Khả năng đánh cờ của Tề Ninh phải nói là kém không ai kém hơn được, lúc này chính bản thân hắn cũng chẳng biết ván cờ đến lúc này ai thắng ai thua nữa. Chỉ là dựa vào âm thanh thần bí kia mà hạ cờ xuống. Lúc này, lại thấy trên trán người áo đen đổ mồ hôi hột, cộng với giọng nói nghẹn ngào của Viên Ninh Am thì hắn sửng sốt sau đó xem xét khu vực đánh cờ bị hai tên Hắc Bạch đứng vây quanh, nghi ngờ hỏi:
- Đã kết thúc rồi sao?
Hắn thật sự không biết ván cờ này rốt cuộc là đã kết thúc chưa nữa, chỉ thấy người áo đen kia lùi về sau hai bước, chắp tay nói:
- Tại hạ thua rồi, kỳ nghệ (kỹ thuật đánh cờ) của các hạ quả nhiên tinh thông, thần thông quảng đại, tại hạ vô cùng khâm phục!
Tề Ninh ngạc nhiên, lập tức có cảm giác việc này thật vớ vẩn!
Hắn biết khả năng đánh cờ của mình xét trong đám thi sinh đi thi của 9 Thư viện không phải đứng thứ nhất từ dưới lên thì cũng phải thứ hai từ dưới lên. Thế mà đến cuối cùng, một thằng mù đánh cờ như hắn lại có thể phá được cái bàn cờ cổ này.
- Tiểu Hầu gia quả đúng là tài trí hơn người!
Viên Ninh Am nhìn qua bàn cờ một lượt, cuối cùng thở dài:
- Đây là bàn cờ cổ Thất Hoàng Cục, từ trước tới nay chưa ai có thể phá giải. Ta đã thiết kế ván cờ này ở đây mấy lần cũng chỉ là vì đã đồng ý với Tam Liễu tiên sinh, muốn xem các vị tài tử tài năng xuất chúng trong Thư hội liệu có thể có người phá giải được hay không?
- Tam Liễu tiên sinh?
Trác Thanh Dương nghiêng đầu hỏi:
- Người mà lão đại nhân muốn nói chính là Liễu Mặc Sanh sao?
Viên Ninh Am lại cười nói:
- Đúng vậy, Trác tiên sinh cùng Tam Liễu tiên sinh là người cùng thời, chắc hẳn là cũng có chút quen biết!
Trác Thanh Dương khẽ vuốt cằm đáp lại:
- Chẳng trách, ta vừa nhìn ván cờ này liền biết đây không phải là ván cờ bình thường, không phải là một tàn cuộc bình thường thì ra đây chính là ván cờ mà Liễu Mặc Sanh coi như bảo bối.
- Mấy vị này đều là đệ tử của Tam Liễu tiên sinh.
Viên Ninh Am chỉ vào bốn gã áo đen.
- Tam Liễu tiên sinh đặc biệt phái bọn họ tới đây trấn thủ phần thi đấu đánh cờ.
Bốn gã người áo đen đồng thời bước lên hành lễ, một gã trong số họ đứng ra giải thích:
- Ván cờ Thất Hoàng Cục mà sư phụ trân trọng nhất, chúng đệ tử chúng ta đã mất rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể phá được ván cờ này. Sư phụ biết năm nay có tổ chức Kinh Hoa thịnh hội nên nhất thời cao hưng phái chúng tôi đưa Thất Hoàng Cục tới Kinh thành nhờ sự sắp xếp của Viên lão đại nhân xem các tài tử trong Thư hội liệu có người nào tài trí hơn người có thể phải giải được ván cờ này hay không?
Sau đó gã nhìn về phía Tề Ninh, khen ngợi:
- Thật sự không ngờ, Thư hội đúng là nơi tiềm tàng nhân tài, khiến người ta vô cùng khâm phục!
Tây Môn Vô Hận cười nói:
- Theo ta được biết thì kỳ nghệ của Tam Liễu tiên sinh có thể nói là thần quỷ khó lường, cũng chỉ có Huyền Dạ - một trong Tứ Nghệ Tuyệt Sĩ của Bắc Đường mới có thể phân cao thấp với tiên sinh. Ván cờ mà tiên sinh đưa ra không thể so sánh với những ván cờ bình thường được. Tiểu Hầu gia có thể phá được ván cờ này đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Lão nhìn Tề Ninh cười khen ngợi hắn:
- Tiểu Hầu gia đúng là thâm tàng bất lộ khiến tất cả chúng ta đều tính sai cả rồi.
Tề Ninh cười đáp lại:
- Thật ra kỳ nghệ của ta rất kém, thậm chí làm thế nào phá giải được ván cờ này chính bản thân ta cũng chẳng biết nữa!
Những lời này của hắn đều là lời thật lòng nhưng vào tai những người khác lại là những lời khiêm tốn.
Tiểu Dao cùng Tần Di thì vừa mừng vừa sợ, các nàng vốn tưởng ván cờ này không có cách nào phá được nhưng không ngờ Tề Ninh lại có thể xoay chuyển tình thế, phá được ván cờ. Không chỉ có hai nàng mà lúc này tin túc Tề Ninh phá được ván cờ cổ đã loan ra khắp hội trường, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ tại sao 8 Thư viện lớn đều không có ai phá giải được ván cờ, làm sao Thư viện Quỳnh Lâm lại có thể phá giải một cách nhẹ nhàng như thế được?
