- Hải thượng sinh minh nguyệt.
Thiên nhi cộng thử thì! Đây là bài “Vọng nguyệt hoài viễn” của Trương Tử Linh.
- Khô đằng lão thụ hôn nha. Tiểu Kiều lưu thủy nhân gia. Cổ đạo tây phong sấu mã! Đây là “Thiên tịnh sa thu tư”.
- Hội đương lâm tuyệt đính. Nhất lãm chúng sơn tiểu! Đây là “Vọng nhạc” của Đỗ Phủ.
Tề Ninh đang quan sát mọi người.
- Thân vô thải thượng song phi dực. Tâm hữu linh tê nhát điểm thông! Đây là từ của Lý Thương Ẩn.
Chỉ trong chốc lát, Tề Ninh đã liên tục ngâm ra hơn hai mươi bài thi từ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Thi từ Tề Ninh ngâm, bọn họ chưa từng nghe thấy, nhưng ai cũng biết, đó đều là những câu thơ vô cùng đẹp.
Thi từ hắn ngâm ra không có ước thúc, xem ra thật sự là hạ bút thành văn, tiêu sái vô biên. Kinh khủng nhất là, hơn hai mươi bài thi từ này đều tinh diệu tuyệt luân, giữa hai bài còn không dừng lại, thi thoảng, Tề Ninh chậm một chút, chỉ là vì thấy Tiểu Dao viết theo không kịp mà thôi.
- Ngã dục thừa phong quy khứ.
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ.
Cao xử bất thắng hàn, khởi vũ lộng thanh ảnh. Hà tự tại nhân gian đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên!
Sau khi Tề Ninh ngâm hết bài thơ thứ ba mươi sáu, cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn vẫy vẫy về phía Thư viện Quỳnh Lâm ra ý gọi nước. Nhưng các cô nương thư viện Quỳnh Lâm cũng đang ngây người, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Kể cả Tây Môn Vô Hận và Trác Thanh Dương cũng đều đầy khiếp sợ và không thể tin.
Từ xưa tới nay, tao nhân mặc khách có thể viết ra diệu từ giai cú không ít, thế gian rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhưng có thể một hơi làm ra được ba mươi sáu bài thi từ, lại còn thở không gấp, tim không nhảy, từ xưa tới nay, chỉ sợ chưa bao giờ có.
Ở đây có rất nhiều không viết được thi từ cao minh, nhưng lại có thể phân biệt được thi từ hay dở.
Không nghi ngờ gì nữa, Tề Ninh ngâm được ba mươi sáu bài thi từ trước mặt họ, bất luận lấy bài nào ra truyền khắp tứ phương cũng đều đạt tới mức độ xuất sắc cao nhất.
Nhưng vị Tiểu Hầu gia này lại thản nhiên như củ cải trong ruộng, cứ một bài hết lại ngâm tiếp bài khác. Mặc dù trong những bài thơ này có vài câu khó hiểu, là vì một số người ở đây không biết được các điển cố của thế giới khác, nhưng mọi người cũng đã kinh hãi choáng váng.
Cảm giác tứ phía hoàn toàn yên tĩnh, Tề Ninh nhìn quanh một vòng, phát hiện có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, gần như mỗi khuôn mặt đều tràn đầy kinh hãi. Thật ra vẻ mặt này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn vốn không muốn như vậy, nhưng mấy lão già này khiến cho hắn rất khó chịu, đơn giản thôi, người khác khiến cho hắn không thoải mái, hắn sẽ khiến cho đối phương càng không thoải mái. Cho nên, hắn ngâm một lúc ba mươi sáu bài thơ từ trước mặt mọi người như gói sủi cảo.
Hắn biết vậy là đủ.
Yên tĩnh. Yên tĩnh như chết, dường như không ai dám đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Tề Ninh chỉnh lại quần áo, chắp hai tay sau lưng, xoay người đi chỗ khác, nhìn Viện trưởng Thư viện Vân Sơn Tiêu Mạc, cười nhạt một tiếng:
- Tiêu Viện trưởng, trong số những bài thi từ này, không biết có mấy bài là tác phẩm của ngươi?
Sắc mặt Tiêu Mạc tái nhợt, thân thể lão bắt đầu run lên. Đột nhiên, cổ họng lão rung rung mấy tiếng kỳ quái, giơ tay lên không trung quào quào, tròng mắt khẽ đảo, vật ra đằng sau, cũng may có người sau lưng vội vàng xông lên kịp đỡ lấy lão trước khi lão ngã xuống.
Chúng đệ tử thư viện Vân Sơn vội vàng vây quanh lão, nhao nhao kêu lên:
- Viện trưởng. Viện trưởng!
Tề Ninh lạnh lùng xoay người nhìn Ân Sĩ Kỳ, lại phát hiện, không biết từ khi nào lão đã co quắp ngồi dưới đất, sắc mặt cứng nhắc, miệng há hốc, nhưng không nói nên lời.
- Ta nói rồi, làm thơ làm từ, bất quá chỉ là lắp ghép mà thôi, có nhiều thứ không cần phải trải qua cũng có thể dùng văn tự mà biểu hiện ra ngoài.
Tề Ninh thở dài:
- Văn tự đẹp đẽ, thiên mã hành không, có thể dung nhập với tưởng tượng vô biên. Nếu như ngơ ngơ ngác ngác còn muốn viết văn tự hay, không nghi ngờ gì, chính là người ngu nói mộng. Các ngươi đều là viện trưởng các thư viện lớn, giáo thư dục nhân, ngay từ khi xuất phát đã đi sai đường, sao có thể dạy ra được môn hạ đệ tử đi đúng?
Những người nghe Tề Ninh nói lập tức không chút do dự mà tin rằng, có một số việc, thật sự không cần trải qua, cũng có thể biên thành văn tự duyên dáng.
Nếu trước kia mọi người còn xem hắn là văn tặc, đạo văn, thì chỉ trong chớp nhoáng này, cái mũ vừa bị đội lên đầu hắn, không cần phải giải thích gì nữa, đã lặng lẽ mất đi rồi.
Thiên tài có thể một hơi ném ra ba mươi sáu bản thi từ tuyệt diệu như vậy, chẳng lẽ còn đi đạo một bài thi từ của Tiêu Mạc? Giống như một văn nhân có thể viết ra một cuốn sách đại tác, lại để ý mấy mục nho nhỏ bên trong sao?
Ngược lại Tiêu Mã và Ân Sĩ Kỳ, không cần bất kỳ bằng chứng nào, đại đa số người ở đây đều nhìn hai vị tiền bối văn đàn này một cách khinh thường.
Ở đây không có người ngu. Nếu Tề Ninh không có ba mươi sáu bài thi từ này, cho dù hắn có giải thích trăm vạn, cũng khó mà thay đổi cục diện, nhất định sẽ phải mang cái tiếng văn tặc. Nhưng ba sáu bài thi từ này vứt ra, lời vu oan hãm hại Tề Ninh trong nháy mắt đã được làm sáng tỏ.
Có rất nhiều người có đầu óc tỉnh táo, lập tức nhìn ra được điều kỳ hoặc trong đó.
Mọi người đều biết, tám thư viện lớn vẫn có thành kiến với thư viện Quỳnh Lâm. Trong Kinh Hoa thư hội lần này, tận mắt thấy Tề Ninh dẫn dắt thư viện Quỳnh Lâm thi thố tài năng, thậm chí còn có thể đoạt giải quán quân, tám thư viện lớn đứng ngồi không yên. Mặc dù trước kia chỉ có cực kỳ ít người thầm nghi hoặc, vì sao Tề Ninh lại biết một bài thi từ chưa từng được lưu truyền của Tiêu Mạc để mà đạo? Nhưng dù sao, địa vị và uy vọng của lão và Ân Sĩ Kỳ trong văn đàn thực sự không ai có thể nghi ngờ, cho nên, mọi người vẫn tín nhiệm hai lão.
Tới giờ, ai nấy đều bừng tỉnh đại ngộ. Hiển nhiên hai người này đang muốn lợi dụng địa vị và uy vọng của mình trong văn đàn, hạ tử thủ với Tề Ninh, thậm chí là cả thư viện Quỳnh Lâm.
Nếu hôm nay Tề Ninh không ném ra ba mươi sáu bài thi từ này, hậu quả chắc chắn không thể lường được.
Có người thầm nghĩ, hai lão viện trưởng này đều là danh nho đương thời, không ngờ lại làm chuyện bỉ ổi như vậy, hùa nhau vu hãm Tề Ninh, cũng xem như to gan lớn mật rồi.
Tề Ninh làm ba mươi sáu bài thi từ liên tiếp, đương nhiên không thể đạo văn của Tiêu Mạc được.
Vậy thì chỉ có thể là Tiêu Mạc và Ân Sĩ Kỳ nói dối, trong lòng mọi người đã xem thường, nhưng cũng thương cảm, biết rõ thanh danh để dành nửa đời người của hai lão đã bị hủy hoại, khó mà giữ được khí tiết tuổi già.
Mấy vị viện trưởng khác của tám thư viện lớn cũng muốn xem thư viện Quỳnh Lâm làm trò hề, không ngờ tình thế nghịch chuyển, thầm nghĩ mình thật may mắn, may mà vừa rồi không dính vào.
Nhưng mà, cũng vì vậy, toan tính của Tiêu Mạc và Ân Sĩ Kỳ đã khiến cho thư viện Vân Sơn và Khung Lư bị chúng nhân chế nhạo.
Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, Tiêu Mạc thẹn quá hóa giận mà ngất đi. Chúng đệ tử thư viện Vân Sơn không còn mặt mũi nào nữa, xấu hổ vô cùng, nào có tâm tư tiếp tục, chỉ có thể ba chân bốn cẳng mang Tiêu Mạc nhanh chóng rời đi.
Thư viện Khung Lư thấy chúng đệ tử thư viện Vân Sơn đều đi cả, đều túm tụm bên cạnh Ân Sĩ Kỳ. Ân Sĩ Kỳ mặt xám như tro, đối diện với ba mươi sáu tác phẩm xuất sắc của Tề Ninh, không còn lực chiến đấu nào nữa. Hơn nữa, lúc này thư viện Vân Sơn đã bỏ chạy rồi, cũng không còn mặt mũi ở lại hội trường. Lập tức một đám đệ tử thư viện Khung Lư cũng vây lấy lão vội vàng rời đi, thậm chí còn không có mặt mũi nào tới chỗ bàn giám khảo từ biệt mấy người Viên Ninh Am.
Trong nháy mắt, tám thư viện lớn đã có hai thư viện chật vật bỏ đi, thư hội trống ra không ít vị trí.
Lúc này, cả hội trường đều rầm rì nghị luận, chủ đề có hai, hoặc là đang kinh ngạc cảm thán Tề Ninh kỳ tài ngút trời, hoặc là đang giễu cợt đường đường là viện trưởng của một trong tám thư viện lớn mà lại cấu kết vu hãm Tề Ninh. Hành động hèn hạ bỉ ổi như vậy, ngay cả mấy thư viện lớn còn lại cũng thấy xấu hổ.
Lúc này, không còn ai nghi ngờ tài văn chương của Tề Ninh nữa.
Có rất nhiều người đã từng nghe lời đồn đại về kẻ ngốc của phủ Cẩm Y Hầu, hôm nay nhìn thấy chân nhân, đều ngượng ngập cười cười, thầm nghĩ, nghe danh không bằng gặp mặt. Họ cho rằng, những kẻ đã từng vu oan Tề Ninh là kẻ ngốc Cẩm Y kia, hiển nhiên có người âm thầm bịa đặt sinh sự, cố ý bôi đen phủ Cẩm Y Hầu.
Nếu một kẻ ngu ngốc có thể phá giải cổ cục dang dở, có thể xuất khẩu thành chương ba mươi bài thi từ, mỗi bài đều ở đẳng cấp tuyệt diệu. Vậy đệ tử tám thư viện lớn cùng người đọc sách khắp thiên hạ không phải là không bằng cả kẻ đần sao?
Những người chứng kiến tài văn của Tề Ninh ở đây đều tin chắc, trong một trăm năm gần đây không có được kỳ tài như vậy, chỉ sợ trăm năm sau, cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào siêu việt được như Cẩm Y Hầu.
Tiết Đan Thanh mất cả buổi mới lấy lại được tinh thần, vẫn còn hơi xấu hổ, giơ cao hai tay, ý bảo mọi người yên lặng, miễn cưỡng cười gượng:
- Chư vị, vòng thi đấu thứ ba chấm dứt. Mọi người đều nhìn thấy rồi, vòng thứ ba này, tiểu Hầu gia kỳ tài ngút trời, cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Cho nên….
Lão chưa dứt lời, trong đám người đã có tiếng hô:
- Tiết viện trưởng, thư hội hôm nay xem ra không cần phải so nữa, thư viện Quỳnh Lâm liên tục thắng ba vòng, đương nhiên là quán quân thư hội lần này.
Người này vừa thốt ra lời, lập tức xung quanh ồ lên. Cho dù mọi người có thành kiến với tòa thư viện nữ tử này hay không, nhưng sau ba trận thắng liên tiếp hôm nay, tài năng của Tề Ninh đã hoàn toàn khuất phục được những người đọc sách ngồi đây. Thư viện Quỳnh Lâm đoạt được chức vô địch thư hội lần này, đã là nhận định chung của mọi người.
Tiết Đan Thanh liên tục phất tay, nhưng lão vừa mới liên tiếng giúp Tiêu Mạc, mặc dù không bị cuốn vào hoàn toàn, nhưng vẫn bị hao tổn uy tín, nhất thời không ai để ý tới.
Tới khi Viên Ninh Am đứng dậy, mọi người mới yên tĩnh. Tiết Đan Thanh chờ mọi người im lặng hết mới bất đắc dĩ nói:
- Chư vị, không có quy tắc không thành phương viên. Thư hội còn chưa kết thúc, mọi người bình tĩnh. Có lẽ vòng thứ tư tiểu Hầu gia còn có thể khiến chúng ta ngạc nhiên hơn cũng không chừng.
Mọi người nghe vậy, lập tức hào hứng.
Hôm nay, ba vòng thư hội, vòng nào Tề Ninh cũng mang đến ngạc nhiên cho mọi người, đến vòng cuối cùng thi họa, không biết Tề Ninh có thể mang tới thứ gì.
Thật ra, tới nước này, cho dù hắn có biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người, cũng sẽ không ai cảm thấy kỳ quái.
Lúc này Tiểu Dao đã cẩn thận sửa sang lại từng bài thi từ vừa rồi, mang tới đặt lên bàn của Tề Ninh.
Chờ hắn quay về, các cô nương thư viện Quỳnh Lâm đều kính ngưỡng nhìn hắn, cho dù là Tô Tử Huyên, ánh mắt cũng thay đổi rất nhiều.
Tề Ninh vẫn ung dung bình tĩnh, đảo mắt qua hội trường, thoáng nhìn sang Giang Tùy Vân đang ngồi trong đó. Lúc này gã cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau như đao chạm đao, lạnh như băng.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo