Thư viện Vân Sơn cùng Thư viện Khung Lư bị loại đối với các Thư viện khác có lợi mà cũng có hại, nhưng xét đến cùng thì lợi vẫn nhiều hơn hại!
Tám Thư viện lớn đều là những đại biểu của văn học Đại Sở, có vị trí rất cao ở Đại Sở, và nơi này cũng là mục tiêu cao nhất của các văn nhân sĩ tử ở Đại Sở này.
Ở Đại Sở này chỉ cần là quan văn, sẽ không thiếu các văn nhân thân sĩ đứng ra ủng hộ, văn nhân thân sĩ chính là thổ nhưỡng nuôi dưỡng quan văn, chính vì vậy làm quan trong triều bất kể thế nào cũng phải giữ gìn mối quan hệ với các văn nhân thân sĩ này. Với tư cách là đại biểu của các văn nhân thân sĩ của Đại Sở, tám Thư viện lớn đương nhiên trở thành mục tiêu của người đọc sách muốn đạt được.
Chỉ có điều Thư viện Vân Sơn là Thư viện đứng đầu trong số tám Thư viện lớn nên cũng có khó trảnh khỏi việc bị những Thư viện khác ghen ghét. Ở đâu có người ở đó có giang hồ, cho dù tự xưng là thân sĩ thanh cao nhưng chuyện các phe phái tranh chấp lẫn nhau trước giờ vẫy chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng. Lúc Thư viện Vân Sơn liên thủ với Thư viện Khung Lư để đối phó với Tề Ninh là đại biểu của Thư viện Quỳnh Lâm, lúc đó trong lòng bọn họ cũng chỉ hy vọng Thư viện Quỳnh Lâm bị gạch tên, còn các Thư viện khác cũng chỉ muốn cười trên nỗi đau của người khác. Thế nhưng Tề Ninh lại xoay chuyển tình thế khiến Thư viện Vân Sơn cùng Thư viện Khung Lư chật vật rút khỏi cuộc thi, chỉ có một điều không thay đổi chính là các Thư viện khác vẫn đứng cười trên nỗi đau của người khác.
Thậm chí mấy Thư viện khác còn nghĩ rằng Tiêu Mạc thân bại danh liệt, Thư viện Vân Sơn cũng coi như là bị trúng một phát trí mạng.
Từ đây thứ tự sắp xếp của tám Thư viện lớn chắc chắn sẽ bị đảo lộn, đây là một cơ hội ngàn năm có một, lần này Thư viện Quỳnh Lâm trở thành quán quân là kết quả mọi người không ai có thể bàn cãi thêm nữa. Tuy vậy vẫn còn các danh hiệu khác, các Thư viện khác vẫn phải cố hết sức giành về cho nhà mình, đây là cơ sở để phân định lại cơ cấu sắp xếp của tám Thư viện.
Chính vì vậy mặc dù chỉ còn lại một vòng cuối cùng nhưng tất cả các Thư viện vẫn vô cùng hăng hái thậm chí còn hăng hơn cả ba vòng đấu trước nữa.
Tây Môn Vô Ngân được mệnh danh là Họa thánh trong Tứ nghệ tuyệt sĩ, hôm nay đích thân tới Thư hội để bình luận phần thi “họa” (vẽ), chính vì vậy vòng cuối cùng cũng chính là vòng có tính quyền uy nhất.
Ngoại trừ Thư viện Quỳnh Lâm ra thì 6 Thư viện còn lại đều phái đệ tử có tài năng hội họa nhất Thư viện ra thi đấu.
Bút lông giấy mực có đủ, các anh tài xuất chúng cũng đều đã bước lên.
Tề Ninh cũng biết hiện tại đại cục đã định, đã có cơ sở là ba vòng thi trước, đặc biệt là vòng hai với vòng ba với kỹ năng tuyệt đỉnh, với điểm số tuyệt đối đã giúp bọn hắn bỏ xa đối thủ vươn lên dẫn đầu, cho dù vòng cuối cùng này có sơ suất cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn tới kết quả của bọn họ.
- Tiên sinh, vòng cuối cùng này cũng là do ngài đích thân vẽ tranh sao?
Có người nhỏ giọng hỏi.
Bốn kỹ năng cầm, kỳ, thi, họa (đàn, cờ, thơ, vẽ), trong mắt nhiều người cả bốn cái này đều được nối liền với nhau. Kỹ năng cầm, kỳ, thi của Tề Ninh trong ba vòng trước đã khiến cả hội trường được mở rộng tầm mắt nên như một lẽ tự nhiên các cô nương của Thư viện Quỳnh Lâm cũng vẫn nghĩ rằng kỹ năng hội họa của Tề Ninh chắc chắc là không thể chê vào đâu được.
Tề Ninh cười cười lắc đầu, về kỹ thuật vẽ tranh này thì không thể vớ vẩn qua loa là có thể lừa được người khác. Ở trước mắt bao nhiêu người như vậy múa bút vẽ tranh, hắn thừa nhận hắn thật sự không có cái bản lĩnh này, hắn cười hỏi các cô gái:
- Ai muốn vẽ tranh có thể lên, dù sao thì lần này chúng ta đến đây mục đích thứ nhất là đến tham dự để biết, thứ hai là thi đấu, vì vậy các trò chỉ cần lên biểu diễn kỹ năng vẽ tranh của các trò là được.
Tất cả các cô nương trong đó có cả Tiểu Dao lúc này đều vô cùng kính phục Tề Ninh, tất cả đều cảm thấy Tề Ninh không có gì là không làm được. Hiện giờ mọi người đều thấy Thư viện Quỳnh Lâm rất có khả năng có thể giành được ngôi vị quán quân nên không một ai hy vọng vòng cuối cùng này xảy ra bất kỳ một sai lầm nào, lại chẳng ai dám đảm nhiệm trọng trách nặng nề như thế cho nên mặc dù Tề Ninh để cho các cô tự đề cử chính mình nhưng chẳng một ai có can đảm dám xuất trận.
Tề Ninh đưa tay lên sờ trán, trong lòng hắn cũng cảm nhận rõ một điều bởi vì lúc trước hắn thể hiện quá mức sáng chói nên các cô nương này chẳng ai dám tiến lên, đây cũng là chuyện dễ hiểu.
- Tiểu Dao à, hay là… Tề Ninh nhìn về phía Tiểu Dao, nàng thấy hắn nói vậy thì lập tức xua tay cười nói :
- Tiên sinh, kỹ năng vẽ tranh của ta kém lắm.
Tề Ninh cũng chẳng biết Tiểu Dao đang nói thật hay nói dối, nhưng nhìn các cô lúc này, tất cả đều có vẻ rất mong đợi ở hắn.
Giống như những lời Tiết Đan Thanh vừa mới nói, hắn liên tục xuất hiện trong cả ba vòng đấu, mà vòng nào cũng khiến người người khiếp sợ, lúc này chỉ e tất cả mọi người đều đặt hy vọng rất lớn ở hắn.
Tề Ninh có chút do dự, hắn nhìn về phía ban giám khảo lại thấy Tây Môn Vô Ngân đang đưa tay lên vuốt râu. Lão cũng đang chăm chăm nhìn vào hắn, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười thân thiện với hắn!
Con ngươi Tề Ninh đảo qua đảo lại, sau đó khẽ nhếch khóe môi, đứng dậy đi đến trước bàn đã bày sẵn giấy mực, khoanh chân ngồi xuồng rồi cầm lấy bút lông. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lại buông bút xuống, vẫy tay với tên đệ tử của Thư viện Long Trì chuyên phụ trách cung cấp dụng cụ đứng bên cạnh, tên đệ tử đó có vẻ kính sợ chậm rãi xích lại gần hắn. Tề Ninh nói nhỏ mấy câu vào tai gã, gã nghe xong ngơ ngác một chút nhưng sau đó vẫn nhanh chóng lui xuống.
Lúc này tất cả mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía Tề Ninh.
Thấy Tề Ninh nói nhỏ vào tai tên đệ tử Thư viện Long Trì cái gì đó, cũng không biết tên Tề Ninh này lại muốn làm cái gì nữa, chỉ là tất cả mọi người vẫn vô cùng háo hức mong đợi.
Thư viện Quỳnh Lâm đoạt được giải quán quân chỉ còn là vấn đề thời gian, về vấn đề này mọi người cũng chẳng có gì để hoài nghi, tất cả lúc này chỉ muốn xem Tề Ninh có thể mang đến điều bất ngờ gì nữa mà thôi!
Hội trường lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đều là người đọc sách, đều biết lúc này tốt nhất là không nên quấy rầy cảm xúc của các thí sinh tham dự thi vẽ tranh.
Tề Ninh vẫn chỉ ngồi trước bàn vẽ, hai mắt nhắm chặt, ngoài ra chẳng có động tác nào khác, mọi người đều không đoán được rốt cuộc thì hắn muốn làm gì.
Một lát sau thì tên đệ tử Long Trì bị hắn phái đi đã quay trở lại chỉ có điều trên tay gã có thêm một cành trúc, mà trên cành trúc lại còn có thêm bảy tám lá trúc xanh tốt.
Trong Thư viện Long Trì có không ít cây cối, ba loại cây trong mùa đông là loại dễ thấy nhất.
Tùng xấu nhưng văn nhã, trúc gầy nhưng sống thọ, mai lạnh nhưng đẹp đẽ, tùng trúc đều không rụng lá vào mùa đông, còn mai lại nở hoa trong cái giá rét của mùa đông, có ý nghĩa thanh liêm khiết bạch, là nhân cách lý tưởng của văn nhân. Ba loại cây này cũng thường đươc lựa chọn làm đề tài làm văn, làm thơ, vẽ tranh, vì vậy khi tên đệ tử kia quay lại với cành trúc trong tay thì mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không biết Tề Ninh định thế nào!
Tề Ninh nhận lấy cành trúc, hắn tủm tỉm cười, ngẩng lên nhìn Tây Môn Vô Ngân một cái sau đó không chút do dự cầm lấy cành trúc nhúng lá trúc vào nghiên mực. Sau đó hắn vẩy nhẹ một cái một cái lên tờ giấy vẽ, ngay lập tức mực dính trên lá trúc đều rơi xuống giấy vẽ, mực rơi rải rác không đều, cũng không tạo ra bất cứ hình thù nào.
Tề Ninh liên tục nhúng lá trúc vào mực ba lần sau đó cũng vẩy mực lên giấy liên tiếp ba lần. Vết mực rơi xuống tạo thành một mạng mực, có nét dài có nét ngắn, nhìn qua có vẻ như nó chẳng có hình thù gì nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy dường như có hình gì đó. Lúc này Tề Ninh mới buông cành trúc xuống, nhấc bút đề tên, sau đó thì đứng dậy rồi khom người dùng nghiên mực đặt lên tờ giấy để chặn nó lại, cuối cùng mới xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.
Một lúc sau cũng có người đứng dậy, lúc đi qua chỗ Tề Ninh ngồi vẽ lúc trước thì tiện thể liếc qua “tác phẩm” của hắn, nhưng vì khoảng cách có chút xa nên cũng không nhìn ra rốt cuộc là hắn vừa mới vẽ cái gì!?
Bởi vì tranh phải được phơi nắng gió cho khô nên không có người đi thu lại tranh ngay, lúc này đã đến giờ Thân (3 - 5 giờ chiều), chỉ còn chưa đến một canh giờ nữa là đến hoàng hôn.
Lại qua khoảng nửa canh giờ nữa, tất cả các thí sinh cũng đã vẽ tranh xong, hôm nay dù gì thì cũng là thi đấu nên không thể cho bọn họ thời gian vài ngày để từ từ vẽ tranh, điểm này đã là quy tắc bao nhiêu năm nay của Thư hội, cái này không cần nói mọi người vẫn tự hiểu.
Vẽ tranh xong mọi người đều phải chờ đợi một lát, kể cả bức tranh kia của Tề Ninh tất cả đều bị người ta đưa đến khu vực ban giám khảo.
Ban giám khảo xem từng bài vẽ một, đến khi xem đến bài vẽ của Tề Ninh thì tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau.
Mọi người đều đang kiên nhẫn chờ đợi kết quả, đột nhiên Viên Ninh Am ngẩng đầu lên hỏi:
- Bức tranh này là do ai vẽ? Tại sao lại không đề khoản? (kí tên) Bàn tay lão run run cầm bức tranh giơ lên, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn. Trác Thanh Dương ngồi bên cạnh Viên Ninh Am đưa tay ra cầm lấy bức tranh không đề tên trong tay lão ta, lão chỉ liếc qua một cái, sắc mặt liền thay đổi, cơ thể chấn động.
Tề Ninh đều nhìn thấy tất cả những biểu hiện này của hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn thầm nghĩ Trác Thanh Dương là người có kiến thức rộng tãi, từng trải qua biết bao sóng gió cuộc đời, hơn thế nữ lão còn là người xưa nay chưa bao để lộ hỉ nộ ái ố của bản thân, vẫn luôn khống chế rất tốt tâm trạng cùng cảm xúc của mình sao mới chỉ nhìn thấy một bức tranh không đề tên mà lại có phản ứng cổ quái như vậy chứ?
Sau đó ngay lập tức có tiếng nói kinh ngạc của Ngô Thiện:
- Lão đại nhân, chỗ này có tổng cộng tất cả là bảy bức tranh có đề khoản, người dự thi cũng có tất cả là bảy người, bức tranh trong tay Trác tiên sinh đó… hình như là thừa ra…
Mọi người nghe thấy lời này đều lập tức biên sắc.
- Sao tự nhiên lại có thể thừa ra một bức tranh được?
Viên Ninh Am cũng giật mình, ngạc nhiên thử đoán:
- Người dự thi có bảy người, chẳng lẽ là…!
Lão cẩn thận nhìn lại một lần nữa, vẻ mặt giật mình:
- Ở đây tại sao lại có tám bức tranh, là ai… Là ai vẽ thừa một bức vậy?
Lần này quả thật đúng là tai nạn bất ngờ, đệ tử Thư viện Long Trì người phụ trách thu tranh vội vàng thanh minh:
- Hồi bẩm lão đại nhân, chúng đệ tử lúc thu tranh… hình như không có thu thừa!
- Hình như?
Viên Ninh Am cau mày nói:
- Người dự thi có bảy người, các người lại thu thành tám bức tranh, hơn nữa lại là một bức tranh không ký tên, cái này đúng là kỳ lạ. Lúc vừa rồi các ngươi có nhìn kỹ không đấy?
Lão đứng dậy nhìn quanh một lượt hỏi:
- Bảy người vừa rồi tham gia thi đấu, có ai nộp thừa một bài không?
Tất cả các thí sinh tham gia thi đấu vừa rồi, kể cả Tề Ninh đều vô cùng ngạc nhiên, mọi người cùng đứng dậy, chắp tay đồng thành nói:
- Chúng đệ tử không đưa thừa ạ!
Vừa rồi thời gian cuộc thi có hạn, để vẽ một bức tranh đã chiếm gần hết thời gian, trong trường hợp người bình thường, trong khoảng thời gian đó mà muốn vẽ hai bức tranh dường như là điều không thể.
Chợt thấy Trác Thanh Dương đột ngột đứng dậy, nhưng lại cuộc bức tranh trong tay lại, vẻ mặt có chút lo lắng, nói:
- Nếu như bức tranh này là thừa ra, hơn thế nữa lại không có đề tên vậy sẽ không tính là tác phẩm dự thi.
Sau đó cũng không đợi Viên Ninh Am đồng ý đã đem bức tranh đã cuộc lại kia nhét vào tay áo rồi chắp tay nói với Viên Ninh Am:
- Viên đại nhân, Trác mỗ cảm thấy cơ thể có chỗ không khỏa nên xin cáo từ trước.
Viên Ninh Am cùng mọi người đều thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ dù gì thì vòng thi cuối cùng này chẳng mấy nữa thì cũng kết thúc, dẫu sao thì Trác Thanh Dương cũng đã kiên trì được đến lúc này tại sao lại muốn về trước chứ? Thế nhưng nhìn vẻ mặt Trác Thanh Dương có chút khó coi, thậm chí sắc mặt lão còn có chút tái nhợt, Viên Ninh Am quan tâm hỏi:
- Trác tiên sinh thấy cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là để gọi đại phu tới khám cho tiên sinh xem thế nào?
- Đa tạ đại nhân quan tâm.
Trác Thanh Dương chắp tay giải thích:
- Đây chỉ là bệnh cũ tái phát, lão phu về uống thuốc là khỏe ngay ấy mà.
- Nếu đã vậy thì để ta phái người đưa Trác tiên sinh về.
- Không cần phiền ngài làm vậy đâu.
Trác Thanh Dương nói:
- Lão phu có xe chờ ở bên ngoài, chỉ cần đi ra ngoài là có xe đón, lão đại nhân, các vị, thật có lỗi!
Trác Thanh Dương hành lễ nói xin lỗi sau đó cũng không chần chờ thêm mà đi ra khỏi khu vực ban giám khảo, lão đi được vài bước thì quay đầu nhìn Tề Ninh miễn cưỡng gật đầu sau đó dứt khoát bước đi.
Tề Ninh thầm thấy kỳ lạ, hắn biết Trác Thanh Dương là vì bức tranh kia nên mới thay đổi thái độ, muốn rời khỏi đây sớm.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, sao đột nhiên lại có thể thừa ra một bức tranh, chẳng lẽ là có quỷ sao? Đã vậy không biết rốt cuộc bức tranh đó vẽ cái gì mà lại khiến một nhân vật như Trác Thanh Dương cũng phải có thái độ kỳ lạ như vậy?
Ps: là mẹ của Tề Ninh thật vẽ bức tranh này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo