Tề Ninh cười hắc hắc nói:

- Giang công tử mới chỉ nói nửa lời. Theo như ước định, nếu Giang công tử thua, cũng cần phải lau giày cho ta trước mặt mọi người.

Gia tộc của Giang công tử phú khả địch quốc, hình như Giang công tử còn đồng ý tới khi đó sẽ dùng vạn lượng bạc đưa tiễn. Hẳn Giang công tử sẽ không quên chứ.  Khóe mắt Giang Tùy Vân nheo nheo lại:
 

- Đương nhiên Giang mỗ sẽ không nuốt lời.

Gã nhìn trời nói:

- Cẩm Y Hầu, hoàng hôn xuống rồi, nếu ngươi vẫn muốn bay lên trời, ta thấy nên càng bay sớm càng tốt Nếu trời tối, ta chỉ sợ mọi người nhìn không rõ.

- Yên tâm đi. Ta muốn lên trời, đương nhiên phải để cho mọi người ai nấy đều thấy rõ ràng.

Tề Ninh cười nhạt một tiếng, xoay người nói với Viên Ninh Am:

- Lão đại nhân, hình như tất cả thư viện lớn còn muốn ra khảo đề.

Không biết ta làm vậy có lỡ mất việc của mọi người không?

Viên Ninh Am mỉm cười lắc đầu:

- Không sao. Vẫn còn sớm, dù đến đêm thư hội vẫn có thể tiếp tục được.

Tề Ninh gật đầu:

- Vậy là tốt rồi.

Hắn chắp tay với bốn phía xung quanh, cười nói:

- Nếu mọi người có hứng thú, không ngại cùng xem náo nhiệt chứ.

Đoạn hắn nhấc chân rời đi.

Giang Tùy Vân cau mày:

- Ngươi muốn đi đâu?

- Ngươi yên tâm, giày này chưa được lau, ta sẽ không đi đâu.

Tề Ninh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Mọi người đều không hiểu, nhưng vẫn đi theo sau hắn.

Người theo đông, đâm ra chen chúc, các thư viện đệ tử Long Trì vội vàng duy trì trật tự.

Tề Ninh đi thẳng tới cửa hông thư viện Long Trì, vừa ra đã thấy bên ngoai tụ tập một đám ngời, thấy hắn liền có người lại đón, đi đầu là Đoạn Thương Hải.

- Hầu gia, chuẩn bị xong rồi.

Đoạn Thương Hải tiến lên cười nói:

- Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hầu gia, đại gia hỏa này đúng là tốn không ít lực.

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, cười nói:

- Vất vả rồi!

Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy không xa trên bãi đất trống trước mặt có một thứ cực lớn. Lúc này, không ít người đi theo sau hắn, nhìn thấy thứ kia đều kinh ngạc ngơ ngác nhìn nhau.

- Đó là cái gì thế ?

- Hình như là một quả bóng lớn.

- Không đúng, bên dưới hình như còn có một cái rổ.

- Cái đó để làm gì?

Lúc này Tề Ninh đã bước tới gần, rất nhiều người cũng nhao nhao đi theo Giang Tùy Vân thấy vật kia, nhíu mày, có phần không hiểu.

Các cô nương thư viên Quỳnh Lâm đều líu ríu bàn luận ầm ĩ.

Lúc này đám người Tây Môn Vô Ngân cũng đi theo sau, nhìn thấy vật kia đều có vẻ ngạc nhiên.

Mọi người đều vây quanh thứ đó, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tề Ninh chắp tay cười nói:

- Chư vị, đây là thứ ta thiết kế ra.

Nếu ta có thể mượn nó bay lên không trung, không biết có thể tính là ta thắng không?

- Thứ này có thể lên trời sao?

- Làm sao lên trời được?

Tây Môn Vô Ngân cười nói:

- Các ngươi chỉ cược có thể bay lên không, không có yêu cầu gì khác. Nếu tiểu Hầu gia có thể mượn vật ấy bay lên trời cao, đương nhiên là tiểu Hầu gia thắng.

- Ha ha. Có những lời này của Thần Hầu, ta yên tâm rồi.

Hắn nhìn Giang Tùy Vân một cái, lại nhìn sang Tiểu Dao, ngoắc ngoắc tay:

- Tiểu Dao, cô tới đây!

Tiểu Dao sững sờ, nhưng Tề Ninh đã gọi nàng tới, nàng cũng không do dự, bèn đi tới. Hắn cười hỏi:

- Cô có muốn lên trời với ta không?

- Lên trời?

Tiểu Dao khẽ giật mình, nhìn thứ kỳ quái Tề Ninh chế tạo ra, vẫn không dám tin tưởng:

- Thứ này thật sự có thể lên trời?

Tề Ninh cười ha ha, xoay người, đi tới bên cạnh cái giỏ kia, mở một bên ra, bước vào bên trong, vẫy vẫy tay với Tiểu Dao, ý gọi nàng tới. Nàng có hơi lo lắng, nhưng vẫn đi vào trong. Tề Ninh đóng giỏ lại, lớn tiếng gọi:

- Đuốc!

Đoạn Thương Hải đưa ra bó đuốc đã được chuẩn bị sẵn. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn, không biết Tề Ninh định làm gì.

Tề Ninh nhận bó đuốc, giơ lên đài, đốt bộ phận phun lửa bên trên.

Ngọn lửa phụt lên, rất nhiều người đều lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ, quả cầu kia dùng vải bạt làm thành, Tề Ninh châm lửa dưới vải bạt, chẳng lẽ không sợ lửa bén lên?

Mấy trăm người vây quanh tứ phía quả cầu vải, thấy lửa cháy lên hừng hực mà vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Tề Ninh vẫn bình tĩnh tự nhiên, tủm tỉm cười.

Đột nhiên, trong đám người có tiếng kêu hoảng sợ:

- Chuyển động. A, chuyển động thật rồi!

Gần như tất cả mọi người đều trông thấy, cái thứ kỳ quái trước mắt này đang bắt đầu lung lay, giỏ lớn đang đứng vững dưới đất cũng hơi đung đưa.

Tiểu Dao thì vô cùng căng thẳng.

Tề Ninh ôn nhu dỗ dành:

- Không cần lo lắng. Có ta ở đây rồi.

Thấy hắn vẫn bình tĩnh trấn định, còn cười tủm tỉm, tâm tình căng thẳng lo lắng của nàng cũng dịu đi một chút, chợt nàng cảm thấy dưới chân lắc lư, lại nghe xung quanh kinh hô:

- Thật sự lên rồi kìa!

Mọi người đều nhìn thấy rõ, thứ khổng lồ này đã bắt đầu chầm chậm bay lên, cái giỏ đã rời khỏi mặt đất.

Không chỉ người khác, chính Tây Môn Vô Ngân cũng giật mình.

Đương nhiên bọn họ không biết, thật ra đây là khí cầu nhiệt mà Tề Ninh thí nghiệm ra.

Về nguyên lý, Tề Ninh nắm rất rõ, nhiệt ký cầu chủ yếu gồm ba bộ phận đơn giản, khí nang cầu chủ yếu để bay lên, dưới khí nang cầu có cửa sinh nhiệt, bên dưới là thiết bị phóng hỏa, dưới cùng là một cái giỏ gỗ cho người. Chỉ cần khởi động thiết bị phóng hỏa, không khí trong khí nang được nung nóng, tới khi mật độ ít hơn không khí bên ngoài, nó có thể bay lên.

Mặc dù nguyên lý rất đơn giản, trù tính thiết kế cũng không tính là phức tạp, nhưng muốn chế tạo cũng không hề dễ dàng. Trận này Tề Ninh đã tổn hao rất nhiều tâm huyết.

Đặc biệt là khi làm bộ phận phóng hỏa, đây là bộ phận quan trọng nhất của nhiệt khí cầu, có thể nói chính là trái tim, khống chế được động lực của nhiệt khí cầu, bay lên hay hạ thấp đều nhờ vào phóng lửa mạnh hay yếu. Nếu không thể chế tạo ra được trang bị phóng hỏa vừa lòng thì nhiệt khí cầu cũng không thể thành công.

Vì vậy, Tề Ninh còn dặn Đoạn Thương Hải đi tìm mấy người tay nghề cao, chuyên môn chế tạo ra thiết bị phóng hỏa cho mình, vất vả suốt mấy ngày, cuối cùng đã thành công.

Đương nhiên mọi người ở đây chưa ai từng nghĩ có cách như vậy để bay lên trời, nhìn thấy nhiệt khí cầu đang bay lên, chỉ trong chốc lát đã cao hơn mặt đất mấy mét, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn, ánh mắt kinh hãi, nhiều hơn là khen ngợi.

- Hầu gia, chúng ta… chúng ta bay thật !

Mới đầu Tiểu Dao vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng nhiệt khí cầu bay cao dần, cảm giác hưng phấn chưa từng có tràn khắp toàn thân nàng. Nàng bám lấy thành giỏ, to gan nhìn xuống dưới, chỉ thấy đám người bên dưới nhỏ dần, mà toàn cảnh thư viện Long Trì cũng có thể thu hết vào mắt.

- Ha ha, Tiểu Dao, có thích nhìn thế giới từ trên cao xuống như thế này không? Có những thứ trước kia cô cảm thấy sâu không thể hiểu, thật ra nó nhỏ bé như vậy.

- Hầu gia, chúng ta có thể bay rất cao sao?

- Nếu cứ đốt nóng, có thể bay rất cao. Nhưng nhiên liệu bên trong không đủ nhiều, chúng ta không bay quá xa được, chờ lần sau ta chuẩn bị thêm ít nhiên liệu nữa, chúng ta sẽ đi du lịch hàng không, ngồi trên nhiệt khí cầu đi tới nơi chúng ta muốn. Cô có chịu không?

- Thật sự có thể chứ? Lần sau ta còn có thể ngồi nhiệt khí cầu sao?

Hầu gia, cái này gọi là nhiệt khí cầu sao?

- Đúng vậy, cái này gọi là nhiệt khí cầu. Chỉ cần cô nguyện ý, đương nhiên có thể có lần sau.

Không chi có lần sau, về sau, nếu cô muốn bay lên trời, chỉ việc nói với ta một tiếng, ta sẽ đi cùng cô.

Nếu chúng ta ở dưới mặt đất phát chán rồi, lúc nào cũng có thể lên trời xem thử.

- Hầu gia, người học chế tạo nhiệt khí cầu ở đâu vậy?

Tiểu Dao quay đầu nhìn Tề Ninh, trong đôi mắt trong suốt đầy khâm phục:

- Trước kia ta chưa từng nghe nói người có bản lĩnh này.

- Coi như ta là thiên tài đi. Ha ha, đây chỉ là một trong số các bản lĩnh của ta thôi. Về sau có cơ hội, sẽ cho cô mở mang tầm nhìn.

Lúc này, nhóm người bên dưới chỉ còn nhỏ như một con kiến, vẫn tập trung lại không tán đi.

Nếu nói hôm nay trong thư hội Tề Ninh liên tục thắng bốn ván kinh kỹ toàn trường, thì vào lúc nhiệt khí cầu bay lên, rất nhiều người đã phục hắn sát đất.

Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn nhiệt khí cầu bay lên, càng lên cao càng nhỏ dần, cũng biết quả thật Tề Ninh đã lên trời.

Vô số người thở dài sợ hãi không che giấu, còn Giang Tùy Vân nhìn nhiệt khí cầu lơ lửng giữa không trung, mặt xám như tro. Gã vạn vạn không ngờ, trận cược đó với Tề Ninh không chỉ không làm khó hắn, ngược lại còn cho hắn cơ hội này kinh diễm tứ phương. Nhịn không được, gã nhìn sang Tô Tử Huyên, thấy nàng cũng đang ngước cỏ nhìn nhiệt khí cầu giữa không trung, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn không buồn bã chút nào, hai tay bắt chéo trước ngực, đầy ước ao.

Tề Ninh đứng trong rổ, mở to hai tay. Thời đại này không khí trong lành, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Hắn quay đầu gọi:

- Tiểu Dao, ta dạy cô hát nhé!

- Hát? Hát gì vậy?

Tề Ninh hít sâu một hơi, hát lớn:

- Sinh mệnh tựa như một con sông lớn, khi thì yên lặng, khi lại điên cuồng. Sự thật như gông xiềng, vây khốn ta không thể giãy dụa.

Mê muội sắc bén như đao, khiến ta trọng thương. Ta biết ta muốn hạnh phúc, bay lên trời cao. Ta muốn…..

Hắn gào lên:

- Bay lên…..

Giọng Tề Ninh bay cao vút cảm xúc bùng nổ. Tiểu Dao nhìn hắn thoải mái hát vang, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười mà như xuất thần…

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

 

0.09319 sec| 2433.469 kb