Trạch đuổi theo một tiêu đầu, gặp cảnh người Ngũ Độc Cung đuổi giết Mộc Thần Quân - một trong năm đại thần quân của Cửu Thiên Lầu. Về sau mới biết, Mộc Thần Quân đánh cắp thần công từ Ngũ Độc Cung. Khi đó đám người Ngũ Độc Cung kia đuổi bắt Mộc Thần Quân đều mặc áo tím.
Tề Ninh nhìn ông lão áo tím kia, quả nhiên giữa hai lông mày có một hình xăm con nhện.
Lão giả áo tím khàn giọng chắp tay nói:
- Trưởng lão Ngũ Độc Cung Ti Không Đồ xin chào Hiên Viên Giáo úy.
- Thì ra ngươi không phải Âu Dương Tuyền!
Hiên Viên Phá thản nhiên nói.
Lão già áo tím Ti Không Đồ lập tức đáp:
- Cung Chủ có bệnh, khó mà ra mặt, nên sai ta dẫn người tới nghe lệnh phủ Thần Hầu.
- Ti Không Đồ, Mạc Thiên Ưng, phạm vi thế lực của các ngươi không phải ở Tây Xuyên, lần này tới đây hẳn là theo hiệu lệnh Thiết Huyết Văn.
Hiên Viên Phá vẫn không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ:
- Khi ban lệnh Thiết Huyết Văn, phủ Thần Hầu đã nói rõ ràng, vào Tây Xuyên, tất cả theo lệnh phủ Thần Hầu, bất luận bang phái nào - cũng không được tự ý đánh nhau. Ta nghĩ các ngươi đều đọc được.
Ti Không Đồ chắp tay:
- Hồi bẩm Hiên Viên Giáo úy, Ngũ Độc Cung không dám chống lại lệnh của phủ Thần Hầu. Từ khi vào Tây Xuyên, ngoại trừ phụng mệnh trợ trận phủ Thần Hầu đánh Thiên Vụ Phong, tuyệt đối không có ý định giao tranh với bất kỳ kẻ nào.
Lão nhìn Mạc Thiên Ưng, ánh mắt lạnh như đao:
- Nhưng Thiên Ưng Bảo không theo hiệu lệnh, khi chúng ta đến Thiên Vụ Phong, bọn họ đã lập mai phục ở đây, bất ngờ tập kích.
Chúng ta chỉ có thể cố gắng phản kháng. Kính xin Hiên Viên Giáo úy minh xét!
Tề Ninh thấy răng mặc dù đám người Ngũ Độc Cung và Thiên Ưng Bảo đều có vẻ kiệt ngạo bất tuần, nhưng trước mặt Hiên Viên Phá, rõ ràng đều phải nhịn xuống, thể hiện thái độ tương đối khiêm cung.
Ti Không Đồ còn chưa dứt lời, Mạc Thiên Ưng đã nói:
- Hiên Viên Giáo úy, nửa năm trước, nhi tử của ta không cẩn thận mạo phạm người của Ngũ Độc Cung. Ta đã phái người đưa hậu lễ xin lỗi, nhưng bọn họ nhận lễ vật rồi vẫn hại chết nhi tử của ta.
Huyết hải thâm cừu như vậy, ta không thể không báo.
Ti Không Đồ cười lạnh:
- Nhi tử của ngươi bị Ngũ Độc Cung chúng ta hại chết? Có chứng cứ không? Nếu có, có thể tìm tới phủ Thần Hầu giải quyết, vì sao lại mai phục đánh lén ở đây?
- Ngũ Độc Cung các ngươi nham hiểm hèn hạ, mặc dù ta không có chứng cứ xác thực, nhưng có thể lấy mạng đảm bảo, hung thủ chính là Ngũ Độc Cung các ngươi.
Hai mắt Mạc Thiên Ưng trừng lớn tưởng vỡ, mười đồ đệ Thiên Ưng Bảo của y cũng đầy căm phẫn.
Hiên Viên Phá nhìn hai thi thể dưới đất:
- Hai người này bị ai giết? Kẻ giết người tự đứng ra đi.
Ti Không Đồ khẽ nhíu mày, đám người áo tím nhìn nhau, rốt cuộc có hai người bước lên.
Hiên VIên Phá thản nhiên nói:
- Vi phạm hiệu lệnh, giết người phải chết. Các ngươi tự vận ta có thể cho các ngươi cơ hội, nếu không, thì để phủ Thần Hầu chấp hành!
Ti Không Đồ đang định tranh luận, Hiên Viên Phá đã nói:
- Ti Không Đồ, ngươi là Trưởng lão, nếu kẻ giết người không chết, chỉ có thể là ngươi chết.
Lão ta ngơ ngác một chút, cau mày:
- Hiên Viên Giáo úy, là bọn họ động thủ trước. Chúng ta chỉ tự vệ mà thôi. Hơn nữa, chúng ta chỉ lén giải quyết, không liên lụy tới những người khác. Chẳng lẽ….
- Ngươi không chết, là Âu Dương Tuyền chết. Bản Giáo úy không có thời gian lề mề ở đây.
Ti Không Đồ hơi giật giật môi, cuối cùng không thể nói gì.
Đám người mặc áo tím ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt hai kẻ giết người kia trắng bệch. Đám người Thiên Ưng Bảo lại có vẻ vui mừng.
Ti Không Đồ nhắm mắt lại, không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Hiên Viên Giáo úy đã có lệnh, hai người các ngươi còn chờ cái gì?
Hai gã mặc áo tím nắm chặt đao.
Khi chém giết, bọn họ dốc sức liều mạng không sợ hãi, nhưng lúc này bảo tự sát thì lại không có dũng khí.
Hiên Viên Phá giơ tay, nhẹ nhàng vung lên, hai người của phủ Thần Hầu từ đằng sau gã nhún chân một cái, bay lên như hai con chim ưng, từ giữa không trung đã rút đao khỏi vỏ. Ánh đao lướt qua, máu tươi phụt ra, yết hầu của hai đệ tử Ngũ Độc Cung đã bị cắt đứt.
Hai người này của phủ Thần Hầu ra tay gọn gàng mà linh hoạt, vừa chuẩn vừa ngoan, không chút dây dưa.
Hiên Viên Phá nhìn Mạc Thiên Ưng, thản nhiên nói:
- Ngũ Độc Cung trái lệnh, đã bị phạt. Mạc Thiên Ưng, việc này là do ngươi mà nên. Ngươi biết nên làm thế nào.
Đám người sau lưng Mạc Thiên Ưng đều lắp bắp kinh hãi. Còn bản thân y đã dự đoán trước, không nói một lời, nâng đao, đặt lên cánh tay trái, chém xuống, máu tươi phụt ra, một cánh tay bay ra ngoài. Tây Môn Chiến Anh khẽ kêu một tiếng, quay mặt đi.
- Bảo chủ!
Mọi người sau lưng đều kinh hô, đã có người muốn bước lên.
Đao của Mạc Thiên Ưng rơi xuống, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh tứa ra trên trán, vẫn cắn răng dùng tay bịt miệng vết thương. Đệ tử sau lưng bước lên, y lập tức ngăn lại. Có người lấy thuốc trị thương cầm máu cho y.
Tề Ninh cũng hơi giật mình.
Trước kia hắn đã từng tiếp xúc nhiều với phủ Thần Hầu, cũng biết địa vị của phủ Thần Hầu trên giang hồ, nhưng tới giờ tận mắt nhìn thấy mới cảm nhận được uy tín của họ. Hiên Viên Phá chỉ nói mấy câu, không một lời giải thích, hai người của Ngũ Độc Cung mất mạng tại chỗ, còn Bảo chủ Thiên Ưng Bảo tự chặt cánh tay.
Hiên Viên Phá vẫn bình tĩnh, mới nói:
- Ân oán giữa Ngũ Độc Cung và Thiên Ưng Bảo chờ chuyện ở Tây Xuyên xong xuôi, phủ Thần Hầu sẽ điều tra kỹ càng. Nhưng từ giờ trở đi, nếu có bất kỳ ai trong hai nhà các ngươi ra tay, ta có thể cam đoan, kết quả sẽ là vĩnh viễn xóa tên trên giang hồ!
Không dài dòng, y quay đầu ngựa, giật dây cương, thúc ngựa đi.
Đi một đoạn, mọi người mới hơi hãm ngựa lại. Tây Môn Chiến Anh không nhịn được mà hỏi:
- Đại sư huynh, bọn họ sợ huynh vậy sao?
- Không phải sợ ta, ta cũng không cần bọn họ sợ. Ta chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc. Tiểu sư muội, có lẽ Thần Hầu chưa nói với muội, năm xưa, phủ Thần Hầu được lập ra, để bảo vệ trật tự giang hồ, chấn nhiếp đám người này cũng phải trả giá rất nặng nề. Phủ Thần Hầu tử thương vô số người. Hiện giờ, mỗi quy định của phủ Thần Hầu đều phải dùng rất nhiều máu tươi viết xuống, cho nên, phàm là quy định của phủ Thần Hầu, bất luận kẻ nào dám xúc phạm, đều phải trả giá cao. Chúng ta tồn tại là để bảo vệ những quy định này.
Tây Môn Chiến Anh trịnh trọng gật đầu.
- Chuyện hôm nay, nếu không xử lý nghiêm, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra ngoài. Như vậy, từ nay về sau, tất cả các bang phái trên giang hồ có cừu oán sẽ tự giải quyết với nhau. Một khi lan tràn, giang hồ sẽ đại loạn. Qua nhiều năm như vậy, đương nhiên trên giang hồ cũng có một vài vụ báo thù tư mà chúng ta không biết, nhưng chỉ cần chúng ta biết, tuyệt đối không buông tha!
Tây Môn Chiến Anh cau mày:
- Đại sư huynh, bọn họ biết nếu việc này truyền ra, phủ Thần Hầu sẽ không xử nhẹ, vì sao còn cố tình vi phạm giới lệnh?
- Có lẽ bọn họ tự cho là sẽ không có ai biết. Có lẽ giang hồ đã thái bình nhiều năm như vậy khiến cho lá gan của họ càng lúc càng lớn.
Y hơi ngửa đầu, như nói với nàng, lại như tự lẩm bẩm với mình:
- Có rất nhiều người, lá gan cũng càng ngày càng lớn.
Tây Môn Chiến Anh hơi cảm giác được lời nói này của Hiên Viên Phá có thâm ý, nhưng lại không nhìn ra được, nhìn không được nhìn sang Tề Ninh một cái. Hắn như đang có gì suy nghĩ, lại không biết đang nghĩ gì.
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo