Tề Ninh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Vi Thư Đồng thì trong lòng cũng hiểu hiện tại trong lòng y vô cùng mâu thuẫn, thậm chí còn có cả sợ hãi.

Đường đường là Thứ sử Tây Xuyên mà lại thảm hại như vậy, điều này khiến Tề Ninh hết sức bất ngờ.

Là người được Tiên đế tin tưởng sắp xếp đến Tây Xuyên để giám sát Lý Hoằng Tín, trước khi gặp Vi Thư Đồng, Tề Ninh cứ nghĩ y nhất định là một người vô cùng khôn khéo, linh hoạt thế nhưng bộ dạng hiện giờ của y lại khác một trời một vực so với Thứ sử Tây Xuyên trong tưởng tượng của hắn.

Tuy vậy Tề Ninh vẫn tin rằng Tiên đế là người có mắt nhìn người. Vi Thư Đồng trở nên như thế này chắc hẳn phải có chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng mới ra nông nỗi này.

Thấy y như vậy Tề Ninh chỉ biết nhíu mày, lúc này giọng của hắn cũng không còn lạnh như lúc trước nữa, hắn nói:

- Vi đại nhân, những năm gần đây ông đều trấn thủ ở Tây Xuyên này và nơi đây cũng có thể nói là mấy năm này đều bình yên không có biến cố gì, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng phải khen ngời ông trước mặt ta. Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, đây là thời điểm Hoàng thượng cần người nhất, vì vậy, chỉ cần Vi đại nhân một lòng tận trung với Hoàng thượng thì cho dù có phạm phải một chút sai lầm cũng không phải là không thể bù đắp.

Vi Thư Đồng lập tức đáp lời:

- Hầu gia, hạ quan trước giờ chưa từng hai lòng với Hoàng thượng với triều đình, nếu không thì hạ qua cũng sẽ không tận tâm tận ý viết bản tấu chương kia.

- Tấu chương của ông viết không rõ ràng, nội dung cố ý mơ hồ không rành mạch, Hoàng thượng đọc xong liền biết chắc chắn có điểm gì đó không bình thường thậm chí Hoàng thượng còn nghĩ đến có khả năng Vi đại nhân đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn mà không thể nói.

Tề Ninh nói tiếp:

- Hoàng thượng phái ta đi chuyến này chính là để tìm hiểu rõ ngọn nguồn chuyện này, Vi đại nhân yên tâm, chỉ cần ông trung thành với triều đình, bản Hầu đương nhiên sẽ không thể trơ mắt ngồi nhìn được. Vi đại nhân hãy cứ nói cho ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nơi này chỉ có ta với ông, sẽ không có người thứ ba nào nghe thấy đâu.

Vi Thư Đồng nghe giọng điệu của Tề Ninh cũng đã hòa hoãn hơn lúc trước thì đành thở dài nói:

- Hầu gia, thật ra thì…. phu nhân của hạ quan đã bị… ta... giết!

Tề Ninh kinh ngạc, mặt biến sắc, thất thanh hỏi:

- Ông... chính ông đã giết tôn phu nhân sao?

Toàn thân Vi Thư Đồng run rẩy, lão vội kêu lên:

- Hầu gia….Hầu gia đừng nóng vội, hạ quan không… không cố ý, hạ quan… hạ quan bị người ta hãm hại!

Trước đó Tề Ninh đã cảm thấy cái chết của Thứ sử phu nhân có điểm gì đó không bình thường tuy nhiên hiện tại chính ta nghe Vi Thư Đồng thừa nhận đã giết vợ mình không hiểu sao hắn lại chợt thấy hoảng sợ. Hắn nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi:

- Bị người ta hãm hại sao? Vi đại nhân, ta hi vọng ông có thể cho ta một lời giải thích hợp lý!

- Hạ quan… hạ quan không dám lừa ngài.

Vi Thư Đồng cười khổ giải thích:

- Đêm hôm đó hạ quan cùng phu nhân ngồi ở đại sảnh dùng cơm.

Hoa Tưởng Dung đứng ở bên cạnh hầu hạ, vốn dĩ mọi thứ đều rất tốt đẹp, thế nhưng, sau khi uống vài chén rượu thì hạ quan đột nhiên cảm thấy tinh thần không còn minh mẫn, mắt tối sầm…

Tề Ninh rùng mình, nhớ lại vừa mới lúc nãy hắn cũng xuất hiện tình trạng tương tự như vậy.

Vi Thư Đồng tiếp tục kể:

- Đợi đến khi hạ quan tỉnh táo lại thì phát hiện… phát hiện tay mình đang cầm kiếm còn phu nhân… phu nhân đã nằm trong vũng máu…!

Sắc mặt y trắng bệch, con ngươi co lại.

- Hạ quan chỉ thấy mình mới thất thần có một chớp mắt vậy mà không ngờ…

Tề Ninh cau mày hỏi:

- Vậy ý ông là ông không hề có cảm giác mình đã giết chết Tôn phu nhân sao?

Vi Thư Đồng gật đầu đáp:

- Đúng như vậy, phu nhân đã sống cùng hạ quan mấy chục năm, tình cảm phu thê vô cùng sâu đậm… mà bà ấy còn là người phụ nữ hiền lương thục đức…

Lúc nói đến đây trên mặt Vi Thư Đồng xuất hiện hai hàng nước mắt.

Tề Ninh không nói gì, Vi Thư Đồng đưa tay lên lau nước mắt, kể tiếp:

- Lúc đó trong đầu hạ quan hoàn toàn trống rỗng, không biết phải làm gì, vào đúng lúc đó Lý Hoằng Tín lại đột nhiên xuất hiện.

- Lý Hoằng Tín sao?

Vi Thư Đồng gật đầu nói:

- Đúng vậy, mấy năm gần đây Lý Hoằng Tín đã quyên bạc để tu sửa lại rất nhiều miếu thờ, lão hết sức nhiệt tình với hầu hết các công việc liên quan đến Phật giáo, chỉ có điều nếu muốn thi công miếu thờ thì phải được hạ quan phê duyệt mới có thể tiến hành. Nhưng lần đó lại bởi vì chùa mà lão ta muốn thi công lại nằm trong khu vực dân cư nên hạ quan không dám tùy tiện phê duyệt tránh cho lòng dân oán thán, chính vì vậy nên thời gian đó lão ta thường xuyên đến phủ Thứ sử tìm hạ quan.

Tề Ninh cau mày hỏi:

- Vậy tức là, lúc lão ta đến vừa hay nhìn thấy cảnh ông giết chết phu nhân đúng không?

Vi Thư Đồng gật đầu đáp:

- Đúng vậy, lúc đó Hoa Tưởng Dung vẫn còn đứng ở đó, sau khi hạ quan tỉnh táo lại thì lập tức muốn thu dọn thi thể nhưng không ngờ Lý Hoằng Tín lại bất thình lình đi vào nhìn thấy thi thể của phu nhân và cũng nhìn thấy hạ quan đang cầm kiếm trong tay.

Y cười khổ kể tiếp:

- Hạ quan trong lúc vô tình giết chết phu nhân nhưng lại bị kẻ không nên nhìn thấy nhất nhìn thấy cảnh này.

Tề Ninh cảm thấy chuyện này rất bất thường, hắn lại hỏi:

- Lý Hoằng Tín vào phủ Thứ sử mà không cần thông báo gì sao?

- Hạ quan đã ở Tây Xuyên này nhiều năm, trước đây mỗi khi có việc hạ quan đến phủ Thục Vương lúc đầu cũng đều phải thông báo nhưng sau đó Lý Hoằng Tín ra lệnh cho người trong phủ, hạ quan có thể đến phủ Thục Vương bất cứ lúc nào mà không cần phải thông báo.

Vi Thư Đồng giải thích.

- Chính vì vậy nên về sau hạ quan cũng hạ lệnh Lý Hoằng Tín ra vào phủ Thứ sử cũng không cần thông báo.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Thì ra là vậy.

Vi Thư Đồng tiếp tục kể:

- Lý Hoằng Tín nhìn thấy cảnh đó nhưng không hề hoảng sợ mà còn lập tức đích thân giúp hạ quan thu dọn thi thể phu nhân. Lúc đó hạ quan vừa hoang mang lại vừa lo sợ, tay chân luống cuống không biết làm gì chỉ có thể để mặc lão ta thu dọn giúp. Lão ta còn uy hiếp Hoa Tưởng Dung không được để lộ chuyện này ra ngoài hơn nữa còn thay hạ quan cam đoan với Hoa Tưởng Dung chỉ cần nàng ta giữ kín chuyện này thì một năm sau hạ quan sẽ để ả ta lên làm phu nhân.

Tề Ninh càng nghe thì lại càng thấy mơ hồ, chuyện này sao càng lúc lại càng ly kỳ vậy nhỉ!? Hắn hỏi:

- Vậy ngoại trừ ba người các ông ra thì không còn ai khác biết chuyện này đúng không?

 

0.87893 sec| 2401.984 kb