Mời xem:  Chương 329.2: Thi làm thơ Lời Ân viện trưởng vừa dứt, xung quanh lập tức xì xào bàn tán, trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy Ân viện trưởng đang trợn mắt nói láo! Nhưng mà vì e dè thân phận của Ân viện trưởng nên mọi người không dám nói thẳng.
 

Tề Ninh vô cùng kinh ngạc, trong lòng trái lại còn có chút ngạc nghiên, hắn thầm nghĩ tại sao lão già này lại biết bài thơ này không phải hắn sáng tác nhỉ?

Hắn biết thời đại này và thời đại mà hắn quen thuộc hoàn toàn là hai không gian khác nhau. Trong sự hiểu biết về lịch sử của hắn thì thời đại này cũng không hề tồn tại.

Bởi như vậy, hai bài thơ hắn cố gắng moi móc từ trong đầu ra lúc nãy đương nhiên cũng sẽ không tồn tại ở thời đại này. Nếu không thì dựa vào kiến thức và sự hiểu biết của những người đọc sách có mặt ở đây, hai bài thơ này mà từng xuất hiện trước kia thì hắn đã bị phát hiện từ lâu rồi, đồng thời cũng không có chuyện nhận được lời khen từ mấy vị ban giám khảo.

Mấy người như Trác Thanh Dương Hay là Viên Ninh Am, và cả Trần Hi Thường vân vân đều là những người uyên bác, thông kim bác cổ cả. Đến ngay cả mấy người đó cũng không phát hiện ra hắn chém gió, vậy thì điều đó chỉ có thể nói lên hai bài thơ ấy thật sự không tồn tại ở thời đại này.  Cơ mà cái vị Ân viện trưởng của thư viện Khung Lư lại thả một quả bom vào đám đông như vậy. Ban đầu Tề Ninh quả thật rất kinh ngạc, nhưng nháy mắt đã hiểu ra vài phần, cũng tỉnh táo lại.
 

Đôi môi Trác Thanh Dương khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Trần Hi Thường vô cùng khâm phục hai bài thơ này, vì vậy khi nghe lời phát ra từ miệng Ân viện trưởng, lão cau mày nói:

-Ân Viện trưởng, ngài có biết mình đang nói gì không hả?!

Ân viện trưởng nghiêm túc nói:

-Trần tiên sinh, bài thơ “Muôn trùng núi non chim bay tắt bóng – Cả vạn nẻo đường chẳng dấu chân người – Thuyền đơn ông già nón rách áo tơi – Ngồi một mình thả câu trên sông tuyết” đã xuất hiện từ nhiều năm trước, chỉ là không được sử dụng mà thôi.

-Đã từng xuất hiện từ sớm?

Viên Ninh Am cũng cau mày nói:

-Lão phu đọc vạn cuốn sách nhưng chưa từng thấy bài thơ này.

Rồi lão vuốt râu nhìn Ân viện trưởng, hỏi:

-Ân Sĩ Kỳ, ngươi nói ngươi đã từng thấy, vậy bài thơ đó có trong cuốn sách nào?

Ân viện trưởng nhìn về phía viện trưởng thư viện Vân Sơn, hơi do dự, cuối cùng vẫn nói:

-Bài thơ này do Tiêu viện trưởng của thư viện Vân Sơn - Tiêu Mạc sáng tác.

Lão vừa dứt lời, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Tiêu Mạc của thư viện Vân Sơn.

Lông mày Tiêu Mạc nhíu chặt, nhưng sắc mặt vẫn còn được coi là bình tĩnh, khẽ vuốt chòm rây. Trần Hi Thường nhíu mày hỏi:

-Tiêu viện trưởng, lời Ân viện trưởng nói, ngài hẳn là nghe thấy?

Tiêu Mạc chầm chậm đứng dậy, ho khan hai tiếng rồi mới chắp tay đáp:

-Đúng vậy, bài thơ do tiểu Hầu gia sáng tác đúng là do lão hủ sáng tác khi du lịch Tương Dương vào mấy năm trước. Năm đó lão hủ và bạn bè lâu năm là Sĩ Kỳ cùng du ngoạn vào mùa đông, tức cảnh sinh tình, cho nên đã sáng tác ra bài thơ này. Những người có mặt ở đó, trừ Sỹ Kỳ ra thì còn có hai, ba người khác cũng chính tai nghe thấy.

Lúc này Tề Ninh cảm thấy cõi lòng phát lạnh.

Tiêu Mạc nói thẳng không ngại, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tề Ninh còn mang theo chút khó hiểu. Trong lòng Tề Ninh thật sự rất muốn cười, nhưng bầu không khí trên sân khấu lúc này lại khiến hắn khó lòng cười thành tiếng.

Ân Sĩ Kỳ của thư viện Khung Lư và Tiêu Mạc của thư viện Vân Sơn đều không phải nhân vật bình thường. Bọn họ chính là hai đại viện trưởng trong tám thư viện lớn tại Kinh Thành. Lời nói của hai người này đương nhiên tác động cực kỳ lớn tới mọi người. Hơn nữa, dựa vào địa vị của hai người này trong văn đàn thì e là bất cứ câu nói nào của một trong hai người đó đều sẽ khiến người khác nghi ngờ Tề Ninh, huống chi hai người đó lại đối đáp cực kỳ ăn ý như vậy.

Ít nhất thì trong mắt mọi người, bài thơ mà Tề Ninh là vừa mới sáng tác, cho nên sự đối đáp của Ân Sĩ Kỳ và Tiêu Mạc tuyệt đối không phải đã thương lượng từ trước. Vì vậy có không ít người đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Những cô nương học trò của thư viện Quỳnh Lâm đều biến sắc.

Đương nhiên các nàng biết, nếu như Ân Sĩ Kỳ và Tiêu Mạc nói thật thì hậu quả đối với Tề Ninh quả thực không thể tưởng tượng nổi. Cho dù trước đó Tề Ninh biên ra một tiếng cười Thương Hải, còn giải được cổ cục, liên tục nổi bật hai lần. Thế nhưng một khi hắn đạo thơ của người khác và điều đó được chứng thực, chưa nói tới việc từ nay về sau tiếng xấu lan xa trong văn đàn, thậm chí cũng không thể tiếp tục ở lại triều đình, ngay cả chức vị Cẩm Y Hầu cũng chưa chắc có thể giữ vững.

Mà thư viện Quỳnh Lâm cũng sẽ vì chuyện Tề Ninh gây ra mà mất sạch thanh danh. Cho dù Trác Thanh Dương là nho sĩ nổi danh khắp thiên hạ cũng sẽ bị liên lụy.

Ông cũng tuyệt đối không thể bảo vệ được thư viện Quỳnh Lâm.

Sắc mặt Viên Ninh Am nghiêm túc, cau mày hỏi:

-Tiêu Mạc, ngươi nói bài thơ này do ngươi sáng tác từ mấy năm trước? Vậy tại sao bài thơ này chưa từng được lưu truyền chốn nhân gian?

-Hồi bẩm lão đại nhân, ngày đó mấy người chúng ta uống rượu nói chuyện, vừa khéo nhìn thấy một ông lão đang thả câu trong mùa đông lạnh giá, vì vậy lập tức có linh cảm.

Tiêu Mạc nói lớn:

-Ta tức cảnh sinh tình, làm một bài thơ luôn tại đó, bài thơ này có tên “Hàn Giang Tuyết”…!

Rồi lão nhìn Ân Sĩ Kỳ một cái, vuốt râu nói tiếp:

-Bài thơ tên “Hàn Giang Tuyết” này là bạn già Sĩ Kỳ tặng cho.

Ân Sĩ Kỳ lập tức tiếp lời:

-Đúng là như vậy, trừ ta ra còn có người khác làm chứng. Nếu như lão đại nhân không tin, bọn ta có thể gọi bọn họ tới đây đối chất.

Thật ra lúc đó ta cũng muốn viết lại bài thơ này vào trong sách, nhưng Tiêu viện trưởng không màng danh lợi, không đồng ý, cho nên…!

Rốt cuộc Tây Môn Vô Hận cũng mở miệng:

-Nếu nói như vậy thì các ngươi cũng chỉ nói miệng mà không có bằng chứng xác thực?

Tiêu Mạc cười nhạt một tiếng, đáp:

-Nếu như Thần Hầu cần chứng cứ, chúng ta có thể tìm nhân chứng tới. Nhưng mà bài thơ này là do ta ngẫu hứng sáng tác, bảo ta sao có thể mang chứng cứ ra đây? Nhưng mà mặt mũi của mấy lão hủ chúng ta đây thì vẫn có chút giá trị. Nếu như các vị không tin thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Viện trưởng Tiết Đan Thanh của thư viên Long Trì vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:

-Chư vị, Tiết mỗ cho rằng nếu như Tiêu viện trưởng và Ân viện trưởng đã nói như vậy thì sẽ không phải là giả. “Muôn trùng núi non chim bay tắt bóng – Cả vạn nẻo đường chẳng dấu chân người”, chư vị thử nghĩ mà xem, hai câu thơ tả cảnh này, đều là cảnh sắc không thể chiêm ngưỡng được khi ở Kinh Thành. Nếu như chưa từng ngao du sơn thủy, kiến thức rộng rãi thì sao có thể có lòng dạ khí phách như vậy được?

Rồi liếc Tề Ninh một cái, nhàn nhạt nói tiếp:

-Dựa theo sự hiểu biết của lão hủ thì trước khi Tiểu Hầu gia kế thừa tước vị vẫn luôn sống ở Kinh Thành, gần như chưa bao giờ ra khỏi Kinh Thành. Còn về phần nguyên nhân là gì, thực ra… trong lòng mọi người đều rõ cả rồi, lão hủ cũng không nói nhiều nữa.

Mọi người nhất thời đều nghĩ tới, Thế tử Cẩm Y Hầu vẫn luôn rất nổi danh bên ngoài, được người xưng là Cẩm Y Sỏa Tử (Đứa ngốc ở phủ Cẩm Y), ngu dốt không chịu nổi. Để chăm sóc vị Thế tử đầu óc ngu dốt này, Hầu phủ vẫn luôn nuôi dưỡng hắn ở Hầu phủ, gần như chưa từng rời khỏi Kinh Thành. Đúng như Tiết Đan Thanh nói, nếu như một người chưa từng nhìn thấy núi lớn sông dài, chỉ nhắm mắt làm bừa thì không thể sáng tác ra câu thơ khí phách như thế được…

Tiêu Mạc và Ân Sĩ Kỳ kẻ xướng người họa, hiện giờ lại có thêm Tiết Đan Thanh đứng ra ủng hộ, hầu hết trong lòng mọi người có mặt ở đây đều đã nhận định Tề Ninh ăn cắp thơ từ, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo chút kỳ thị và chán ghét.

Số người ít đến đáng thương còn lại thì dùng ánh mắt thương hại nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh phá giải Cổ cục mà tám thư viện lớn không thể phá giải, điều này khiến bao người kính nể trong lòng. Vì vậy số ít người đó vẫn cảm thấy Tề Ninh có tài học xuất chúng, chỉ cảm thấy có lẽ vì hắn trẻ người non dạ, lòng hư vinh quá mạnh mẽ cho nên mới sao chép lại một bài thơ mà không ai biết tới như vậy. Chẳng biết hay dở thế nào, bài thơ này lại trùng hợp do Tiêu Mạc sáng tác, khiến hắn xấu mặt trước mặt mọi người.

Bọn họ biết rõ một khi Tề Ninh không thể lấy ra căn cứ chính xác thì việc đạo văn sẽ trở thành sự thật. Nếu vậy thì tiền đồ của vị tiểu Hầu gia trẻ tuổi này chắc chắn sẽ bị hủy hết.

-Tiểu Hầu gia, chẳng hay có thể xin chỉ giáo hay không? Ngài lấy được bài thơ này từ đâu?

Tiêu Mạc hít sâu một hơi, dường như cảm giác được đại cục đã định, giọng nói chầm chậm:

-Người trẻ tuổi thì ai cũng có sai lầm, nhưng biết sai có thể sửa, cố gắng hết sức là được. Chỉ cần Hầu gia nói lời xin lỗi trước mặt mọi người thì hẳn là mọi người sẽ không tính toán chuyện này.

Đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên.

Nhìn lại thì chỉ thấy Tề Ninh đang cười tủm tỉm, vỗ nhẹ hai tay. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ người trẻ tuổi này quả thật chẳng biết nặng nhẹ, đến nước này rồi mà còn cười được cơ đấy!

Tề Ninh quay người lại, nhìn về phía vài học trò nữ của thư viện Quỳnh Lâm sau lưng mình, mỉm cười hỏi:

-Có phải các ngươi cũng tưởng rằng ta ăn cắp thi từ không?

Mấy cô nương hai mắt nhìn nhau, sắc mặt Tiểu Dao vô cùng kiên định, lắc đầu đáp:

-Tiên sinh, bọn họ đang vu oan cho người, người… Người tuyệt đối không phải loại người như thế!

-Đúng, tiên sinh không phải… không phải loại người như vậy.

Bọn họ cố ý vu oan cho người!

Tần Di cắn môi, cũng ủng hộ Tề Ninh, nhưng giọng nói không lớn, không được kiên định như Tiểu Dao.

Tề Ninh cười ha ha, hất vạt áo dưới thân, đi tới trung tâm sân khấu, nhìn thẳng vào Tiết Đan Thanh, nói:

-Tiết viện trưởng nói ta chưa từng đi tới những nơi núi cao sông dài, không đủ kiến thức, cho nên không thể viết ra câu thơ như vậy, đối với ý kiến này của ngài, ta thật sự không dám gật bừa. Đi trên con đường thi văn này, các ngài đã học suốt hơn nửa đời người, chẳng lẽ tới bây giờ còn chưa hiểu rõ? Có đôi khi, làm thơ là phải coi trọng tài năng, nếu không những kiến thức trong sách vở mà mọi người học được là như nhau, nhưng tại sao văn chương khi được viết ra lại có sự phân biệt cao thấp ưu khuyết chứ?

Mọi người trong tám thư viện lớn nhất thời nhíu mày, Ân Sĩ Kỳ trầm giọng nói:

-Tiểu Hầu gia, hôm nay luận văn chứ không phải luận thân phận.

Mặc dù ngài là Cẩm Y Hầu, nhưng đã tới Kinh Hoa Thư Hội ngày hôm nay thì ngài phải tuân theo quy tắc của Thư Hội. Cho dù ngài có thân phận thế nào đi chăng nữa, một khi ngài vi phạm quy tắc thì chúng ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

-Chỉ là vài lão hủ cậy già lên mặt mà thôi!

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, cười ha ha rồi nói tiếp:

-Đối với ta mà nói, thì thi từ chỉ đơn giản là công cụ để bồi dưỡng tình cảm mà thôi. Cho dù chưa từng trải qua rất nhiều chuyện, thì cũng chẳng có cách nào ngăn cản thiên tài chuyển hóa những chuyện đó thành thi từ. Các ngươi nói ta ăn cắp thi từ, thế thì hãy đặt tay lên ngực mà tự hỏi, phải chăng các ngươi đã phụ lòng mình đọc sách Thánh Hiền?

Hắn nói những lời này trước mặt biết bao nhiêu người như vậy quả thật chẳng chút khách khí. Có rất nhiều người càng chán ghét hắn hơn, thầm nghĩ Cẩm Y Hầu này đúng là vô cùng ngông nghênh kiêu ngạo. Chưa nói tới việc ăn cắp thi từ, đến giờ phút này rồi mà còn dám nói vớ nói vẩn trước mặt mọi người, vu oan cho tiền bối.

-Nếu nói như vậy, ý của tiểu Hầu gia là, bản thân ngài chính là một vị thiên tài ư?

Tiêu Mạc nhàn nhạt hỏi:

-Chẳng lẽ tiểu Hầu gia có thể sáng tác những bài thơ hay như vừa rồi một cách dễ dàng ư?

Tề Ninh cười lạnh một tiếng, đáp:

-Ngươi nói không sai. Ít nhất thì trên phương diện sáng tác thơ, ta không thua kém bất kì kẻ nào cơ mặt ở đây.

Âm thanh mạnh mẽ vang dội, hắn lớn tiếng nói:

-Tiểu Dao, chấp bút, làm thơ!

Trong đám người ở thư viện Quỳnh Lâm, sau khi nghe thấy Tề Ninh gọi mình, Tiểu Dao vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ ngẩn ra giây lát rồi lập tức bước qua, đi tới bên cạnh, cầm bút lông lên.

Tề Ninh nhìn Tiểu Dao một cái, nói:

-Ta đọc, ngươi viết. Ta đọc bao nhiêu ngươi viết bấy nhiêu. Ta đọc liên tục thì ngươi cũng không được ngừng bút.

Tiểu Dao gật nhẹ đầu, bàn tay cầm bút vô cùng kiên định.

Đám văn nhân sĩ tử xung quanh bỗng chốc ngẩn người, không biết rốt cuộc Tề Ninh muốn làm cái quỷ gì.

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, hơi ngẩng cổ, mắt híp lại, xung quanh Tiểu Dao đã chuẩn bị từ sớm, tay viết không ngừng.

“Góc tường mấy nhành mai Tự nở trong rét lạnh Xa biết không phải tuyết Bởi hương mai lan tỏa” "Gió Bắc cuốn đất, cỏ cây gãy rạp Tháng tám trời Hồ tuyết bay rợp trời

Như gió xuân về qua một đêm Ngàn vạn hoa lê đua sắc nở rộ ...

Biển cát mênh mông bạt ngàn băng

Mây buồn thê lương tụ nghìn dặm...!"

"Đêm gió xuân thổi ngàn hoa nở Bay bay rơi rụng tựa mưa sao Ngựa quý, xe khắc, hương khắp chốn

Tiêu phượng ai kia thanh uyển chuyển

Trăng sáng lay động rọi khắp chốn Đêm nay rồng, cá vui múa ca.

....

Vạn lần tìm người trong đám đông Bỗng nhiên quay đầu, người ở đó Ở nơi ngọn lửa ánh đèn tàn!" “… Tình này vốn đã thành hồi ức Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ…!” Đối mặt với sự tính kế của đám người Tiêu Mạc trong 8 thư viện lớn, rốt cuộc Tề Ninh cũng bùng nổ. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới việc mình phải dùng cách này để moi móc đám thi thơ đã bị kí ức phủ bụi của mình. Nhưng đối mặt với sự xấu xa vô sỉ của mấy lão già này, những câu văn thơ từ lai láng cứ kéo dài không dứt, tựa như nước lũ không ngừng tuôn trào, cứ thế phát ra từ trong miệng hắn.

Lão tử đang ăn cắp bản quyền, nhưng mà ta cứ muốn các ngươi không nói lại được câu nào!

y Thank You to Michyo715 For This Useful

 

0.11233 sec| 2453.914 kb