Mặt Vi Thư Đồng đỏ bừng, hai mắt tựa như muốn ăn thịt người, hai tay nắm chặt, toàn thân run lên.

Hoa Tưởng Dung cười ha hả, nói:

- Nhìn ông thế này lại trông đàn ông hơn đấy nhưng tiếc là trông ngon mà không ăn được, dù thế nào thì cũng chỉ là một tên phế vật.

Nàng ta khinh thường nhìn Vi Thư Đồng sau đó lại quay sang nhìn Tề Ninh, cười nói:

- Cẩm Y Hầu, ngươi cho rằng Vi Thư Đồng không biết ta làm những việc không trong sạch sao?

Ông ta vì ta đến cả vợ cũng không cần thì ngươi cho rằng ông ta còn có gì mà không làm được?

Tề Ninh cười lạnh:

- Rốt cuộc thì ngươi là ai?

- Ta cũng muốn nói cho ngươi biết lắm, nhưng mà nếu như ta nói cho người biết thì ngươi nhất định sẽ phải chết.

Hoa Tưởng Dung thở dài, nói tiếp:

- Thật ra thì ta lại không muốn để ngươi chết ngay bây giờ nhưng người khác có muốn vậy hay không thì ta lại không thể quản được.

Tề Ninh chỉ cười nhạt nói:

- Ngươi muốn ta chết nhưng vấn đề là liệu ngươi có đủ bản lãnh đấy không đã?!

Tề Ninh lúc nãy đã thử thân thủ của nàng ta, Hoa Tưởng Dung mặc dù có khinh công điêu luyện lại có thêm công phu cổ quái khiến hắn bất ngờ nhưng quyền cước của nàng ta lại rất bình thường hay nói đúng hơn thì là kém.

Hoa Tưởng Dung cười quyến rũ, đáp trả:

- Hầu gia yên tâm nếu như có một ngày ta muốn lấy mạng của ngươi thì ngươi có chạy đằng trời cũng thoát được đâu.

Sau đó ả ta giang hai tay ra tựa như một đám mây nhảy từ trên tường xuống.

Tề Ninh bước lên phía trước hai bước, Vi Thư Đồng lúc này đột nhiên nghiêm nghị quát:

- Người đâu!?

- Đừng gọi.

Tề Ninh trầm giọng cản lại.

- Người đến thì làm được gì? Vi đại nhân cho rằng người của ngài có thể đuổi theo nàng ta sao?

Với khinh công của Hoa Tưởng Dung lại cộng thêm bây giờ đang là ban đêm, nếu muốn đuổi kịp nàng ta là điều không thể.

Vi Thư Đồng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt bừng bừng lửa giận, Tề Ninh thấy vậy thì hừ lạnh, hỏi:

- Vi đại nhân, người phụ nữ này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

Chắc hẳn là ngài không thể không biết đúng không?

Sắc mặt Vi Thư Đồng lúc này rất khó coi nhưng vẫn chắp tay đáp lời:

- Hầu gia, hạ quan… haizzz, chuyện này một lời khó mà nói hết được!

Tề Ninh cũng chỉ cười nhạt rồi xoay người đi vào trong phòng, Vi Thư Đồng đứng do dự một lát sau đó cũng đi vào theo.

Sau khi vào phòng, Tề Ninh trực tiếp ngồi xuống, hắn cũng không vòng vo tam quốc mà trực tiếp hỏi thẳng:

- Nàng ta có lai lịch như thế nào?

Vi Thư Đồng đắn đo suy nghĩ sau đó nói:

- Hồi bẩm Hầu gia, thật ra thì nàng ta cũng chỉ là một ả đào hát mà thôi.

- Đào hát sao?

Tề Ninh nhíu mày, sao dạo này đi đâu cũng nghe thấy cái cụm từ đào hát này thế nhỉ? Hắn tiếp tục nhìn thẳng vào Vi Thư Đồng, lão lập tức giải thích:

- Năm ngoái vào sinh nhật của hạ quan có không ít quan viên đến chúc mừng, đến cả Thục Vương cũng đến phủ chúc, hạ quan… hạ quan biết Thục Vương thích nghe hát nên đã…

Tề Ninh cười, cạnh khóe:

- Vi đại nhân thật biết chiều theo ý thích của người khác ghê!

- Hầu gia, Lý Hoằng Tín dù gì thì cũng là người đứng đầu Tây Xuyên này, mặc dù trên danh nghĩa thì đã rút lui về phía sau nhưng ở cái đất Tây Xuyên này vẫn là cây đại thụ lớn nhất!

