Vi Thư Đồng đứng bên cạnh Tề Ninh, nói khẽ:
- Hầu gia còn gì phân phó không?
Tề Ninh hỏi Vi Thư Đồng, thấp giọng dặn hỏi:
- Vi đại nhân, Lý Nguyên bị đâm, quả thực không phải do ngươi ra lệnh?
Vi Thư Đồng khẽ giật mình, lập tức đáp:
- Hầu gia, việc này tuyệt đối không liên quan gì đến hạ quan. - Ta tin ngươi, nhưng chưa chắc Lý Hoằng Tín đã tin ngươi. Tề Ninh thở dài:
- Vi đại nhân, hôm nay ta phải rời Thành Đô, nhưng….lại có chút chuyện không yên lòng về ngươi.
- Hầu gia vẫn lo lắng Lý Hoằng Tín gây bất lợi cho hạ quan?
- Khi Lý Hoằng Tín mới rời đi, ôm một lòng đầy oán khí vậy mà vẫn tỏ ra cực kỳ sảng khoái, nên mới rất phiền. Ngươi là Thứ sử Tây Xuyên, triều đình ở Tây Xuyên đều nể trọng Vi đại nhân ngươi…..
Dừng một lát, hắn lại thở dài:
- Nếu Lý Hoằng Tín thật sự muốn gây khó dễ cho Vi đại nhân… Vi Thư Đồng cảm kích:
- Đa tạ Hầu gia quan tâm. Hầu gia yên tâm. Mấy năm nay ở Tây Xuyên hạ quan cũng lo lắng có người hành thích nên vẫn có vài cao thủ bên người. Muốn hành thích hạ quan cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, hạ quan vừa mới có tranh chấp với Lý Hoằng Tín, mọi người của phủ Thần Hầu đều thấy, có thù này, Lý Hoằng Tín lại càng không dám ra tay với hạ quan.
Tề Ninh cười nói:
- Ngươi nói rằng vào lúc này, nếu lão ta ra tay, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ lão ta?
- Không sai.
Vi Thư Đồng cười lạnh:
- Lý Hoằng Tín là người làm việc cẩn thận. Hiện giờ lão ta còn không có vốn để mưu phản đâu.
Nếu muốn hành thích hạ quan sẽ chính là mưu phản, triều đình sẽ không bỏ qua. Hiện tại, cho dù Lý Hoằng Tín có mười lá gan cũng không dám làm gì hạ quan.
- Chèo thuyền cẩn thận đi được vạn dặm. Vi đại nhân, Tây Xuyên không thể tách khỏi ngươi. Ta chỉ lo lắng, thời gian dài, kẻ này sẽ bố trí mưu kế với ngươi.
Vi Thư Đồng nhíu mày.
Thật ra y cũng hiểu rất rõ, Lý Hoằng Tín rất có căn cơ ở Tây Xuyên. Nếu quả thực lão ta cứ để ý tới mình, ngày đêm tính toán hại mình, thì là một chuyện nguy hiểm rồi.
- Vi đại nhân, muốn giải quyết việc này, chỉ có một biện pháp.
- Kính xin Hầu gia chỉ giáo.
- Tìm được chứng cứ, đưa Lý Hoằng Tín vào chỗ chết. Nếu không trừ Lý Hoằng Tín, lão ta sẽ luôn là một mối uy hiếp với VI đại nhân.
- Diệt trừ?
Tề Ninh hơi gật gật đầu, càng hạ giọng thấp hơn:
- Vi đại nhân hẳn hiểu rất rõ ràng, trong mắt triều đình, Lý Hoằng Tín chỉ là một cái tai họa. Nói thật, Vi đại nhân ở Tây Xuyên nhiều năm như vậy vẫn chưa giải quyết được cái tai họa này cho triều đình, chưa chắc triều đình đã không bất mãn đâu.
Vi Thư Đồng nhíu mày.
- Tiên đế băng hà, Tân quân kế vị, đây thật sự là thời điểm tốt để Vi đại nhân lập công.
Hắn nhìn Vi Thư Đồng, thấp giọng nói:
- Vi đại nhân, hiện giờ ta và ngươi cũng xem như là bằng hữu. Thật ra Hoàng thượng cũng đang khảo sát quần thần, tìm kiếm một vài người trung thành có thể tin tưởng mới ủy thác trách nhiệm. Ta nói thật cho ngươi biết, nếu vào lúc này ngươi lập ra được đại công, giải quyết rắc rối này cho Hoàng thượng, ngươi nghĩ Hoàng thượng có thể bạc đãi ngươi sao? Cho dù ngươi có một vài chuyện không thể để người khác biết, Hoàng thượng và triều đình cũng sẽ không tính toán. Hơn nữa, Bản Hầu cũng sẽ hết sức khen ngợi ngươi với Hoàng thượng.
Vi Thư Đồng nghiêm mặt chắp tay:
- Hạ quan xin tạ ơn Hầu gia.
Y ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Hầu gia, mặc dù hạ quan cũng muốn tìm được chứng cứ phạm tội của Lý Hoằng Tín, nhưng….
Người này vô cùng cẩn thận, muốn tìm chứng cứ, thật sự không dễ dàng.
- Vi đại nhân ơi Vi đại nhân, ngươi bảo ta nên nói gì với ngươi đây.
Ôi, trước mắt có một chứng cứ phạm tội đang sống sờ sờ trước mắt ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn thấy?
Vi Thư Đồng hơi cau mày, chưa kịp phản ứng gì, khẽ nói:
- Hầu gia nói là….?
- Quyên góp xây chùa miếu.
Tề Ninh khẽ cười:
- Vi đại nhân, đêm qua chúng ta đã nói, địa điểm những chùa miếu mà Lý Hoằng Tín quyên tiền xây kia hoàn toàn có vấn đề.
Vi Thư Đồng nheo mắt, nghĩ nghĩ một lát, tựa hồ như hiểu ra chuyện gì, thấp giọng nói:
- Hầu gia nói rằng muốn làm một chút gì đó ở chùa miếu kia?
- Có lẽ trong chùa cũng có gì đó rồi.
Tề Ninh cười lạnh:
- Vi đại nhân ngươi là Thứ sử Tây Xuyên, căn cơ của Lý Hoằng Tín ở đây quả thực sâu hơn ngươi, điều này ta không phủ nhận.
Nhưng ngươi ở Tây Xuyên nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có người quen. Hơn nữa, quan trọng nhất là, thực quyền Tây Xuyên hiện đang trong tay ngươi.
Dừng một lát, hắn lại nói:
- Một trang giấy, dù có sạch, Vi đại nhân vẽ lên một chấm, sẽ bị bẩn ngay.
Hai mày Vi Thư Đồng giãn ra, hai mắt hơi sáng lên:
- Hầu gia nói rất phải, là hạ quan tối dạ.
Tề Ninh khẽ cười:
- Vi đại nhân, không gạt ngươi, ngươi và Lý Hoằng Tín đã có thù sinh. Cẩm Y Tề gia chúng ta và Tây Xuyên Lý gia cũng không đội trời chung, có cơ hội nhổ tận gốc Lý gia Tây Xuyên, đương nhiên ta sẽ dốc toàn lực tương trợ ngươi.
Nếu như ngươi thật sự tìm được chứng cứ phạm tội của Lý Hoằng Tín, thậm chí tiền trảm hậu tấu, bản Hầu cam đoan với ngươi, ngươi sẽ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, còn nhất định sẽ thăng quan tiến tước.
Hắn cười nhạt:
- Ngươi hiểu ý bản Hầu chứ?
- Hạ quan hiểu.
sắc mặt Vi Thư Đồng xán lạn hẳn lên:
- Hầu gia, hạ quan cũng có một vài thuộc hạ có thể sử dụng. Có một số việc thật ra cũng không khó.
Tề Ninh cười cười:
- Vậy thật rốt. Nhưng ngươi nhất định phải coi chừng, cẩn thận. Ý đồ hôm nay của Lý Hoằng Tín đã hiển hiện, lão ta muốn hành động rồi.
- Hầu gia nói, lão ta đang muốn ta tiến kinh?
- Vi đại nhân nhìn ra rồi sao?
Vi Thư Đồng cười lạnh:
- Mặc dù hạ quan tối dạ, nhưng cũng không ngu ngốc như Lý Hoằng Tín nghĩ. Ngươi này mượn cớ cái chết của Lý Nguyên, muốn thừa cơ đẩy hạ quan vào kinh, thoạt nhìn là vì con trai lão ta chết đi, nhưng tâm tư trong bụng lão thì hạ quan cũng đoán được vài phần.
Y nhìn trái nhìn phải:
- Bổn quan ở tại Tây Xuyên, lão ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng một khi hạ quan rời Tây Xuyên, thì không thể nói chắc chắn được gì. Hơn nữa, hạ quan có thể khẳng định, Lý Hoằng Tín tuyệt đối không dám vào Kinh. Nếu hạ quan đồng ý, theo lão ta rời Tây Xuyên, chưa đến Kinh thành lão ta nhất định sẽ tìm cớ quay về Tây Xuyên.
- Hắc hắc. Vi đại nhân nhìn thấu lão thì ta yên tâm rồi. Vi đại nhân, Trưởng sử bên cạnh Lý Hoằng Tín là Tây Môn Hoành Dã, ngươi có biết lai lịch người này không?
Vi Thư Đồng lắc đầu:
- Mấy năm trước, Trưởng sử tiền nhiệm của Thục Vương bỗng chết bất đắc kỳ tử, Lý Hoằng Tín đề bạt Tây Môn Hoành Dã làm Trưởng sử phủ Thục Vương đương nhiệm. Nghe nói trước khi là môn khách trong phủ Thục Vương, người này chỉ là kẻ vô danh, hạ quan chưa từng nghe nói.
Sau này khi làm Trưởng sử phủ Thục Vương, có rất nhiều chuyện trong phủ Thục Vương đều do một tay y xử lý. Năm trước, Thế tử Thục Vương Lý Nguyên tới Kinh thành, chính Tây Môn Hoành Dã đi cùng.
Y nhíu mày:
- Hầu gia, nói tới đây, hạ quan cả gan nhắc nhở Hầu gia, Lý Hoằng Tín thường phái người tới Kinh thành. Theo như hạ quan biết, thật ra chính là đưa bạc. Có không ít quan viên trong triều nhận hối lộ của lão ta, trong triều lão ta cũng có không ít quan hệ.
Tề Ninh gật đầu:
- Việc này ta cũng biết đại khái.
Đúng rồi, Vi đại nhân, ngươi có biết ở Kinh thành Lý Hoằng Tín kết giao sâu đậm nhất với người nào không?
Vi Thư Đồng lắc đầu:
- Cái này quả thực hạ quan không rõ lắm. Tình huống ở Tây Xuyên khá đặc biệt, năm xưa Tiên đế đã dặn dò, hạ quan tới Tây Xuyên sẽ giống như một cây đinh đóng chặt ở đây. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không có Thánh chỉ truyền đòi, quyết không thể tự tiện vào Kinh.
Thật ra, năm xưa sau khi Lý Hoằng Tín quy thuận, đến hạ quan là Thứ sử Tây Xuyên thứ ba. Liên tục ba nhiệm kỳ, gần như không có ngày nào dám rời Tây Xuyên.
- Tiên đế anh minh. Tiên đế biết rõ Lý Hoằng Tín là lão hồ ly, một khi có cơ hội nhất định sẽ ngoáy đuôi, cho nên mấy đời Thứ sử đều để ý, không cho lão bất cứ cơ hội nào.
Vi Thư Đồng cười lạnh:
- Lý Hoằng Tín biết rõ triều đình vẫn muốn gạt mình rơi đài, cho nên hàng năm đều đưa bạc cho nhiều quan viên quan trọng trong triều, hy vọng họ sẽ nói chuyện đỡ hộ mình trên triều đình, bảo vệ lão ở Tây Xuyên bình an vô sự. Hừ.
Có thể chính vì vậy nên hạ quan càng hiểu người này nhất định có dã tâm. Nếu lão ta ngồi yên, triều đình sẽ không động lão, lão cũng không cần phải tốn nhiều tiền bạc.
Chỉ có thể nói, người này không chết tâm tặc, đã có chuẩn bị từ trước.
Tề Ninh thầm nghĩ, Lý Hoằng Tín cũng không phải một kẻ dễ đối phó, hiện giờ xem ra Vi Thư Đồng cũng là kẻ khôn khéo, bảo sao Tiên đế để y ở đây.
Chuyện đến nước này, lại hợp với tâm tư của hắn.
Y Phù bị đâm ở Kiêm Gia Quán, Tề Ninh liền đoán được Lý Hoằng Tín sẽ không tránh khỏi liên quan.
Tôn chỉ làm người của Tề Ninh từ xưa đến này là, nếu người khác khiến cho hắn không vui, hắn sẽ khiến cho kẻ đó càng không vui.
Vốn dĩ, hắn cũng không cảm nhận được rõ ràng mối thù truyền kiếp của Cẩm Y Tề gia và Lý gia Tây Xuyên. Hắn ở đây dốc sức không phải vì muốn giúp Cẩm Y Tề gia trả thù Lý gia, chỉ hy vọng có thể tận hết khả năng giúp tiểu Hoàng đế.
Nhưng một nhát đâm kia ở Kiêm Gia quán, đủ để Lý gia Tây Xuyên kết mối thù sinh tử với cá nhân Tề Ninh.
Đối với kẻ thù, Tề Ninh chưa bao giờ mềm mỏng, xưa nay luôn đuổi tận giết tuyệt.
Vào Ngô trạch ám sát Lý Nguyên đương nhiên là do Tề Ninh gây ra, trong chứng từ của Ngô Tôn thị đương nhiên cũng do hắn dặn cô ta ghi nhớ kỹ từng câu từng chữ.
Muốn một vị phụ nhân làm chứng theo ý mình, hắn có hơn hai mươi cách, mà thể hiện của cô ta quả thực cũng không khiến cho hắn thất vọng.
Mặc dù Tề Ninh đã sớm nhìn ra Vi Thư Đồng và Lý Hoằng Tín có quan hệ mập mờ, nhưng lại không ngờ y lại bị Lý Hoằng Tín lấy chuyện giết thê tử làm điểm yếu mà uy hiếp.
Hắn lại vừa vặn lợi dụng cái chết của Lý Nguyên, để cho Vi Thư Đồng và Lý Hoằng Tín kết mối tử thù.
Giết Lý Nguyên, có thể báo thù rửa hận cho một đao Y Phù nhận, đồng thời đẩy hai người đối đầu đến mức thủy hỏa bất dung, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hắn hiểu rất rõ, bất luận là Vi Thư Đồng hay Lý Hoằng Tín, đều là hạng cáo già xảo quyệt. Người như vậy, luôn có một nhược điểm cực lớn, là đa nghi.
Hắn lợi dụng cái chết của Lý Nguyên để châm ngòi, thật ra cũng chưa từng nghĩ rằng có thể đẩy cho hai người này tới mức quyết liệt như vậy, chỉ cần có lòng nghi ngờ nhau, ít nhất cũng có thể sinh ra hiềm khích. Nhưng hiển nhiên kết quả sau cùng còn tốt hơn mình nghĩ nhiều.
Vi Thư Đồng bị Lý Hoằng Tín túm được điểm yếu giết thê mà cưỡng ép, mặc dù phải bất đắc dĩ phối hợp làm rất nhiều việc, nhưng hiển nhiên y cũng thống hận lão không thôi. Lần này, mình đã tỏ rõ thái độ sẽ chống lưng cho y, y có chỗ dựa, đương nhiên sẽ có gan đối chọi với Lý Hoằng Tín.
Mà Lý Hoằng Tín tới thẳng quán rượu hỏi tội coi như đã trở mặt, thủy hỏa khó dung.
Tề Ninh hiểu rất rõ, đến bước này, ngày lành của Lý gia Tây Xuyên coi như hết.
Tiếp theo, nhất định Vi Thư Đồng sẽ vật lộn sống chết với Lý Hoằng Tín. Nếu Vi Thư Đồng thắng, bắt được chứng cứ phạm tội, đương nhiên Lý gia Tây Xuyên phải chết.
Mà nếu Lý Hoằng Tín đá được Vi Thư Đồng rơi đài, coi như triều đình đã kiếm được cái tiếng Lý gia Tây Xuyên mưu phản. Bất luận là kết quả gì, Lý Hoằng Tín đã bị Tề Ninh đặt bẫy lừa vào chỗ chết.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo