Tề Ninh hơi trầm ngâm một lát rồi mới hỏi:

-Việc ám sát Bạch Đường Linh, giá họa cho người Miêu, là Lý Hoằng Tín ép đại nhân làm đồng mưu?

Vi Thư Đồng lập tức lắc đầu đáp:

-Hầu gia, ngay từ đầu hạ quan đã không biết gì về chuyện này rồi.

Hạ quan nghe nói Hắc Nham động giết quan tạo phản, cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy khó mà tin được. Mấy năm nay, tuy rằng trong đám người Miêu thỉnh thoảng cũng có số ít người sinh sự, nhưng mà Đại Miêu Vương Thương Khê thành thục chín chắn, phân rõ phải trái, 72 động người Miêu trong khoảng thời gian này cũng rất an phận thủ thường, không hề gây sự.

Y dừng một lát rồi mới nói tiếp:

-Hạ quan đã từng nói, hạ quan vốn định phái người đi điều tra rõ việc này, nhưng khi đó Lý Hoằng Tín lại tìm tới tận cửa, nói với hạ quan người Miêu làm loạn, phải nghiêm trị!

-Lý Hoằng Tín nắm trong tay sơ hở của đại nhân, cho nên đại nhân không dám không nghe theo lão ta ư?

Tề Ninh cười lạnh một tiếng.

Vi Thư Đồng cười khổ nói:

-Là hạ quan hồ đồ.

Dừng một lát y lại nói tiếp:

-Lúc đó hạ quan đã phát hiện rất có thể Lý Hoằng Tín có âm mưu quỷ kế gì đó, nhưng lại không dám vạch mặt lão. Nếu chuyện hạ quan giết vợ truyền ra ngoài thì hạ quan...

Y thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.

Đường đường là Thứ sử Tây Xuyên, thế mà lại ra tay giết chết thê tử của mình! Một khi chuyện này truyền ra ngoài thì Vi Thư Đồng chẳng những không giữ được chức vị Thứ sử này, mà e là ngay tới tiền đồ cũng tiêu tán hết cả.

Thấy sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, Vi Thư Đồng mới nói:

-Nhưng hạ quan cũng biết, tuy bề ngoài không tiện vạch mặt Lý Hoằng Tín, nhưng nếu lão có ý đồ làm phản, hạ quan tuyệt đối không để lão mặc ý sắp đặt.

Nói tới đây, giọng điệu y có chút nghiêm túc:

-Mặc dù hạ quan xuất binh bao vây Hắc Nham Động, nhưng không hề ra lệnh tấn công Hắc Nham lĩnh mà viết tấu chương bẩm báo chuyện này với triều đình. Hạ quyết biết, Hoàng thượng nhất định sẽ nhìn ra sơ hở trên bản tấu chương, sau đó phái người tới điều tra.

Tề Ninh thản nhiên đáp:

-Vi đại nhân tính toán tốt thật.

Hắn nghĩ thầm, dù gì Vi Thư Đồng cũng là quan lớn một phương, chắc chắc không thể không có tâm cơ quyền mưu.

Vi Thư Đồng cũng nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của Tề Ninh, nhưng lúc này y cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nói tiếp:

-Lý Hoằng Tín ba lần bảy lượt thúc giục hạ quan tấn công Hắc Nham Động, nhưng hạ quan đã viện đủ mọi cớ để kéo dài thời gian. Hơn nữa khi đó hạ quan nghi ngờ Hoa Tưởng Dung là người của Lý Hoằng Tín nên cũng đề phòng ả ta nhiều hơn. Hạ quan cố gắng kéo dài thời gian, chính là để đợi người của triều đình tới. Trời xanh quả nhiên không phụ tấm lòng của hạ quan, cuối cùng Hầu gia cũng đã tới.

Tề Ninh nói:

-Nếu nói như vậy thì đại nhân đã lập công lớn cho triều đình rồi nhỉ.

-Hạ quan tuyệt đối không có ý này.

Vi Thư Đồng lắc đầu cười khổ rồi nói tiếp:

-Hầu gia, nói thật, trong lòng hạ quan rất rõ, nếu như hạ quan nghe theo sự sắp đặt của Lý Hoằng Tín thì Tây Xuyên tất sẽ loạn. Tới khi đó, hạ quan sẽ chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa, Lý Hoằng Tín chắc chắn sẽ giết hạ quan để tế cờ, mà triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho hạ quan.

Tề Ninh thầm nghĩ y hiểu được đạo lý này là tốt rồi.

Cho dù Vi Thư Đồng cầu hòa thế nào với Lý Hoằng Tín thì trong mắt người Tây Xuyên, Vi Thư Đồng vẫn là quan viên đại diện cho triều đình. Một khi Lý Hoằng Tín mưu phản thì người đầu tiên lão giết chắc chắn là Vi Thư Đồng.

Trong lòng Tề Ninh biết đêm nay Vi Thư Đồng bộc bạch mọi điều với mình, chẳng phải vì lương tâm trỗi dậy mà bởi vì lão già ấy hiểu được hai mặt lợi và hại trong chuyện này.

Nếu như người mà triều đình phái tới chỉ là quan lại bình thường thì chưa chắc Vi Thư Đồng đã thẳng thắn như này. Nhưng Cẩm Y Hầu chính là một trong tứ đại Hầu tước của Đế quốc! Trong trường hợp này, Vi Thư Đồng muốn bò ra khỏi cái hố sâu hút hút này thì chỉ còn cách ôm chặt bắp đùi của Cẩm Y Hầu mà thôi.

-Theo như lời đại nhân nói thì Lý Hoằng Tín đã chuẩn bị mưu phản rồi ư?!

Tề Ninh hỏi:

-Trong tay đại nhân có chứng cứ xác thực không?

Lý Hoằng Tín ở Tây Xuyên vẫn luôn là mối họa lớn trong mắt triều đình. Đối với triều đình, sự tồn tại của Lý Hoằng Tín chính là quả bom hẹn giờ của Tây Xuyên.

Từ khi Đại Sở lập nước đến nay, mặc dù có dẫn quân tây chinh hàng phục Ba Thục, cuối cùng cũng đã khiến Lý Hoằng Tín phải quy thuận nước Sở, nhưng sự bố trí quân sự chủ yếu của đế quốc là dùng để đối phó với Hán quốc ở phương bắc.

Hai mươi năm qua, người Hán ở phương Bắc chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ xuôi nam phạt Sở, mà nước Sở vẫn luôn ngược Bắc để dẹp yên Bắc Hán, bình định thiên hạ.

Song phương chinh chiến liên miên, hao phí biết bao tài lực và nhân lực.

Cũng chính bởi vì lý do này mà ngay từ khi bắt đầu, Sở quốc đã áp dụng chính sách dụ dỗ đối với Tây Xuyên.

Mà trọng điểm của chính sách dụ dỗ này đặt trên người Thục Vương Lý Hoằng Tín.

Những thế lực ở Tây Xuyên rất phức tạp, người Hán, người miêu, người Ba Thục cùng sinh sống.

Với tư cách là chủ nhân của Tây Xuyên khi xưa, nếu như triều đình có chút an ủi với Lý Hoằng Tín thì dân chúng Tây Xuyên cũng sẽ cảm thấy thiện ý của triều đình đối với cả Tây Xuyên. Còn nếu như triều đình muốn giải quyết dứt khoát, định giết chết Lý Hoằng Tín để ổn định Tây Xuyên thì chỉ có thể khiến mọi việc phản tác dụng mà thôi.

Tây Xuyên Vương quy thuận Đại Sở, cả thiên hạ đều biết điều đó.

Nếu như Sở quốc ra tay giết chết Lý Hoằng Tín mà chẳng có lý do chính đáng thì hậu quả chắc chắn không thể lường trước được. Dẫu sao Đại Sở cũng chưa bình định được Bắc Hán, đến cả người quy thuận triều đình như Lý Hoằng Tín mà còn bị Sở quốc giết chết thì từ đó về sau sẽ chẳng mấy người lựa chọn quy hàng nước Sở.

Triều đình phái Vi Thư Đồng tới Tây Xuyên, đương nhiên là vì muốn đồng hóa Tây Xuyên dần dần, đồng thời cũng là để giám sát nhất cử nhất động của Lý Hoằng Tín, nhưng đặc biệt là, triều đình càng hi vọng Vi Thư Đồng có thể tìm ra chứng cứ xác thực chứng minh Lý Hoằng Tín không an phận.

Triều đình Sở quốc đương nhiên hi vọng có thể giải quyết Lý Hoằng Tín, chỉ cần có chứng cứ xác thực trong tay thì đương nhiên sẽ không nương tay với lão.

Tề Ninh thấy Vi Thư Đồng và Lý Hoằng Tín có kiểu quan hệ riêng tư như vậy liền nghĩ tới không biết liệu trong tay Vi Thư Đồng có chứng cứ xác thực chứng minh Lý Hoằng Tín mưu đồ tạo phản hay không. Hắn nói khẽ:

-Vi đại nhân, nếu đại nhân nắm trong tay chứng cứ xác thực chuyện Lý Hoằng Tín mưu đồ tạo phản thì bản Hầu có thể bảo đảm đại nhân sẽ bình yên vô sự, thậm chí bản Hầu còn có thể giải thích với Hoàng thượng rằng chuyện đại nhân gây nên trước kia đều không phải là thật. Hi sinh bằng việc lấy ra chứng cứ phạm tội của Lý Hoằng Tín, chẳng những phán đại nhân vô tội, trái lại còn lập công lớn nữa kìa.

Vi Thư Đồng nhíu chặt lông mày, cười khổ đáp:

-Hầu gia, thật ra cho dù Hầu gia không nói ra, trong lòng hạ quan cũng luôn nghĩ như vậy. Năm đó, khi hạ quan tới Tây Xuyên, trước khi chuẩn bị lên đường, tiên đế từng dặn dò riêng hạ quan, nếu có thể tra ra được chứng cứ xác thực chứng minh Lý Hoằng Tín mưu phản thì đương nhiên không còn gì tốt hơn. Còn nếu như không thể tìm ra được thì nhất định phải đảm bảo Tây Xuyên được an toàn, giám sát Lý Hoằng Tín một cách chặt chẽ!

Y dừng một chút, hơi hạ thấp giọng:

-Bao nhiêu năm qua, hạ quan vẫn luôn nhớ rõ lời dặn dò của tiên đế, không dám lơ là, nhưng Lý Hoằng Tín là kẻ xảo trá đa đoan, từ sau khi quy thuận Đại Sở, lão vẫn luôn ở trong Thành ĐôpPhủ, nhìn thì có vẻ như đã vứt bỏ danh lợi, chỉ mong sống an nhàn mà thôi.

Tề Ninh cau mày nói:

-Nếu nói như vậy thì trong tay đại nhân cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh lão có ý đồ mưu phản ư?

-Lý Hoằng Tín đương nhiên biết hạ quan vẫn luôn tìm kiếm chứng cớ xác thực chứng minh lão có ý đồ mưu phản.

Vi Thư Đồng nhíu chặt hai hàng lông mày:

-Vậy nên những năm nay, lão vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, rất ít ra khỏi phủ đệ, hơn nữa cũng rất ít khi tiếp xúc với thuộc hạ cũ trước kia của lão. Dù hạ quan biết tất cả những điều này chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng không làm sao tóm được sơ hở của lão.

-Lý gia dừng chân lập nghiệp ở Tây Xuyên đã hơn trăm năm, cây lớn rễ sâu, muốn bắt thóp lão đâu có đơn giản như vậy.

Tề Ninh cũng biết mấy năm nay Vi Thư Đồng và Lý Hoằng Tín vẫn luôn ngươi lừa ta gạt, bảo là đấu nhau cũng không phải nói quá, nhưng cuối cùng Vi Thư Đồng vẫn không qua mặt được Lý Hoằng Tín.

Vi Thư Đồng hơi gật đầu, nói khẽ:

-Lý Hoằng Tín cực kỳ cẩn thận, trái lại cái tên Lý Nguyên kia lại có chút xằng bậy phô trương ở Thành Đô, hạ quan cũng từng nghĩ tới việc tìm sơ hở từ chỗ Lý Nguyên. Nhưng mà dù tên tiểu tử kia có quậy phá làm điều ác đến đâu cũng chẳng có ai tới quan phủ tố giác, vì vậy hạ quan cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một bắt mà thôi.

Tề Ninh không tỏ vẻ gì, hỏi:

-Vi đại nhân, gia tài của Lý Hoằng Tín rốt cuộc là bao nhiêu vậy?

Nghe nói lão quyên góp xây dựng sửa sang rất nhiều chùa chiền, đại nhân có biết rốt cuộc tổng cộng có bao nhiêu ngôi chùa không?

-Đương nhiên điều đó chỉ là để che mắt người đời mà thôi.

Vi Thư Đồng nói với giọng chắc nịch:

-Lão cố ý ra vẻ nghiên cứu Phật pháp, hơn nữa xây dựng chùa chiền khắp nơi, chỉ là để người đời cảm thấy lão thực sự không muốn tranh đấu giành giật gì nữa.

Y dừng một chút, nghĩ nghĩ rồi mới nói:

-Tính tới hiện tại thì ít nhất lão đã quyên góp xây dựng tu sửa hơn mười ngôi chùa, ngoại từ ngôi chùa trên núi Thanh Thành có quy mô lớn một chút thì đa số những ngôi chùa còn lại đều rất bình thường, hơn nữa cũng chẳng có mấy ai qua lại hương khói. Hạ quan từng phái người xem xét, vắng vẻ lạnh lẽo, cả một ngôi chùa quanh quẩn cũng chỉ có vài hòa thượng mà thôi.

Tề Ninh nghĩ một lát rồi lại hỏi:

-Địa Tàng mà Lý Hoằng Tín từng nhắc tới, trước kia đại nhân thật sự chưa từng nghe nói tới à?

Vi Thư Đồng lập tức lắc đầu đáp:

-Chưa từng nghe qua, hạ quan cũng giống như Hầu gia, chỉ nghe Lý Hoằng Tín bỗng nhiên nhắc đến khi đang trên bàn cơm thôi.

Y dừng một chút, lại nói tiếp:

-Nhưng mà hạ quan nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là câu chuyện do lão tự nghĩ ra mà thôi. Thứ gọi là Địa Tàng, tuyệt đối không tồn tại.

Lão bịa ra Địa Tàng kia, chẳng qua chỉ nhằm mục đích để quan phủ thậm chí là cả triều đình dời lực chú ý tới Địa Tàng hoàn toàn không có thật để âm thầm hành động mà không bị phát hiện mà thôi.

Tề Ninh thầm nghĩ nếu không phải hắn thật sự đã từng gặp qua người của đảng Địa Tàng thì có lẽ hắn cũng sẽ cho rằng đây hoàn toàn là nhân vật hư cấu, nhưng bây giờ hắn đã biết, Địa Tàng thật sự tồn tại!

-Chuyện Hắc Nham động, ta vẫn luôn cảm thấy Lý Hoằng Tín chính là kẻ đứng sau thao túng từ đầu tới cuối, nhưng lại không tóm được chứng cứ xác thực. Không có chứng cứ xác thực, thì triều đình không thể tin tưởng ta được.

Tề Ninh chầm chậm nói:

-Vi đại nhân, những lời này của đại nhân, bản Hầu sao có thể bẩm tấu rõ với Hoàng thượng được đây?

Vi Thư Đồng cười khổ đáp:

-Hạ quan biết rõ tội này không thể tha, nếu như Hoàng thượng muốn trị tội, hạ quan chỉ mong Hầu gia có thể cầu xin giúp, xin đừng liên lụy đến người nhà hạ quan.

-Việc hành thích ở Kiêm Gia quán, trước đó đại nhân cũng hoàn toàn không biết gì ư?

Tề Ninh nhìn chằm chằm Vi Thư Đồng, hỏi.

Vi Thư Đồng vội đáp:

-Hạ quan xin thề với trời, hạ quan tuyệt đối không biết gì hết. Hầu gia, đến bây giờ hạ quan mới hiểu, ngày chúng ta vào thành, Lý Hoằng Tín cùng chúng ta dùng cơm, nói chuyện trong tửu lâu chính là để hành thích.

Y do dự một chút rồi vẫn nói:

-Tây Xuyên Lý gia có mối thù sâu đậm với Cẩm Y Tề gia, có lẽ Hầu gia biết rõ điều này. Con trai trưởng của Lý Hoằng Tín khi xưa mất mạng trong tay Tề gia. Lý Hoằng Tín vô cùng yêu thương kỳ vọng vào con trai trưởng, một lòng muốn truyền vương vị cho gã, ai ngờ kết quả lại thành ra như thế. Vì vậy lão hận Tề gia thấu xương tủy.

Tề Ninh cười lạnh một tiếng, không tiếp lời.

-Lần này Hầu gia tới Tây Xuyên, đối với Lý Hoằng Tín đương nhiên là cơ hội trời ban, vì vậy lão một lòng muốn trả lại mối thù năm xưa.

Sắc mặt Vi Thư Đồng nghiêm túc, hạ giọng nói:

-Tuy vậy, lão lại không dám mưu hại Hầu gia một cách quang minh chính đại, cho nên chỉ có thể bày mưu tính kế sử dụng ám chiêu.

Lão cố ý tuyên truyền việc Thành Đô phủ có thích khách chuyên ám sát quan viên, lại sắp đặt trước thích khách ở Kiêm Gia quán.

Hơn nữa lão lo mình sẽ bị nghi ngờ trong việc Hầu gia bị hành thích nên giả vờ như mình cũng bị thích khách hành thích. Làm như vậy, nếu như triều đình truy cứu, thì cùng lắm lão cũng chỉ phải gánh tội danh bảo vệ không chu đáo mà thôi.

Tề Ninh gật đầu nói:

-Hóa ra Vi đại nhân đã nhìn ra ẩn tình trong đó.

Vi Thư Đồng thở dài:

-Đều do hạ quan hồ đồ, vẫn luôn cho rằng Lý Hoằng Tín không dám to gan như vậy. Thế nhưng lão thật sự là một kẻ tàn nhẫn thâm độc.

Rồi y nhìn Tề Ninh, nói:

-Hầu gia, nếu Lý Hoằng Tín đã ra tay thì chỉ e là sẽ không từ bỏ ý đồ một cách dễ dàng, Hầu gia nhất định phải cẩn thận hơn nữa.

Tề Ninh cười nhạt nói:

-Bản hầu đường đường là Cẩm Y Hầu, Lý Hoằng Tín chẳng qua chỉ là một Vương gia đã quá thời mà thôi. Vi đại nhân, có sự bảo vệ của đại nhân, lẽ nào đại nhân cảm thấy bản Hầu không thể rời khỏi Thành Đô ư?

y Thank You to Michyo715 For This Useful

 

1.76897 sec| 2454.164 kb