Sắc mặt Vi Thư Đồng cứng lại, lập tức lên tiếng:
- Hầu gia yên tâm, binh quyền phủ Thành Đô vẫn còn trong tay hạ quan. Lý Hoằng Tín không lật được trời. Bắt đầu từ hôm nay, hạ quan sẽ phái trọng binh thủ vệ Hầu gia an toàn, tới khi Hầu gia rời cảnh nội Tây Xuyên.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng:
- Vi đại nhân, nếu hiện giờ Lý Hoằng Tín đột nhiên mưu phản ngươi phải ứng đối ra sao?
- Mưu phản? Hừ. Hầu gia, thứ cho hạ quan nói thẳng, mặc dù hiện tại Lý Hoằng Tín nắm được điểm yếu của hạ quan, nhưng lão cũng biết được giới hạn của hạ quan, không dám bức quá đáng đâu. Hơn nữa, hạ quan cũng tuyệt đối không cho phép lão mưu phản. Năm xưa, Lý Hoằng Tín quy thuận triều đình, thả ngựa về núi, triều đình giải tán binh mã dưới trướng của lão. Hiện giờ, binh mã các nơi ở Tây Xuyên, ngoại trừ binh mã triều đình phái tới trấn thủ Tây Xuyên thì phần lớn đều là chiêu mộ lại sau đó.
Thuộc hạ cũ của Lý Hoằng Tín chỉ còn giữ lại khoảng một ngàn người biên chế làm Cấm Quan Vệ.
Thuế ruộng của những Cấm Quan Vệ này đều do Lý Hoằng Tín tự chịu, còn giáp khí của bọn họ lại do triều đình phân cho, mỗi ba năm đổi trang bị vũ khí một lần.
- Nói vậy, Vi đại nhân nắm rất rõ trang bị trong tay Lý Hoằng Tín?
- Đúng vậy, năm xưa giải quán quân Thục, lấy hết áo giáp binh khí, sau khi được triều đình bồi thường, những người này đều về làm ruộng cả, lại cộng thêm lời hứa miễn trừ ba năm thuế má.
Trong quân Thục có rất nhiều người bị cưỡng ép phải nhập ngũ, triều đình không buộc họ phải tiếp tục đổ máu nữa, còn cho họ giải giáp quy điền, đương nhiên ai cũng mang ơn. Đã hai mươi năm rồi, các binh sĩ xưa kia đã quy phục và được giáo hóa ở quê nhà từ lâu, Lý Hoằng Tín muốn bảo họ lại cầm binh khí lên là điều không thể.
Tề Ninh cười:
- Không có vũ khí trang bị, những lão binh kia không thể đòi phản, cho nên Vi đại nhân cảm thấy căn bản Lý Hoằng Tín không có khả năng tạo phản?
Có vẻ Vi Thư Đồng rất tự tin:
- Không gạt Hầu gia, binh mã trấn thủ các nơi Tây Xuyên cộng lại cũng hơn bốn vạn người, những bị mã này đều ăn lương triều điình, quan tướng lãnh binh phần lớn cũng là được triều đình điều tới, do hạ quan sai sử.
Dừng một lát, y lại nói:
- Để phòng ngừa Tây Xuyên xảy ra biến cố, Tiên đế có lệnh, phàm là điều động hơn một ngàn binh mã đều phải tấu với triều đình, được Bộ binh ký lệnh điều binh mới có thể điều động. Cho dù là hạ quan cũng chỉ có thể điều động bốn ngàn binh mã Thành Đô, để lúc nào cũng có thể dùng.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Nói cách khác, Lý Hoằng Tín cũng không có khả năng điều binh?
- Đương nhiên không thể.
Vi Thư Đồng cười lạnh:
- Năm xưa Tiên đế phái Cẩm Y lão Hầu gia bình định Ba Thục, cho thấy Hoằng Tín này cũng không phải kẻ lương thiện. Sau khi bình định Tây Xuyên, mặc dù ban thưởng hậu hĩnh cho Lý Hoằng Tín, cho đất phong rộng lớn, cho hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại cho giữ lại một ngàn Cấm Quan Vệ, nhưng Tiên đế vô cùng phòng bị người này, quyết không cho phép lão quyền điều binh. Lúc trước Lý Hoằng Tín muốn an trí một đám hổ lang thủ hạ, tuy triều đình vẫn an trí cho đám người kia, nhưng phân tán ra khắp nơi, đều đảm nhiệm chức Phó, bị giám thị.
Những năm gần đây, trong các lộ binh mã, những người này cũng không có mấy quyền lực.
Tề Ninh như đang suy nghĩ gì đó, Vi Thư Đồng cẩn thận hỏi:
- Phải chăng Hầu gia đang lo lắng chuyện gì?
Tề Ninh lắc đầu cười:
- Ta chỉ đang nghĩ, ở Kiêm Gia Quán, không thể đâm chết bản Hầu, tiếp theo Lý Hoằng Tín sẽ thi triển thủ đoạn gì.
- Nhất định hạ quan sẽ phái người điều tra việc này. Nếu có thể tìm được chứng cứ, chứng minh Lý Hoằng Tín đứng sau lưng sai sử vụ hành thích Hầu gia ở Kiêm Gia Quán, sẽ có căn cứ chính xác chứng minh Lý Hoằng Tín mưu phản. Đến khi đó có thể danh chính ngôn thuận bắt người này lại, cũng xem như loại trừ một mối đại họa.
- Lý Hoằng Tín đã sắp xếp như vậy sẽ không dễ dàng tìm được sơ hở đâu. Mấy tên thích khách, không một ai còn sống, nhân chứng vật chứng đều không có, Lý Hoằng Tín không sợ sẽ tra ra tội chứng của mình.
Nghĩ một lát, Tề Ninh lại nói:
- Vi đại nhân, ta vẫn muốn hỏi ngươi chuyện chùa miếu.
- Chẳng lẽ Hầu gia nghi ngờ chùa miếu Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng có vấn đề?
- Ngươi nói lão đã quyên góp xây dựng vài chục tòa chùa miếu, có biết địa điểm cụ thể ở đâu không?
Hắn dừng lại một lát, nhưng không chờ Vi Thư Đồng trả lời đã hỏi tiếp:
- Ngươi có mang bản đồ Tây Xuyên theo không?
- Có.
Vi Thư Đồng lập tức đứng dậy, đi ra cửa, gọi người mang đến một tấm bản đồ Tây Xuyên. Quay về phòng, Tề Ninh nhận lấy bản đồ, trải lên mặt bàn.
Thời đại này khác với hậu thế, bản đồ là thứ cực kỳ quý hiếm, dân gian chỉ có bản đồ rất nhỏ thôi.
Nhưng Vi Thư Đồng thân là Thứ sử Tây Xuyên, đương nhiên trong phủ có bản đồ địa hình Tây Xuyên cực kỳ chính xác.
Trên bản đồ vẽ rõ ràng mười sáu quận Tây Xuyên, đặc biệt là địa hình Thục quận phủ Thành Đô, sông núi hồ ao đều vẽ rất rõ ràng, mà thành trì của tất cả các quận đều có ghi chú chi tiết.
- Vi đại nhân, ngươi có thể ghi rõ địa điểm từng ngôi chùa miếu mà Lý Hoằng Tín xây dựng không?
Thấy sắc mặt Tề Ninh nghiêm trọng, Vi Thư Đồng biết chuyện không đơn giản, nghĩ một lát mới đáp:
- Hầu gia, hạ quan biết Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng hơn mười tòa chùa miếu, cũng nhớ khá rõ, nhưng cũng không nhớ được tất cả.
- Ngươi ghi những nơi ngươi biết ra. Lý Hoằng Tín quyên tiền xây dựng mấy ngôi chùa này, có lẽ là để che giấu tai mắt người khác, còn thể hiện rằng mình không muốn tranh giành, một lòng hướng Phật. Hắc hắc, Lý gia lão đứng vững ở Tây Xuyên cả trăm năm, là kiêu hùng một đời, trên tay đầy máu tươi, há có thể dễ dàng bỏ đao xuống như vậy.
Vi Thư Đồng nhíu chặt mày, cầm bút lông, chấm mực, nghĩ lại cẩn thận, nhẹ nhàng chấm một cái lên vài nơi trên bản đồ.
Tề Ninh nhìn y chấm, hiển nhiên y nắm rất rõ địa lý Tây Xuyên,, thầm nghĩ, dù sao Vi Thư Đồng cũng không phải kẻ hèn kém bất tài, chỉ xem y hiểu rõ địa hình Tây Xuyên như vậy là hiểu người này cũng đã dốc rất nhiều tâm huyết ở đây.
Vi Thư Đồng hết sức cẩn thận chấm tám điểm đen, điểm thứ chín vẫn chậm chạp không hạ được, cuối cùng, buông bút lông:
- Hầu gia, tám nơi này không sai, còn lại mấy nơi khác hạ quan không thể xác định được. Còn có vài nơi hạ quan không nhớ được.
Vi Thư Đồng là Thứ sử Tây Xuyên, quản lý mười sáu quận Tây Xuyên, sự vụ phức tạp, chuyện Lý Hoằng Tín quyên tiền xây sửa chùa miếu, hiển nhiên trước đây y không quá để ý, vậy mà có thể nhớ được tám nơi, quả thực không dễ dàng.
Tề Ninh khẽ gật đầu, cẩn thận nhìn kỹ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Vi đại nhân, ngươi cẩn thận nhìn xem, nơi xây những chùa miếu này có gì đặc biệt?
Lúc này, Vi Thư Đồng đang chắp hai tay sau lưng, khom người cẩn thận quan sát, cau mày đáp:
- Hạ quan biết, tám chùa miếu này, có sáu nơi ở phụ cận Thành Đô, còn hai nơi, một ở quận Ba Tây, một ở quận Giang Dương!
Y nheo nheo mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Đúng rồi, hạ quan nhớ ra rồi, mấy chùa miếu kia, mặc dù không chính xác lắm, nhưng hình như đều ở quận Ba Tây và quận Giang Dương.
- Không nói đến quận Ba Tây và quận Giang Dương.
Tề Ninh chỉ những điểm chấm thể hiện chùa miếu trong cảnh nội Thục quận:
- Sáu tòa chùa miếu này vây quanh tứ phía phủ Thành Đô, hơn nữa, đều là dựa vào núi. Hắc hắc, Vi đại nhân, ngươi không nhận ra sáu tòa chùa miếu này đều vây Thành Đô lại rồi sao?
Vi Thư Đồng nhìn kỹ một chút, toàn thân chấn động, thất thanh hô:
- Hầu gia thật tinh mắt, quả thật là vậy. Hạ quan… trước đây hạ quan chưa bao giờ phát hiện ra.
- Cũng khó trách. Vi đại nhân, Lý Hoằng Tín bắt đầu quyên góp xây dựng chùa miếu ở đâu?
- Tòa đầu tiên ở đây.
Vi Thư Đồng chỉ vào một chấm đen ở phụ cận Thành Đô:
- Đây là núi Thanh Thành, là tòa chùa miếu đầu tiên của Lý Hoằng Tín. Cũng là từ bốn năm trước rồi.
- Bốn năm?
Tề Ninh cười lạnh:
- Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, lão đã quyên xây được hơn mười tòa chùa miếu, thật là giàu đó.
- Năm xưa lão quy thuận triều đình. Triều đình vẫn để cho lão giữ lại đất phong rộng lớn, lại ban thưởng hoàng kim bạch ngân, cho lão hưởng hết vinh hoa phú quý.
Theo như hạ quan được biết, lão còn bí mật cho người kinh doanh thêm, hằng năm cũng thu được nhiều tiền. Thủ hạ dưới tay lão còn có ngàn Cấm Quan Vệ, ngoài ra, còn nuôi một vài môn khách, tuy số lượng không nhiều, nhưng đều cực kỳ hao tổn tiền tài. Nếu không có tiền thu, đám người này chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
- Cũng khó trách lão có nhiều bạc quyên như vậy.
Vi Thư Đồng cau mày:
- Xưa nay Lý Hoằng Tín ra tay hào phóng. Năm xưa đối kháng với triều đình tan hết gia tài, cho nên lão vung tiền như rác hạ quan cũng không thấy lạ. Mấy năm trước, chính thất của lão mất, tổ chức tang sự rất lớn, mời hơn trăm hòa thượng về siêu độ. Từ sau đó, Lý Hoằng Tín luôn mời cao tăng về Vương phủ thuyết pháp. Hạ quan cũng có gặp vài lần, đúng là cao tăng tinh thâm Phật hiệu, cho nên khi lão bắt đầu quyên tiền xây dựng chùa miếu hạ quan cũng không quá để ý. Hơn nữa, hạ quan cũng đã phái người tới xem qua, thấy không có gì không ổn, cho nên…
Tề Ninh thầm nghĩ, quả nhiên Lý Hoằng Tín này đa mưu túc trí, trước khi làm việc gì đều thận trọng từng bước, mê hoặc đối thủ, sau đó mọi chuyện lão làm đều thuận lý thành chương, khiến cho người ta chủ quan sơ sẩy.
- Vi đại nhân, sáu tòa chùa miếu này vây quanh phủ Thành Đô, ngươi cho rằng dụng ý là gì?
Tề Ninh như có điều suy nghĩ:
- Lão chọn những nơi như vậy, tuyệt đối không phải là nhất thời cao hứng, đích thị là có mưu đồ từ trước.
Vi Thư Đồng gật đầu:
- Hầu gia nói không sai. Trước kia hạ quan không biết, nhưng bây giờ xem trên bản đồ này cũng thấy rất kỳ quái.
Y vuốt râu:
- Nhưng sáu tòa chùa miếu, có thể làm những gì?
- Lại nhìn quận Ba Tây và quận Giang Dương!
Tề Ninh chỉ:
- Thành Đô ở quận Thục, quận Ba Tây ở phía đông bắc quận Thục, quận Giang Dương ở phía đông nam.
Hắn cầm bút lông, nối ba điểm lại, Vi Thư Đồng lập tức nhìn thấy một hình tam giác nổi lên trên giấy:
- Đây là hình tam giác!
- Hình tam giác này, đã bao cả quận Thục, quận Kiền Vi, quận Tử Đồng, quận Giang Dương và quận Ba Tây vào. Mà năm quận này là trung tâm của Tây Xuyên. Vi đại nhân, chúng ta nên hiểu, ở đây có bao nhiêu dã tâm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo