Con ngươi Vi Thư Đồng co lại, ánh mắt trở nên sắc bén, y nhỏ giọng nói:

- Hầu gia, để hạ quan lập tức phái người đi thăm dò xem những ngôi chùa này rốt cuộc có gì kỳ quái hay không.

Nhưng vừa nói xong y lại lập tức lắc đầu nói:

- Không được, không thể quang minh chính đại đi thăm dò được, nếu như Lý Hoằng Tín thật sự giở trò gì trong việc quyên tiền xây dựng chùa chiền thì chắc chắn lão ta sẽ phải làm rất cẩn thận, nếu như chúng ta tùy tiện đi điều tra, chưa chắc đã tra ra được cái gì.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Cũng như Vi đại nhân vừa mới nói, những chùa chiền được lão ta bỏ tiền xây dựng không lớn, nói như vậy tức là những ngôi chùa này không thể dùng làm nơi đóng quân được.

- Chắc chắn không thể.

Vi Thư Đồng cười lạnh nói:

- Mấy ngôi chùa chiền bé tẹo đó thì chứa được mấy người chứ?

Hơn nữa nếu như đúng là để đóng quân thì việc một khu vực có đến vài trăm người tụ tập, bên phía hạ quan lập tức sẽ phát hiện ngay.

Ánh mắt Tề Ninh nghiêm túc nhìn Vi Thư Đồng hỏi:

- Vậy Vi đại nhân cảm thấy những ngôi chùa này có điểm gì không bình thường?

Vi Thư Đồng nghĩ một lát rồi cau mày đáp lời:

- Hầu gia, theo ngài thì… trong những ngôi chùa đó có khi nào cất giấu binh khí không?

Tề Ninh cười nói:

- Vi đại nhân à, suy nghĩ của chúng ta lần này có vẻ giống nhau đấy! Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy một khả năng duy nhất chính là lão ta dùng những ngôi chùa này để cất giất binh khí.

Vi Thư Đồng nghiêm túc nói:

- Tuy nhiên trước đây vì để tránh tình huống Tây Xuyên xảy ra bạo loạn nên Tiên đế đã hạ lệnh cấm Binh lệnh, dân gian tuyệt đối không được phép tự ý chế tạo binh khí. Mà số lượng người Miêu sống trong sơn trại Miêu gia không phải con số nhỏ, đã vậy số lượng binh khí trong sơn trại cũng chỉ có hạn nhưng vì triều đình có lệnh cấm nên hàng năm hạ quan đều phải phái người tới sơn trại Miêu gia để kiểm tra.

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Thực chất đối tượng áp dụng lệnh cấm Binh lệnh chính là Lý Hoằng Tín, thủ vệ dưới trướng lão ta đều có binh khí do triều đình phân phối cho, vì vậy bọn họ không thể tự chế tạo binh khí được.

- Lý Hoằng Tín là người đứng đầu Tây Xuyên này…

Tề Ninh thản nhiên nói.

- Lý gia nhà lão đã cắm rễ ở cái đất Tây Xuyên này cả trăm năm rồi, lão ta quen thuộc với Tây Xuyên này nhiều hơn Vi đại nhân nhiều. Nếu như lão ta quả thật là muốn tính toán làm gì đó thì chúng ta cũng khó lòng phòng bị được.

Vi Thư Đồng gật đầu tán thành:

- Hầu gia nói đúng, vậy để hạ quan lập tức phái người thâm nhập vào trong các ngôi chùa chiền kia để xem rốt cuộc bên trong cấu giấu bí mật gì. Nếu như làm vậy mà vẫn không thể điều tra ra được gì thì hạ quan sẽ tìm một cái cớ nào đó để phá hủy những ngôi chùa đó, dù có phải đào ba thước đất lên thì cũng nhất định phải tìm ra được đồ mà chúng giấu diếm.

Tề Ninh không nói gì mà chỉ trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau mới hỏi:

- Vậy theo ý kiến của Vi đại nhân thì vào loại thời điểm này Lý Hoằng Tín có khả năng sẽ tạo phản không?

Vi Thư Đồng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rồi lắc đầu nói:

- Hạ quan cho rằng chuyện này là không có khả năng bởi Lý Hoằng Tín của hiện tại không còn được như Lý Hoằng Tín của ngày trước nữa. Năm đó Lý Hoằng Tín nắm toàn bộ tiền tài vật tư của cả Tây Xuyên này, ngoài ra Lý gia nhà bọn họ lại còn có quan hệ mật thiết với rất nhiều thân sĩ, gia tộc quyền thế ở Tây Xuyên. Đã vậy năm đó lão ta còn lừa gạt mê hoặc dân chúng nên rất được lòng dân, vì vậy nên lão mới to gan dám chống lại triều đình.

Y dừng lại một chút sau đó cười lạnh nói tiếp:

- Nhưng hiện nay quan viên ở Tây Xuyên này hơn phân nửa là quan do triều đình phái tới, hơn thế nữa thuế má, ruộng đất cùng với binh mã của Tây Xuyên giờ cũng do triều đình hoàn toàn nắm giữ, vì vậy vào lúc này, Lý Hoằng Tín không thể có gan dám tạo phản được.

Tuy nhiên Tề Ninh lại nhíu mày nhìn thẳng vào Vi Thư Đồng, hỏi:

- Vi đại nhân có dám chắc chắn là Lý Hoằng Tín không có gan mưu phản không?

Vi Thư Đồng vẫn tự tin nói:

- Lão ta có thể có dã tâm mưu phản nhưng chắc chắn không đủ sức để mưu phản.

Thế nhưng sau khi nghe câu này Tề Ninh lại thở dài:

- Nếu như Vi đại nhân đắn đo đôi chút không dám chắc chắn thì ta còn yên tâm đôi chút, đằng này ông lại khẳng định chắc như vậy khiến ta ngược lại rất lo lắng.

- Hầu gia nói vậy là có ý gì?

- Ông là Thứ sử Tây Xuyên, chắc hẳn cũng hiểu sơ sơ về Lý Hoằng Tín, nếu như ngay cả ông mà cũng khẳng định chắc chắn Lý Hoằng Tín không có bản lĩnh mưu phản vậy thì chỉ e tất cả người trong thiên hạ này cũng đều cho rằng như vậy.

Tề Ninh nghiêm túc nói:

- Nếu như ai cũng đều cho rằng như vậy là đúng thì khi Lý Hoằng Tín thật sự tạo phản, thì sẽ có thể đánh cho tất cả đều trở tay không kịp.

Vi Thư Đồng thầm rùng mình, y lập tức nhíu mày suy nghĩ.

Đúng lúc này chợt bên ngoài có tiếng người nói:

- Bẩm đại nhân, Thục Vương phái người đến cho mời đại nhân cùng Hầu gia tới.

Cả hai người cùng nhìn ra bên ngoài thì phát hiện chẳng biết trời đã sáng từ lúc nào, bọn họ đã nói chuyện cả đêm đến tận lúc trời lờ mờ sáng.

Vi Thư Đồng nhíu mày, đi đến gần cửa hỏi người bên ngoài:

- Thục Vương biết Hầu gia cũng đang ở trong này sao?

Người bên ngoài lập tức đáp lại:

- Người tới chỉ nói nếu như Hầu gia có ở bên cạnh đại nhân thì mời cả Hầu gia cùng đại nhân cùng tới, Vương gia nói ngài đã tra ra được tung tích của thích khách rồi.

Vi Thư Đồng với Tề Ninh liếc mắt nhìn nhau, y lập tức nói với người bên ngoài:

- Ngươi hãy đi nói với người được phái tới là đợi một lát nữa ta sẽ tới Vương phủ ngay.

- Đại nhân, người được phái tới nói Vương gia hiện tại không ở trong phủ mà đang chờ ở Bảo Phong lầu.

Người bên ngoài cũng lập tức trả lời.

- Người được Vương gia phái tới còn nói ngoại trừ Vương gia việc muốn bàn bạc với đại nhân về chuyện của thích khách thì còn muốn nhân tiện mời đại nhân với Hầu gia đến Bảo Phong lầu ăn điểm tâm sáng.

- Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.

Sau khi Vi Thư Đồng phân phó cho người kia xong thì mới quay lại nhỏ giọng nói với Tề Ninh:

- Hầu gia, chắc chắn Lý Hoằng Tín đã biết hiện ngài đang ở phủ Thứ sử!

Tề Ninh cười nhạt nói:

- Chuyện này cũng có kỳ quái lắm đâu!

Vi Thư Đồng cũng cười lạnh nói:

- Chính là con yêu phụ Hoa Tưởng Dung kia! Ả ta nhất định là người của Lý Hoằng Tín, đêm qua ả ta bỏ trốn hẳn là đã đến chỗ của Lý Hoằng Tín vì vậy mới biết tin Hầu gia đang ở đây! Nếu như Hầu gia không muốn đi gặp lão ta thì để hạ quan đi một mình tới đó, nói đêm qua hạ quan mời Hầu gia đến uống rượu nhưng Hầu gia lại quá chén nên phải quay về trạm quan dịch nghỉ ngơi rồi.

Tề Ninh lắc đầu cười nói:

- Đường đường là Vương gia mời chúng ta đi ăn điểm tâm sáng, sao chúng ta lại phải khách sáo thế làm gì, được ăn chùa ngu gì mà không ăn? Đã vậy nếu chúng ta không đến ăn bữa sáng này có khi Lý Hoằng Tín lại mất ăn mất ngủ cũng nên!

Hắn dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:

- Vi đại nhân, hiện tại thích khách hoành hành ngang ngược trong thành, mà bản Hầu lại muốn được an toàn một chút! Vì vậy, ông hãy lập tức điều động một đội quân trung thành đáng tin theo chúng ta đến Bảo Phong lầu.

Vi Thư Đồng ngẩn tò te, nhưng ngay sau đó lập tức hiểu ý của hắn, y lập tức đáp:

- Hầu gia cứ yên tâm, hạ quan nhất định sẽ chọn đội quân tinh anh đến bảo vệ cho ngài!

Lúc Tề Ninh tới Bảo Phong lầu thì cũng là lúc mắt trời bắt đầu ló rạng, những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi xuống khiến cả toà thành cổ Thành Đô dần dần thức dậy.

Vi Thư Đồng chọn ra hơn ba trăm binh lính tinh nhuệ của phủ Thứ sử, võ trang đầy đủ hộ tống hai người tới Bảo Phong lầu.

Đến Bảo Phong lầu rồi Tề Ninh mới biết thì ra đây chính là quán rượu hắn đã từng tới đêm hôm vừa mới đến Thành Đô nhưng lúc ấy hắn lại không hề để ý đến tên quán, giờ mới biết thì ra nó tên là Bảo Phong lầu.

Bên ngoài Bảo Phong lầu đều đã được canh giữ cẩn thận, cả một vòng xung quanh tửu lầu đều là Cẩm Quan Vệ võ trang đầy đủ đứng gác, tổng cộng chắc chắn không dưới trăm người.

Trận địa khủng bố như vậy khiến bách tính đều sợ hãi đứng cách xa không một ai dám tới gần.

Vi Thư Đồng với Tề Ninh liếc mắt nhìn nhau sau đó lập tức vung tay lên, hơn ba trăm quan binh lập tức tản ra cũng đứng vây quanh quán rượu, ngay lập tức bên cạnh mỗi một tên Cẩm Quan Vệ có ít nhất là hai quan binh xuất hiện.

Binh sĩ hai bên đều nắm chắc chuôi đao, trong tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Hơn mười tên quan binh đi theo Tề Ninh với Vi Thư Đồng đi vào trong quán, lúc này Trưởng sử của Thục Vương phủ Tây Môn Hoành Dã mặc một bộ trường bào màu đen đang đứng trong đại sảnh, lúc nhìn thấy Tề Ninh đi vào thì lập tức tiến lên tiếp đón, chắp tay nói:

- Hầu gia, Thứ sử đại nhân!

Vẻ mặt y nghiêm túc, lời nói hết sức thận trọng.

- Tây Môn Trưởng sử, Vương gia đang ở trên lầu sao?

Vi Thư Đồng nhìn về phía cầu thang.

Tây Môn Hoành Dã gật đầu nói:

- Vương gia ngồi một mình trên lầu đợi hai vị cùng tới ăn điểm tâm sáng…

Y cau mày nhìn về phía mười quan binh đứng sau lưng Vi Thư Đồng rồi hỏi:

- Thứ sử đại nhân, những người này là ….?

- Lần trước Hầu gia bị hành thích ở Kiêm Gia quán là do bản quan thất trách, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn.

Vi Thư Đồng thản nhiên nói:

- Vì vậy trước khi bắt được hung thủ, bản quan không thể sơ suất để xảy ra chuyện được.

Tây Môn Hoành Dã thở phào, nói:

- Đại nhân nói rất đúng, chỉ là Vương gia mời hai vị tới dùng cơm, đã dặn dò là không được để cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy, vì vậy…

Lúc Vi Thư Đồng định đáp lại thì Tề Ninh lại cười nói:

- Nếu Vương gia đã dặn dò như vậy thì chúng ta cũng nên tuân theo thôi.

Sau đó hắn nói với Vi Thư Đồng:

- Vi đại nhân, Vương gia đang đợi, chúng ta hãy đi lên thôi!

Vi Thư Đồng có chút do dự nhưng sau đó vẫn gật đầu.

Hai người cùng đi lên lầu, nhìn thấy cả một đại sảnh rộng lớn mà chỉ có một mình Lý Hoằng Tín ngồi ở bên một chiếc bàn, trên vai vẫn còn phải băng bó, bữa sáng trên bàn cũng rất đơn giản. Lý Hoằng Tín đang ngồi cầm thìa múc từng muỗng cháo loãng lên ăn.

Nhìn lão ta lúc này có cảm giác mới chỉ qua một đêm mà như đã già đi cả chục tuổi, trông lão như một lão già già nua gần đất xa trời ấy. Khi nghe được tiếng bước chân của hai người họ thì lão lập tức ngẩng đầu lên nhìn nhưng không đứng lên đón bọn họ.

Tề Ninh cùng Vi Thư Đồng đi đến chắp tay chào sau đó cũng ngồi xuống.

- Lý gia ta đã sinh sống ở Tây Xuyên này cả trăm năm rồi, cả máu và xương đều đã hòa nhập vào mảnh đất này.

Lý Hoằng Tín vẫn cầm muỗng, lão không ngẩng đầu lên, giọng nói của lão lúc này có chút khàn khàn.

- Lúc bản Vương còn nhỏ thường được nghe Tổ phụ (ông nội) kể chuyện, chuyện được nghe nhiều nhất chính là phải duy trì huyết mạch. Ta nhớ người từng nói huyết mạch Lý gia chính là dòng sông của Tây Xuyên, xương cốt của Lý gia chính là núi rừng của Tây Xuyên, lúc đó ta vẫn không hiểu lời người nói có nghĩa là gì… Cả Tề Ninh lẫn Vi Thư Đồng đều bình tĩnh ngồi lắng nghe, không ai nói xen vào câu nào.

- Sau này lớn lên rồi ta mới hiểu được ý của Tổ phụ là Lý gia ta phải giống như sông núi Tây Xuyên này, phải duy trì liên tiếp các đời sau.

Lý Hoằng chậm rãi nói tiếp:

- Mặc dù nhân khẩu Lý gia cũng không tính là ít nhưng tính đến này, dòng dõi đích tôn lại không phồn thịnh. Phụ thân ta cũng chỉ có hai huynh đệ nhưng nhị bá lúc còn trẻ vì phải đi bình định phản loạn mà đã hy sinh trên sa trường, đến thế hệ của ta, phụ thân ta có ba đứa con nhưng đáng tiếc là đại ca lại chết yểu nên ta kế nhiệm vị trí của phụ thân còn tam đệ lại sa vào hưởng lạc nên lúc tuổi còn trẻ đã mắc bệnh không qua khỏi.

Nói đến đây Lý Hoằng Tín vẫn không ngẩng đầu lên mà xúc một muỗng cháo lên ăn, sau đó lại mới nói tiếp:

- Bản Vương sinh ra hai đứa con trai, vốn dĩ đặt tất cả kỳ vọng lên người con trai trưởng thế nhưng Lý gia ta lại như thể bị trúng lời nguyền, nó cũng bị thương rồi chết khi tuổi còn rất trẻ, khiến bản Vương phải lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Khóe môi Vi Thư Đồng hơi mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói gì bởi vào lúc này không phải là lúc để bàn luận về chuyện đó.

- Lý Nguyên mặc dù là con thứ nhưng con trai trưởng của ta đã không còn vì vậy ta chỉ có thể đặt hy vọng nối dõi Lý gia lên người nó, chính vì vậy nên mới khiến nó trở nên vô pháp vô thiên như vậy!

Lúc này tay Lý Hoằng Tín lại đột nhiên run lên khiến chiếc muỗng cũng rung theo, có vẻ như lão không thể cầm chắc được nó nữa.

Sau đó lão chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng tiều tụy nhưng đôi mắt lão vẫn rất bình tĩnh.

- Nó đã làm rất nhiều chuyện sai trái mà ta lại chỉ dạy dỗ nó qua loa không trách phạt nặng gì, nhưng ta thật sự không ngờ sẽ có một ngày chính ta lại phải đưa tiễn đứa con thứ hai này đi!

Sau khi lão nói hết câu này liền cất tiếng cười quái dị, vẻ mặt đau thương buồn bã, nói:

- Lý Hoằng Tín ta không ngờ cuối cùng lại đoạn tử tuyệt tôn!!!!

 

0.33828 sec| 2458.914 kb