tuy Hiên Viên Phá là nhân viên biên chế của triều đình nhưng từ trước đến giờ phủ Thần Hầu lại không giống với những nha môn bình thường khác. Người của phủ Thần Hầu không có mấy người khéo léo đưa đẩy như ở quan trường mà đại đa số đều thằng thắn cư xử theo giang hồ.

Gã cũng nhìn ra được Vi Thư Đồng đang nịnh nọt Tề Ninh, nhưng chỉ cười nhạt nói:

- Vi đại nhân, hiện nay đại đa số đội nhân mã giang hồ đang trên đường tới Tây Xuyên đều đã tới khu vực gần đỉnh Thiên Vụ. Bọn họ tới đây chắc chắn không thể mang theo lương thực, hơn nữa theo như quan sát của ty chức thì khu vực đỉnh Thiên Vụ vô cùng vắng vẻ, trong bán kính mười dặm quanh đấy cũng chỉ có lẻ tẻ vài thôn trang. Về cơ bản nếu như dựa vào những thôn trang đó thì không thể cung cấp đủ thức ăn cho nhiều người như vậy được.

Vi Thư Đồng lập tức nói:

- Hiên Viên giáo úy không cần lo, khu vực gần đỉnh Thiên Vụ chính là khu vực tập trung của người Hắc Miêu cũng là chỗ đặt quan thương. Bản quan sẽ cho người thu gom lương thảo rồi vận chuyển tới đó.

- Vậy xin đa tạ Vi đại nhân.

Hiên Viên Phá lập tức cảm ơn.

- Vi đại nhân đưa lương thảo tới đó thì hãy ghi vào sổ sách giúp ty chức, đợi khi nào ty chức về kinh sẽ giáo lại cho bộ Hộ, cái này cứ coi như là cho triều đình mượn trước sau này sẽ trả lại.

Vi Thư Đồng gật đầu cười nói:

- Chuyện này không đáng ngại đâu mà.

Sau đó Hiên Viên Phá lại quay sang nói với Tề Ninh:

- Không biết Hầu gia có kế hoạch gì trong trận đánh đỉnh Thiên Vụ này không?

- Hiên Viên giáo úy, phải đánh thế nào các ngươi cứ việc đánh.

Tề Ninh cười nói:

- Nếu như Hoàng Thượng đã có ý chỉ, ta không tham gia vào cũng không phải cho lắm, nhưng nếu để ta chủ trì việc này chỉ e sẽ khiến người ta cười cho thối mũi.

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp:

- Mặc dù có ý chỉ của Hoàng Thượng nhưng lần tấn công đỉnh Thiên Vụ này dù gì thì cũng là phủ Thần Hầu dùng thủ đoạn giang hồ để xử lý, nếu như quan phủ dính vào chỉ e sẽ làm cho các nhân sĩ giang hồ kia không thoải mái.

Trong lòng Tề Ninh biết, mặc dù đám nhân sĩ tám bang mười sáu phái giang hồ kia có triều đình làm chỗ dựa và chịu sự khống chế của phủ Thần Hầu nhưng đám người này lại không hoàn toàn thích các quy tắc của triều đình.

Mà triều đình cũng không muốn nảy sinh xung đột với các thế lực giang hồ nên mới thiết lập lên cơ quan phủ Thần Hầu, dùng quy tắc của giang hồ để tiếp xúc khống chế giang hồ.

Ánh mắt Hiên Viên Phá lộ ra vẻ tán thưởng, gã lập tức nói:

- quả nhiên Hầu gia suy nghĩ chu đáo, vậy không biết Hầu gia có sắp xếp gì không?

- Thật ra thì cũng đơn giản thôi.

Tề Ninh cười đáp lại.

- Nếu như các ngươi đã là người của phủ Thần Hầu vậy thì bản Hầu chỉ cần cải trang thành người của phủ Thần Hầu như các ngươi là được chứ sao!?

Hiên Viên Phá cười lên tán thưởng:

- Hầu gia anh minh!

Lúc này Tây Môn Chiến Anh đã bưng khay trà đi lên, trên khay có ba chén trà, để trà lên bàn với vẻ mặt bất mãn.

Tề Ninh thấy nàng có vẻ đang tức giận thì cười thầm trong lòng, hắn còn cố ý vỗ vỗ lên mặt ghế bên cạnh nói:

- Chiến Anh qua đây đi, ngồi chỗ này cùng bọn ta bàn bạc!

Tây Môn Chiến Anh không thèm để ý đến hắn mà đi đến chỗ cạnh Hiên Viên Phá ngồi xuống.

Tề Ninh cầm chén trà lên nói:

- Hiên Viên giáo úy, thực ra nói đóng giả người của phủ Thần Hầu dễ thì cũng dễ nhưng bảo khó thì cũng khó. Cái quan trọng nhất chính là không thể để lộ sơ hở trước mặt đám nhân sĩ giang hồ kia.

- Vậy theo ý của Hầu gia thì chúng ta nên làm gì?

Tề Ninh cười đáp lại:

- Phủ Thần Hầu của các ngươi có rất nhiều quy tắc mà ta không hiểu lại càng không biết các ngươi làm gì khi tiếp xúc với đám giang hồ kia. Lỡ như đến lúc đó ta lơ mơ không biết gì lại làm trò cười cho thiên hạ thì không hay cho lắm.

Hắn nhìn sang Tây Môn Chiến Anh, tủm tỉm cười nói:

- Hiên Viên giáo úy, ta thấy lần này Chiến Anh tới đây cũng chẳng thể giúp được mấy việc hay là cứ để nàng ấy dạy cho ta mấy cái quy tắc của phủ Thần Hầu các ngươi, ngươi thấy được không?

Tây Môn Chiến Anh nhíu mày, không thể nhịn thêm được nữa, vùng lên nói:

- Tề Ninh, đừng có lúc nào ngươi cũng nhắm vào ta chọc ta điên lên được không hả? Nếu không cho dù ngươi có là Cẩm Y Hầu đi nữa thì ta cũng sẽ không khách khí với người đâu!!!!

Hiên Viên Phá cau mày nói:

- Tiểu sự muội, trước khi đi Thần Hầu đã dặn dò thế nào, muội quên rồi sao?

Tây Môn Chiến Anh vội la lên:

- Đại sư huynh! Huynh không thấy rõ ràng là hắn cố ý nhắm vào muội sao?

Hiên Viên Phá lườm Tây Môn Chiến Anh một cái rồi nói:

- Hầu gia cũng đâu có ác ý gì, muội không được phép mạo phạm Hầu gia!

Tề Ninh thở dài khuyên giải:

- Hiên Viên hiệu úy này, ta đã nói rồi, kinh nghiệm của Chiến Anh còn ít, thật sự là nên rèn luyện nhiều hơn. vừa nãy ta mới chỉ nói nàng ấy có mấy câu mà nàng ấy đã không thể khống chế nổi cảm xúc của mình rồi, nếu cứ thế này về sau chỉ e sẽ làm hỏng việc lớn mất. À đúng rồi, Hoàng Thượng muốn để ta tham gia vào trận đánh đỉnh Thiên Vụ lần này, vì vậy để đảm bảo không có sơ hở nào, ta thấy có lẽ vẫn không thể để Chiến Anh tham gia vào…

Sắc mặt Tây Môn Chiến Anh lập tức thay đổi, Hiên Viên Phá cũng có chút do dự, còn Tề Ninh lại tiếp tục cầm chén trà lên thổi thổi lá trà.

- Đại sư huynh, huynh không được nghe hắn.

Tây Môn Chiến Anh thấy Hiên Viên Phá thực sự đang đắn đo suy nghĩ thì tự biết có chuyện không ổn, nàng vội nói:

- Hắn là cố tình muốn nhắm vào ta thôi, huynh không cần phải sợ hắn.

Hiên Viên Phá không để ý đến nàng mà quay sang nói với Tề Ninh:

- Nếu như Hầu gia đã có mệnh lệnh như vậy thì ty chức cũng chỉ có thể tuân lệnh thôi.

Tây Môn Chiến Anh nghe thấy vậy thì chực khóc, nàng bỗng nhiên đứng bật dậy chỉ thằng mặt Tề Ninh nói:

- Ngươi…ngươi bắt nạt người quá đáng…Ta…

Nàng nhìn xung quanh một vòng, tay nàng vô thức đặt lên chuôi đao, Tề Ninh thấy vậy lập tức lên tiếng:

- Hiên Viên hiệu úy nhìn xem nàng đang định làm gì thế kia? Tại sao lại muốn rút đao ra?

- Ta rút đao lúc nào chứ?

Tây Môn Chiến Anh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta chỉ đặt tay lên để giữ vào chuôi đao thôi, ta đã rút đao ra đâu mà ngươi nói vậy!!!!

Hiên Viên Phá bất lực thanh mình giúp nàng:

- Hầu gia thứ tội, tính tình Tiểu sư muội trước nay rất hay kích động chứ không hề có ý định mạo phạm đến Hầu gia đâu.

- Ta thấy ngươi nói cũng đúng.

 

0.10008 sec| 2406.203 kb