Vi Thư Đồng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tề Ninh, tiếp tục giải thích:

- Hạ quan đến Tây Xuyên này mặc dù nói là Thứ sử Tây Xuyên nhưng nếu như Lý Hoằng Tín cố ý làm khó thì cũng có rất nhiều chuyện không thể làm được.

Lão dừng lại một chút rồi lại tiếp tục:

- Lúc đó hạ quan đã tùy tiện tìm một gánh hát nhỏ tới, trong gánh hát đó có Hoa Tưởng Dung, hạ quan cũng là vì nhất thời hồ đồ nên lúc đó mới giữ nàng ta ở lại… Lão còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng Tề Ninh đập bàn “rầm” một phát thì thấy hoang mang hoảng sợ. Lúc này lại thấy Tề Ninh đưa tay ra, trong tay hắn cầm Kim bài, hắn cười lạnh nói:

- Vi Thư Đồng, trước mặt bản Hầu mà ông còn giám nói láo, bản Hầu hỏi ông, chuyện hành thích ở Kiêm Gia quán, ông có tham gia vào hay không?

Vi Thư Đồng lập tức biến sắc, vội đáp:

- Hạ quan…. Hạ quan không hề biết chuyện này!

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Chuyện hành thích ở Kiêm Gia quán, Lý Hoằng Tín dùng khổ nhục kế, mục tiêu cuối cùng chính là bản Hầu, nhưng bản Hầu lại không chết, có phải đã làm các ngươi thất vọng lắm phải không?

Con ngươi Vi Thư Đồng co lại, vội hỏi:

- Sao Hầu gia lại nói vậy?

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Ông tưởng bản Hầu tuổi còn trẻ nên dễ lừa sao?

Hắn nhìn thẳng vào Vi Thư Đồng, hỏi:

- Chân tướng chuyện Thứ hầu khách rốt cuộc là gì?

Vi Thư Đồng nhíu mày đáp:

- Hầu gia, hạ quan… hạ quan thật sự không hiểu ý của ngài, Thứ hầu khách là những thích khách tung hoành khắp Thành Đô dạo gần đây!

- Thứ hầu khách chẳng qua chỉ là câu chuyện dàn dựng để hành thích bản Hầu mà thôi!

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Ông đừng nói là ông hoàn toàn không biết gì hết, Vi đại nhân, bản Hầu trước đây đã từng nhắc nhở ông rồi, ông là người triều đình phái tới đây, trên đầu chỉ có duy nhất một bầu trời là Hoàng Thượng, phía sau cũng chỉ có duy nhất một cây đại thụ, cũng chính là Hoàng Thượng.

Vi Thư Đồng vội đáp:

- Hạ quan hiểu.

- Ông không hiểu!

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Nếu như ông hiểu thì sẽ không cấu kết với Lý Hoằng Tín cùng nhau làm việc xấu rồi nói dối để che đậy.

Vi Thư Đồng nghe hắn nói vậy thì biến sắc vội giải thích:

- Hầu gia, hạ quan…

Tề Ninh không để lão nói tiếp đã đưa tay lên ý bảo lão không cần nói thêm, hắn hừ lạnh nói:

- Ông không cần phải giải thích gì nhiều, lần này bản Hầu đến Tây Xuyên mục đích là để cứu ông.

Vi Thư đồng giật mình.

- Cứu hạ quan?

Tề Ninh dựa người vào ghế, chậm rãi nói:

- Chắc hẳn trong lòng Vi đại nhân hiểu điều này hơn cả ta, hiện tại ông đang đứng trước bờ vực thẳm không đáy. Tiên đế phái ông đến Tây Xuyên chứng tỏ Vi đại nhân chắc chắn cũng là người thông minh, mà nếu đã là người thông minh thì hẳn phải có thể nhìn ra chân tướng rất nhiều chuyện.

Ánh mắt hắn lúc này chợt trở nên lạnh như băng.

- Đêm hôm kia bản Hầu bị hành thích ở Kiêm Gia quán mà ông lúc đó cũng có mặt lại ở gần như vậy, đừng nói với ta là ông không nhìn ra điều gì đấy!

Trán Vi Thư Đồng vã mồ hôi lạnh, vẻ mặt có chút bối rối.

Lão là đại quan ở Tây Xuyên, vốn là người lão luyện lõi đời nhưng lúc này đứng trước một Tề Ninh trẻ tuổi lại có cảm giác người này hoàn toàn có thể nhìn thấu tâm can mình, khiến lão có chút bối rối.

- Ta chỉ hỏi Vi đại nhân một câu, nếu như ông rời khỏi triều đình rời khỏi Hoàng Thượng thì sẽ có kết cục như thế nào?

Tề Ninh cười nhạt nói:

- Vi đại nhân, ta không quan tâm hiện tại quan hệ của ông với Lý Hoằng Tín đã đến mức nào cũng không quan tâm là ông ta lợi dụng ông hay là ông lợi dụng ông hay cả hai người đều đang lợi dụng lẫn nhau. Có một chuyện này chắc hắn trong lòng ông là người rõ nhất, địa vị của ông là của triều đình ban cho, Lý Hoằng Tín coi trọng giá trị của ông có lẽ là cũng chỉ vì như vậy thôi. Nhưng nếu một ngày ông rời khỏi triều đình, cái gì cũng không có đến khi đó ông không còn giá trị gì để Lý Hoằng Tín lợi dụng nữa, ông nghĩ lúc đấy ông ta có còn coi ông là người một nhà nữa không?

Những lời này của Tề Ninh chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào trái tim Vi Thư Đồng, mặt lão lập tức nhăn nhó, thậm chí còn có chút tái nhợt, trên trái mồ hôi chảy ròng ròng, dù vậy nhưng lão ta vẫn cố giữ bộ mặt bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi:

- Hầu gia tới Thành Đô chuyến này, có phải là còn có mật chỉ khác của Hoàng Thượng đúng không?

Tề Ninh cầm chén trà lên, hỏi ngược lại:

- Ông nói thử xem?

Vi Thư Đồng khẽ giật mình, chợt nói:

- Hầu gia, quả thật là hạ quan đã cố hết sức mình rồi, năm kia đã từng có người muốn hạ quan tiến đánh Hắc Nham lĩnh nhưng hạ quan vẫn cố gắng kéo dài thời gian, dùng hết sức của mình để bảo toàn đại cục, vì vậy mới có thể đợi được đến lúc Hầu gia tới.

Tề Ninh nhíu mày hỏi:

- Ông cố ý kéo dài thời gian sao?

- Chẳng lẽ Hầu gia không nhìn ra điều này sao?

Vi Thư Đồng cười khổ, nói tiếp:

- Không biết Hầu gia đã từng nhìn thấy bản tấu mà hạ quan đã trình lên chưa?

Tề Ninh khẽ vuốt cằm, trả lời:

- Nội dung trong tấu chương không rõ ràng, đây là ông cố ý sao?

- Hầu gia nói đúng rồi.

Vi Thư Đồng do dự một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhưng đến cuối cùng vẫn hỏi:

- Hầu gia đã từng đọc tấu chương của hạ quan, vậy phải chăng là cũng đã nhận ra chuyện của Hắc Nham lĩnh Tây Xuyên có gì đó quái lạ đúng không?

Tề Ninh nói:

- Vi đại nhân, bản tấu chương mà ông dâng lên, rõ ràng là ý ông có điều muốn nói nhưng lại không tiện nói ra, Hoàng Thượng thánh minh làm sao có thể không nhìn ra điểm này được!

Thấy Vi Thư Đồng nhíu chặt lông mày, vẻ mặt phức tạp thì hắn cũng cau mày nói:

- Vi đại nhân, chuyện đã đến nước này, ông chính là người hiểu rõ tình cảnh của bản thân nhất. Thật ra thì ta cũng đã nhìn ra, hiện tại ông bốn bề đều bị vây khốn, nhưng nếu còn chần chờ nữa hậu quả như thế nào chắc hẳn ông cũng có thể tưởng tượng được ra, vì vậy mà ta mới nói ta tới Thành Đô chuyến này chính là để cứu ông.

Vẻ mặt Vi Thư Đồng nhăn nhó, cúi đầu suy ngẫm một lát rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Hầu gia, hạ quan đã phụ thánh ân, phụ triều đình, tội đáng muôn chết!

Lúc Tề Ninh rời kinh thì cũng đã nhạy bén cảm nhận được Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng có điểm gì đó quái lại, lần này tới Thành Đô là để thăm dò thực hư mọi chuyện, hiện giờ nghe Vi Thư Đồng nói vậy thì trong lòng biết chuyện này rốt cuộc đã có manh mối, nhưng vẻ mặt vẫn bĩnh tĩnh tự nhiên nói:

- Ông có tội hay không, có đáng chết hay không không phải chuyện bản Hầu có thể phán định nhưng chỉ cần ông thành thực khai báo hết mọi chuyện lại có lòng bảo vệ triều đình, bảo vệ Hoàng Thượng thì chưa hẳn là không thể bù đắp lại được.

Vi Thư Đồng thở dài nói:

- Tội của hạ quan không thể trốn tránh được nhưng chỉ mong nếu như triều đình trị tội thì xin Hầu gia có thể xin Hoàng Thượng tha cho người nhà của hạ quan ở kinh thành.

- Ồ?

Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:

- Người nhà của Vi đại nhân còn ở trong kinh thành sao?

Vi Thư Đồng cười khổ:

- Hạ quan còn mẹ già cùng hai đứa con hiện tại vẫn đang ở trong kinh thành được triều đình chăm sóc. Thật ra thì tất cả Thứ sử địa phương của Đại Sở ta đều có người nhà ở kinh thành.

Lão ta không cần giải thích gì nhiều thì Tề Ninh cũng hiểu, cái gọi là người nhà ở kinh thành trên thực tế chính là con tin.

Tiểu Hoàng đế chỉ mới đăng cơ không lâu, cái này chắc chắn không phải ý chỉ của tiểu Hoảng đế, nhất định đây là ý chỉ của Tiên đế.

Nam bắc phân tranh, thiên hạ không ổn định, Thứ sử địa phương đều là những Đại tướng nơi biên cương, trong tình huống này người nhà của họ đều bị giữ lại ở kinh thành, văn hoa mà nói thì là để triều đình chăm sóc nhưng thực chất chính là giữ làm con tin, đây là một loại thủ đoạn để khống chế những vị quan này, đây là thủ đoạn không chỉ lợi hại mà còn không tốn nhiều sức.

- Vi đại nhân, ta muốn biết, lúc nãy ông nói có người muốn ông tấn công động Hắc Nham, vậy người đó có phải là Lý Hoằng Tín không?

Ánh mắt của Tề Ninh lúc này vô cùng sắc bén.

- Chuyện động Hắc Nham mưu phản có phải đều là do ông cùng Lý Hoằng Tín giá họa cho bọn họ đúng không?

- Chuyện này thật sự không có bất cứ liên quan nào tới hạ quan!

Vi Thư Đồng nói như lập lời thề.

- Hầu gia, hạ quan không dám gạt ngài, chuyện Bạch Đường Linh tới động Hắc Nham hạ quan cũng hoàn toàn không biết gì, sau đó khi nhận được tin Bạch Đường Linh bị giết hạ quan cũng hết sức bất ngờ, vì vậy cũng đã chuẩn bị phái người đi điều tra chân tướng chuyện này xem thế nào.

- Vậy sau đó tại sao lại không điều tra nữa?

Tề Ninh nghiêm nghị nói:

- Động chủ Ba Da Lực của động Hắc Nham đã từng nói vì sợ quan phủ hiểu lầm bọn họ nên đã lập tức phái người đi đưa tin, trong thư cũng đã nói rõ ràng là Bạch Đường Linh vẫn chưa chết. Thế nhưng ông lại vẫn xuất binh vây đánh động Hắc Nham.

- Chuyện này là do hạ quan nhất thời hồ đồ!

Khẩu khí của Vi Thư Đồng lúc này có chút yếu ớt.

- Lá thư đó hạ quan quả thật là đã xem qua nhưng lúc đó Lý Hoằng Tín lại đột nhiên tới nói với hạ quan là động Hắc Nham muốn làm phản, bảo hạ quan phải lập tức dẫn quân tới càn quét, hạ quan cũng đã đưa thư cho ông ta đọc nhưng ông ta chỉ nhìn thoáng qua rồi nói người Miêu xảo quyệt mưu mô, vì vậy không thể tin tưởng bức thư này được.

- Ông đã ở Tây Xuyên này bao nhiêu năm như vậy chẳng lẽ lại không hiểu người Miêu như thế nào sao?

Tề Ninh hừ lạnh nói:

- Lý Hoằng Tín mới chỉ nói có dăm ba câu mà ông đã lung lay lập trường, cứ thế liền phát binh?

Sắc mặt Vi Thư Đồng cắt không còn giọt máu, hai tay run rẩy, đắn đo một chút rồi mới nói:

- Thực không dám giấu Hầu gia, Lý Hoằng Tín nắm được nhược điểm của hạ quan, lúc đó mặc dù ông ta không nói rõ nhưng hàm ý thì là uy hiếp rõ ràng, nếu như hạ quan không xuất binh, ông ta nhất định sẽ công khai chuyện này ra.

- Nhược điểm?

Tề Ninh cau mày hỏi:

- Nhược điểm gì?

- Là phu nhân của hạ quan, ông ta… ông ta biết phu nhân của hạ quan đã chết như thế nào!

Nói đến đây, Vi Thư Đồng tựa như được giải thoát gánh nặng, cả người mềm nhũn dựa vào ghế.

 

1.68609 sec| 2462.484 kb