Vi Thư Đồng lập tức nói:
- Không sai, Vi mỗ sẽ không ngu đến mức phái người hành thích còn để lộ thân phận của mình.
Lý Hoằng Tín lạnh lùng cười nói:
- tại sao Tên thích khách kia lại tự xưng là Thứ hầu khách? Cái tên Thứ hầu khách này chỉ có bản Vương từng nói tới, nhưng người khác không thể nào biết.
- Vương gia, hôm đó tại hiện trường người nghe thấy câu này không chỉ có ba người chúng ta.
Tề Ninh cau mày nói:
- Nếu nói như ngài thì đến cả ta cũng bị hoài nghi. Ta còn nhớ, hôm đó bên cạnh có không ít thị nữ hầu hạ, lời Vương gia nói, các nàng ấy cũng nghe thấy.
Lý Hoằng Tín lập tức đáp trả đầy chắc chắn:
- Hầu gia yên tâm, tuyệt đối những thị đó sẽ không để lộ ra ngoài một chữ!
Sau khi lão ta nói câu này, sắc mặt Vi Thư Đồng trở nên khó coi, lão cười lạnh nói:
- Sao Vương gia lại nói vậy được?
Mặc dù hạ quan chỉ là Thử sử Tây Xuyên nhưng dù gì thì cũng là mệnh quan triều đình. Vậy mà Vương gia lại có thể hoài nghi hạ quan còn với những thị nữ kia thì lại hoàn toàn tin tưởng, chẳng lẽ danh dự của hạ quan còn không bằng cả những ả thị nữ nho nhỏ đó sao?
Sắc mặt lão rất khó coi, lúc này lão đang vô cùng bất mãn, Tề Ninh thở dài, nói:
- Vi đại nhân, Thế tử bị hại, trong lòng Vương gia lúc này đang rất đau buồn, ông cũng đừng để ý quá đến lời ngài ấy nói.
Sau đó hắn lại xoay qua nói với Lý Hoằng Tín:
- Vương gia, có lẽ thích khách có khả năng lấy mạng người nhờ đâm vào cổ họng nên đã tự xưng mình là Thứ hầu khách, khả năng này rất lớn! Bản Hầu tin Vi đại nhân chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, chỉ e có người đang muốn châm ngòi ly gián chúng ta.
Lý Hoằng Tín nhìn Tề Ninh hỏi lại:
- Châm ngòi ly gián sao?
Tề Ninh đáp lại:
- Vương gia thử nghĩ mà xem, như ta vừa mới nói, thích khách thật sự một khi ra tay giết người chắc chắn sẽ phải làm gọn gàng, không để lại manh mối gì mới đúng. Mà cái vị Ngô Tôn thị kia cũng đã nói lúc đó nàng ta giả vờ ngất xỉu nên đã nghe được đoạn đối thoại, nhưng chúng ta hãy thử ngẫm lại mà xem, tên thích khách kia có võ công cao cường như vậy chẳng lẽ lại không phát hiện ra Ngô Tôn thị giả vờ hôn mê?
Vi Thư Đồng lập tức tán thành:
- Đúng thế, Hầu gia nói đúng, nếu như tên thích khách kia biết Ngô Tôn thị chỉ giả vờ hôn mê mà còn cố tình nói những lời đó, chứng tỏ kẻ đó muốn Ngô Tôn thị nói lại những lời này với tư cách là nhân chứng, nhằm vu oan hãm hại.
Tề Ninh gật đầu đồng ý với ý kiến của lão.
- Phải đấy, chuyện này chắc chắn là như vậy, Vương gia, lần trước ngài cũng đã từng nói, thích khách hoành hành khắp Thành Đô. Lúc chúng ta tới Kiêm Gia quán, thích khách cũng đúng lúc xuất hiện hành thích Vương gia với ta, Y Phù cũng suýt nữa thì phải mất mạng. Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn thất thủ, vì vậy nên không cam lòng mà đi theo dõi Thế tử.
Cơ mặt Lý Hoằng Tín run run, lão không nói gì.
- Mọi người đều cho rằng thích khách ra tay thất bại, tất cả thích khách đều bỏ mạng tại chỗ, trong thành lại tăng cường tuần tra nghiêm ngặt, trong thời gian ngắn chắc chắn đối phương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh tiếp tục nói:
- Thế nhưng đám thích khách này lại vô cùng xảo quyệt, trong lúc mọi người cứ nghĩ bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ thì bọn chúng lại vẫn ngang nhiên ra tay.
Hắn khẽ thở dài rồi tiếp tục:
- Thân phận của Thế tử vô cùng tôn quý, đương nhiên sẽ bị bọn chúng coi làm mục tiêu, và điều không may là Thế tử lại để chúng tìm được cơ hội ra tay.
Vẻ mặt Vi Thư Đồng lạnh nhạt, nói:
- Không phải Vương gia đã từng nói ở Tây Xuyên có một nhóm người tự xưng Địa Tàng có mưu đồ tạo phản hay sao? Vụ hành thích ở Kiêm Gia quán chắc chắn là do đám người của Địa Tàng gây ra, vì vậy chuyện Thế tử gặp nạn chắc chắn cũng có liên quan đến đám người này.
Lý Hoằng Tín mở miệng nhưng lại không nói gì mà cười quái dị!
Sắc mặt Tề Ninh hết sức nghiêm túc, hắn gật đầu nói:
- Vi đại nhân nói có lý, Vương gia, hai trụ cột của Tây Xuyên chính là Vương gia và Vi đại nhân, nếu như hai người đoàn kết lại chắc chắn Tây Xuyên sẽ bền vững như sắt thép, những kẻ kia chắc chắn cũng sẽ không có cơ hội rắp tâm làm bậy. Địa Tàng muốn tạo ra sóng gió ở đất Tây Xuyên này nhưng lại có người trấn thủ vì vậy bọn chúng mới không dám công khai xuất đầu lộ diện. Cũng chính vì nguyên nhân đó nên bọn chúng mời muốn mượn cơ hội này để châm ngòi ly gián quan hệ của hai người.
Vi Thư Đồng cũng lập tức tán thành:
- Hầu gia nói chí phải. Nếu như hạ quan với Vương gia không hợp nhau, Địa Tàng sẽ có cơ hội hoành hành, vì vậy đã phái thích khách hành thích Thế tử rồi dùng thủ đoạn hèn hạ giá họa lên đầu hạ quan. Mục đích của bọn chúng chính là muốn Vương gia với hạ quan có hiềm khích với nhau.
Vương gia, Địa Tàng có mưu đồ bất chính rõ rành rành như vậy, kính xin Vương gia minh giám!
Vi Thư Đồng cùng Tề Ninh cứ ta một câu ông một câu khiến sắc mặt Lý Hoằng Tín tái xanh, hai tay nắm chặt, lão cười lạnh hỏi:
- Nếu nói như vậy tức là chuyện Lý Nguyên bị hại hoàn toàn không liên quan gì đến Vi đại nhân đúng không?
- Đúng là không liên quan đến hạ quan.
Vi Thư Đồng lại giải thích thêm:
- Hạ quan với Vương gia không thù không hận, những năm gần đây, hạ quan đều một lòng kính trọng Vương gia, làm sao lại đi làm hại Thế tử được chứ? Vương gia, Địa Tàng chính là đầu sỏ gây ra chuyện này, hạ quan nguyện cùng Vương gia đồng tâm hiệp lực lôi tên này ra băm vằm báo thù cho Thế tử.
Tề Ninh cũng gật đầu nói:
- Đúng thế, thân phận của Thế tử rất tôn quý, người bình thường làm sao có lá gan dám động thủ với Thế tử được chứ, vì thế chỉ có thể là Địa Tàng ra tay thôi!
Lý Hoằng Tín đứng thẳng người, hai tay nắm chặt, đột nhiên lão ngửa đầu lên trời cười to, tiếng cười của lão tựa như tiếng sấm rền, Tề Ninh nghe vậy liền biết nội công của lão già này không thể coi thường được.
- Nếu như hai người đều nói như vậy xem ra Địa Tàng chính là hung thủ rồi.
Ánh mắt Lý Hoằng Tín sắc như dao, lão chậm rãi nói:
- Vi đại nhân, bản Vương có một chuyện muốn nhờ ông giúp một tay!
- Việc Vương gia muốn hạ quan làm như hạ quan có thể làm được tất sẽ cố gắng hết sức để làm!
- Bản Vương muốn ông vào kinh cùng ta.
Lý Hoằng Tín nhìn vào Vi Thư Đồng chằm chằm hỏi:
- Không biết Vi đại nhân có thể đi cùng ta không?
Vi Thư Đồng cau mày hỏi:
- Vào kinh sao? Sao Vương gia là có dự định này?
- Bổn Vương đã già rồi, có rất nhiều việc không thể nhìn rõ được chân tướng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo