Vi Thư Đồng sợ hãi biến sắc, thất thanh nói:

-Vương gia, ngài… ngài nói gì cơ?

Lý Hoằng Tín cười nhạt một tiếng, nói:

-Chẳng lẽ Vi đại nhân nghe không hiểu bản vương nói gì sao?

Rồi lão trầm giọng:

-Người đâu, khênh lên!

Rất nhanh, hai thị vệ khênh một cáng cứu thương lên trên lầu, cẩn thận đặt dưới đất.

Vi Thư Đồng liếc mắt, chỉ vừa nhìn cáng cứu thương đắp vải trắng, đồng tử y co rút. Tề Ninh liếc một cái, không nói năng gì.

Lý Hoằng Tín chầm chậm đứng dậy, thân mình có chút run rẩy, chầm chậm bước qua, ngồi xổm xuống, vươn tay, nhẹ nhàng xốc vải trắng lên, Vi Thư Đồng tiến lên một bước, thấy rõ mồn một, người trên cáng cứu thương, là Thục Vương Thế tử Lý Nguyên!

Gương mặt Lý Nguyên đã lạnh băng cứng nhắc, nhợt nhạt không chút huyết sắc, càng không có hơi thở, vừa nhìn một cái là biết người chết.

-A…

Mặc dù Vi Thư Đồng đã đoán ra được vài phần, nhưng khi nhìn thấy thi thể Lý Nguyên, y vẫn kinh ngạc không thôi.

Lý Hoằng Tín run run vươn một cánh tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lý Nguyên, lẩm bẩm:

-Đây chính là con trai của ta, đứa con trai duy nhất còn lại của ta.

Năm đó bản Vương cũng chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn đứa con trai cả chết đi. Chẳng qua năm đó bản vương tuổi còn trẻ, trên đầu chưa có tóc bạc, nhưng hiện giờ, bản vương tóc đã bạc đầu, thật sự là kẻ bạc đầu tiễn người tóc xanh…

Nói tới đây, lão rú lên cười quái lạ, tiếng cười kia vô cùng thê lương đau buồn, khiến người nghe sởn hết cả gai ốc.

Vi Thư Đồng cau mày nói:

-Vương gia, rốt… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Lý Hoằng Tín ngẩng đầu, không đáp mà lại hỏi:

-Vi đại nhân, nếu như con của ngươi bị người ta làm hại, thì đại nhân sẽ xử lý như nào?

Cách so sánh này của lão quả thực không ổn chút nào!

Vi Thư Đồng hơi cau mày, nhưng vẫn đáp:

-Đương nhiên là trước tiên phải tìm cho ra thủ phạm thật sự.

-Nếu đã tìm thấy thủ phạm thì nên làm thế nào?

Ánh mắt Lý Hoằng Tín lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng.

Vi Thư Đồng đáp:

-Nếu đã tìm được hung thủ thì đương nhiên là phải thẩm vấn thật cẩn thận, sau đó xử lý theo quốc pháp.

-Nói hay lắm.

Lý Hoằng Tín lại cất tiếng cười quái dị, chầm chậm đứng dậy, nói:

-Nếu như hung thủ không phải người bình thường mà là trọng thần triều đình thì phải làm sao?!

-Trọng thần triều đình?

Vi Thư Đồng cau mày nói:

-Vương gia, thứ cho ta nói thẳng, nếu có chứng cứ xác thực trong tay, cho dù có là trọng thần triều đình thì nên hỏi tội, cũng phải hỏi tội. Nếu không thẩm vấn ở địa phương mình được thì đến trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng hạ chỉ thẩm vấn.

Lý Hoằng Tín gật đầu nói:

-Vi đại nhân nói đúng lắm.

Rồi lão lườm Tề Ninh một cái, mới nói:

-Hôm nay ta mời Thứ sử đại nhân và Hầu gia qua đây, chính là để làm rõ việc này.

Dừng một chút, lão mới lạnh lùng nói:

-Ta đã tìm ra hung thủ ám sát Lý Nguyên, hơn nữa kẻ đó đang có mặt ở đây!

Lão vừa dứt lời, Vi Thư Đồng lộ vẻ khiếp sợ, Tề Ninh cũng cau mày, nói:

-Vương gia, ngài nói hung thủ đang có mặt ở đây?

Lý Hoằng Tín cười đáp:

-Không sai.

-Vương gia nói hung thủ là trọng thần triều đình, người đạt tiêu chuẩn này, lại có mặt ở đây thì chỉ có ba chúng ta mà thôi.

Tề Ninh chầm chậm nói tiếp:

-Vương gia đương nhiên không thể là hung thủ, vậy thì hung thủ chỉ có thể là bản Hầu hoặc là Vi đại nhân mà thôi! Không biết ta hiểu như vậy có sai ở đâu không?

Lý Hoằng Tín cười đáp:

-Hầu gia không hiểu sai đâu.

Mặc dù trên mặt lão là nụ cười, như hàn ý trong mắt lại lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.

Vi Thư Đồng sầm mặt, nói:

-Vương gia, chuyện này không đùa được đâu!

Lý Hoằng Tín thản nhiên đáp:

-Vi đại nhân cảm thấy bản vương đang nói đùa ư?

Rồi lão chầm chậm chắp hai tay sau lưng, nhìn Tề Ninh, hỏi:

-Hầu gia, Hầu gia là khâm sai của triều đình, nếu bản vương nói ra tên của thủ phạm, Hầu gia có thể đứng ra chủ trì công đạo một cách công bằng không?

Sắc mặt Tề Ninh trở nên nghiêm túc, nói:

-Vương gia, ta có thể đảm bảo công bằng, nhưng mà chủ trì công đạo? Ta chỉ sợ lực bất tòng tâm.

Ta không phải là người trong Hình bộ, không am hiểu chuyện này cho lắm.

-Vậy thì mời Hầu gia làm chứng cũng được.

Lý Hoằng Tín nói, quay đầu nhìn về phía Vi Thư Đồng, ánh mắt sắc như đao, hỏi:

-Vi đại nhân, ngươi ở Tây Xuyên nhiều năm, bản vương tự hỏi xưa nay vẫn luôn phối hợp với ngươi cai trị Tây Xuyên. Mặc dù có những chuyện bản vương và ngươi có chút bất đồng, nhưng từ trước tới nay bản Vương luôn lấy đại cục làm trọng. Bản Vương muốn hỏi, liệu bản Vương có chỗ nào không phải với ngươi không?

Lý Hoằng Tín đột nhiên hỏi như vậy, Vi Thư Đồng cũng rất bất ngờ, y cau mày nói:

-Những lời này của Vương gia có ý gì?

-Lý Nguyên mặc dù bướng bỉnh, nhưng nó không phải là đồ tàn nhẫn ác độc.

Giọng nói của Lý Hoằng Tín lạnh hẳn:

-Vi đại nhân, bản Vương muốn hỏi ngươi, thằng bé rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại nỡ ra tay giết chết nó? Hoặc là bản Vương có chỗ nào không chu toàn, nên ngươi muốn để bản Vương đoạn tử tuyệt tôn?!

Vi Thư Đồng ngẩn ra một lát, mở to hai mắt, kinh hãi lắp bắp:

-Vương gia, ngài… ý ngài là… là ta giết Lý Nguyên?

Lý Hoằng Tín cười lạnh:

-Vi đại nhân đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi.

Rồi lão trầm giọng nói:

-Dẫn người lên!

Vi Thư Đồng nghệch ra, rất nhanh, mọi người nhìn thấy một người bị hai thị vệ áp giải lên lầu.

Vi Thư Đồng thấy người bị dẫn tới là một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi, tuy không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng rất xinh đẹp, thân hình mềm mại, rất có hương vị của nữ nhân, chỉ có điều cả gương mặt xinh đẹp đều lộ ra vẻ bối rối hoảng sợ.

-Vương gia, đây là…

Lý Hoằng Tín lườm phụ nhân kia một cái, thản nhiên nói:

-Nói hết những chuyện mà ngươi biết ra, nói tất cả ra! Có bản Vương ở đây, không phải sợ.

Phụ nhân kia sợ hãi hành lễ một cái rồi nói:

-Tiện phụ chính là Ngô Tôn thị, gia phu là chủ bạc Hộ bộ ti Ngô Đạt.

-Ồ?

Vi Thư Đồng nhíu mày, hỏi:

-Ngươi biết Thế tử bị hại như nào không?

Ngô phu nhân cúi đầu, khẽ nói:

-Tiện phụ… Tiện phụ biết ạ… Rồi ngẩng đầu nhìn Lý Hoằng Tín một cái, không dám nói tiếp nữa.

Tề Ninh bỗng nhiên hỏi:

-Vương gia, vị này là phu nhân của Ngô Đạt, sao nàng ta biết được Thế tử bị hại? Mà Thế tử rốt cuộc bị hại ở đâu?

Lý Hoằng Tín lạnh mặt, đáp:

-Chẳng dám giấu giếm, đêm qua Lý Nguyên bị hại ở Ngô gia.

-Ngô gia?

Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:

-Ngô Đạt chỉ là một chủ bạc hộ bộ ti nhỏ bé, thân phận thấp kém, người tôn quý như Thế tử tại sao lại đêm qua lại xuất hiện ở Ngô gia? Chẳng lẽ là Vương gia phải Thế tử tới đó?

Lý Hoằng Tín hừ lạnh một tiếng, nhìn Ngô phu nhân, nói:

-Ngươi cứ việc ăn ngay nói thật.

Ngô phu nhân lại cúi đầu, cơ thể đầy đặn mềm mại hơi run run, không dám nói câu nào.

Lý Hoằng Tín giơ tay lên nói:

-Tất cả các ngươi lui ra.

Sau khi mấy thị vệ lui ra, Lý Hoằng Tín mới trầm giọng nói:

-Không có người khác nữa rồi, còn không mau nói?!

Ngô phu nhân không thể làm gì khác, đành cúi đầu nhỏ giọng:

-Thế tử… Thế tử… Tối qua Thế tử tới nhà tiện phụ, nói… nói ban ngày trông thấy tiện phụ trên đường, đem lòng yêu thích, cho nên…

Dù sao nàng cũng là phụ nữ, phải nói ra chuyện khó xử như thế này trước mặt mấy nam nhân, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tề Ninh thở dài nói:

-Không cần nói tiếp nữa.

Rồi hắn hỏi:

-Ngươi nhìn thấy thích khách ám sát thế tử sao?

Ngô phu nhân do dự một chút rồi nói:

-Thế tử… Thế tử dùng sức mạnh, khi… khi tiện phụ giãy giụa, Thế tử tức giận đẩy tiện phụ, tiện phụ đập vào trên bàn…

Nói đến đây, nàng đưa tay vén tóc mai lên, trên tai quả nhiên có một vết thương, rồi nàng tiếp tục cất giọng run run:

-Lúc đó tiện phụ ngã trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, không đứng dậy nổi, đã nghĩ…

Nàng do do dự dự, không dám nói tiếp.

Lý Hoằng Tín trầm giọng nói:

-Đừng có ấp a ấp úng mãi thế, nói mau lên.

Ngô phu nhân không dám cãi lời, chỉ có thể nói tiếp:

-Lúc ấy Tiện phụ đã nghĩ hay là giả bộ bất tỉnh, chỉ mong… chỉ mong thế tử tha cho tiện phụ.

Đúng lúc đó, tiện phụ chợt nghe thấy Thế tử kêu lên một tiếng sợ hãi, tiện phụ không biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng không dám mở mắt, cho nên… Cho nên nghe thấy một giọng nói bảo thế tử đừng gào lên.

Tề Ninh hơi gật đầu, hỏi:

-Sau đó thì sao?

-Tiện phụ nghe thấy Thế tử hỏi người kia là thần thánh phương nào, muốn làm gì, người kia… Người kia đã nói…

Ngô phu nhân nhìn Lý Hoằng Tín với vẻ nơm nớp lo sợ, rồi mới nói:

-Người kia nói Vương gia khinh người quá đáng, muốn giết chết Thế tử, để Vương gia nếm trải cảm giác đoạn tử tuyệt tôn…!

Ngô phu nhân nói tới đây, Lý Hoằng Tín lập tức vỗ mạnh một chưởng lên bàn, “rắc” một tiếng, góc bàn vỡ vụn!

Ngô phu nhân sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, Tề Ninh lắc đầu nói:

-Ngươi đừng sợ, sau đó thì sao, cứ tiếp tục nói đi.

-Sau đó… Sau đó Thế tử nói ngài có thể cho người kia cả đống vàng bạc châu báu. Chỉ mong… Chỉ mong người đó hạ thủ lưu tình…!

Giọng nói của Ngô phu nhân run lên, thân mình mềm bại run lên bần bật:

-Nhưng mà người kia nói, gã nhận sự giao phó của người khác. Phải giúp… Phải giúp Thứ sử đại nhân diệt trừ cái gai trong mắt… Sắc mặt Vi Thư Đồng trắng bệch cả ra, lạnh lùng nói:

-To gan, hay cho một tiện phụ! Lại dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ.

-Vi đại nhân, thanh giả tự thanh, đại nhân không cần phải tức giận.

Tề Ninh trầm giọng nói:

-Một phụ nhân nho nhỏ, tuyệt đối không dám ở đây nói bậy đâu.  Lý Hoằng Tín cười lạnh một tiếng, nói:
 

-Đúng vậy, nếu dám ở đây nói bừa một câu, bản Vương lập tức giết chết ả! Vi đại nhân, nếu như ngươi bị oan thì cũng không cần phải sốt ruột thế đâu.

Sắc mặt Vi Thư Đồng cực kỳ khó coi, nói:

-Ngươi nói tiếp đi, người kia còn nói gì nữa?

-Thế tử hỏi người kia, có phải… có phải Vi Thư Đồng phái người đó tới hay không?

Ngô phu nhân nói nhỏ:

-Người kia nói… Người kia nói Thế tử biết cũng vô dụng, còn bảo Thế tử nhớ kĩ, người giết chết Thế tử là… là Thứ Hầu Khách. Tiện phụ vẫn luôn nhắm mắt, sau đó khi không nghe thấy gì một lúc lâu, tiện phụ mở mắt thì thấy… Thì thấy Thế tử đã bị… bị người ta giết…

Nói đến đây, Ngô phu nhân mềm nhũn hệt như cọng bún.

Vi Thư Đồng xanh cả mặt, nói:

-Vương gia, nhất định là có người vu oan cho ta!

Lý Hoằng tín phất phất tay, ý bảo Ngô phu nhân lui xuống trước đi, hai chân Ngô phu nhân như mềm nhũn, phải vịn cầu thang mới đi nổi. Sauk hi Ngô phu nhân rời đi, Lý Hoằng Tín ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, nói:

-Vi đại nhân, Thành Đô có thích khách, điều này không phải giả, nhưng cái tên Thứ Hầu Khách là xưng hô bản Vương dùng khi gọi thích khách. Trừ bản Vương gia, bản Vương chưa nghe thấy người khác nhắc tới ba chữ này bao giờ.

Vi Thư Đồng nhíu mày hỏi:

-Lời này của Vương gia có ý gì?

-Hầu gia tới Thành Đô, tối đó bản Vương bày cơm rau dưa tiếp đãi Hầu gia, lúc đó chỉ có ba người chúng ta.

Lý Hoằng Tín chầm chậm nói tiếp:

-Trên bàn cơm hôm đó, bản Vương đã dùng cách xưng hô Thứ Hầu Khách này, cũng không ai ngoài chúng ta nghe được xưng hô này, tại sao thích khách kia lại tự xưng là Thứ Hầu Khách? Trên đời này liệu có chuyện trùng hợp đến thế sao?!

Vi Thư Đồng lạnh mặt:

-Vương gia cho rằng thích khách lần này là do ta phái tới, và cố ý dùng cái tên Thứ Hầu Khách này?

-Chẳng lẽ không phải ư?

Lý Hoằng Tín nói.

Tề Ninh bỗng nhiên nói:

-Vương gia, chỉ sợ đã có hiểu lầm ở đâu đó. Chưa nói tới việc Vi đại nhân tuyệt đối sẽ không thể làm chuyện như vậy, mà cho dù thật sự là do Vi đại nhân phái đi, thì tại sao thích khách lại để lộ thân phận Vi đại nhân trước mặt Thế tử? Thế thì chẳng phải là sơ hở này quá lộ liễu rồi?

Hắn nhìn Vi Thư Đồng một cái rồi mới nói tiếp:

-Nếu như hung thủ phái thích khách tới thì tất nhiên phải gọn gàng linh hoạt, tuyệt đối không dây dưa lôi thôi lảm nhảm nhiều như vậy.

y Thank You to Michyo715 For This Useful

 

1.69098 sec| 2459.945 kb