Trong số đó có rất nhiều người còn không biết Tề Ninh là thần thánh phương nào, lúc này mọi người đều giúp nhau nghe ngóng tin tức. Cũng may là ở hội trường cũng có một vài người biết thân phận của Tề Ninh, người này truyền cho người kia, chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều biết hóa ra chàng thanh niên trẻ khiến cả hội trường kinh ngạc này chính là Cẩm Y Hầu.
Nhưng Cẩm Y Hầu tại sao lại có liên quan đến Thư viện Quỳnh Lâm chứ? Rất nhiều người thấy khó hiểu, chỉ có điều Cẩm Y Hầu trước này đều dùng chiến công trên sa trường để danh chấn thiên hạ, không ngờ hôm nay vị Tiểu Hầu gia này lại có thể tinh thông tài nghệ cầm kỳ như vậy!
Mọi người đều thầm cảm thán, lúc này đã là giữa trưa, Thư viện Long Trì sắp xếp cho mọi người ăn cơm, chỉ có điều cho dù có là nhà ăn của Thư viện Long Trì thì cũng không thể chứa được tất cả gần một ngàn người vì vậy đã cho người phân phát đồ ăn cho mọi người tại hội trường, tất cả đều là hai cái bánh bao cùng với một bát cháo.
Mặc dù cơm trưa không được chu đáo cho lắm nhưng vì mục đích mọi người tới đây không phải là để ăn nên như vậy cũng chẳng sao. Sau khi giải quyết xong bữa trưa đơn giản, năm vị giám khảo lại tiếp tục trở lại vị trí của mình, tiếp tục phần thi đấu thứ ba.
Sau khi kết thúc hai trận thi đấu, trong lòng mọi người đều biết lúc này Thư viện Quỳnh Lâm là Thư viện đứng đầu trong 9 Thư viện.
Ca khúc “Tiếng cười biển cả” của Tề Ninh có thể nói là khiến cả hội trường kinh ngạc, cho dù ở vòng thứ nhất không đạt được số điểm cao nhất nhưng điểm cũng không phải là thấp nhất. Trong vòng thi thứ hai, trong số 9 Thư viện lớn, ngoại trừ Thư viện Quỳnh Lâm phá được ván cờ ra thì 8 Thư viện còn lại đều thất bại. Dựa theo quy tắc, vòng thi đấu thứ hai này chỉ có duy nhất Thư viện Quỳnh Lâm là có điểm còn 8 Thư viện khác không Thư viện nào đạt được điểm.
Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, Thư viện Quỳnh Lâm chẳng những đạt được vị trí dẫn đầu mà điểm số cũng nhất định sẽ đạt được con số rất cao. Nếu cứ như vậy Thư hội Kinh Hoa năm nay đến cuối cùng ai sẽ là người đoạt ngôi vị quán quân đây? Thật khiến người ta hồi hộp không yên mà!
Từ khi Thư hội Kinh Hoa xuất hiện cho tới này, Thư viện đoạt được giải quán quân cũng chỉ có bốn Thư viện đứng đầu, trong đó Thư viện Vân Sơn là Thư viện đoạt được giải quán quân nhiều lần nhất, tiếp theo sau đó là Thư viện Long Trì.
Còn Thư viện Quỳnh Lâm thứ nhất là đến với cuộc thi này tương đối muộn, chỉ có mấy năm gần đây mới có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ các Thư viện lớn, thứ hai là bởi vì nó là Thư viện dành cho con gái nên lúc nào cũng ở thế yếu hơn so với các Thư viện khác. Chính vì vậy nhưng năm tổ chức Thư hội, Thư viện Quỳnh Lâm đứng nói là vị trí quán quân cho dù là Top 3 cũng chưa bao giờ được xếp vào, bọn họ tới đây chẳng qua cũng chỉ là tới để góp vui mà thôi.
Thế nhưng không ai ngờ được, năm nay Thư viện Quỳnh Lâm một Thư viện mới nổi, trước nay chỉ được coi là thành phần phụ lại có điểm số dẫn đầu sau hai vòng thi đấu. Thậm chí còn có hi vọng đoạt được vị trí Quán quân, điều này ngoài việc khiến 8 Thư viện khác kinh ngạc ra thì còn khiến bọn họ cảm thấy có chút nhục nhã.
Mặc dù giữa 8 Thư viện có quan hệ cạnh tranh nhưng tất cả đều là đại biểu cho trào lưu văn học chính của Đại Sở, nếu như lần này bị một Thư viện nữ sinh đạp trên đầu giành mất ngôi vị quán quân thì đối với cả 8 Thư viện mà nói không thể nghi ngờ gì nữa, đây quả đúng là đại họa! Lúc này cả tám Viện trưởng của 8 Thư viện đều nhìn về phía Tề Ninh, vẻ mặt cả tám người đều có vẻ không thân thiện cho lắm.
Tiết Đan Thanh một lần nữa bước lên trên đài, cao giọng nói:
- Vừa rồi hai vòng thi đã kết thúc, tiếp sau đó là vòng thi đấu thứ ba. Chư vị cũng biết, vòng thi thứ ba là thi đấu thơ văn, các năm trước đều là do Lão Thượng thư ra đề, 8 Thư viện sẽ phái người đứng ra ứng đối.
Sau đó lão xoay người, chắp tay với ban giám khảo nói:
- Lão đại nhân, mời ngài ra đề!
Viên Ninh Am đứng dậy, có vẻ hơi trầm ngâm, một lát sau mói nói:
- Hôm nay là rằm tháng riêng, là ngày tết Nguyên tiêu, vốn dĩ trong ngày tết Nguyên Tiêu thì hội hoa đăng là thứ không thể thiếu. Hằng năm cứ đến tết Nguyên tiêu, khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành đều treo hoa đăng, chơi đoán chữ, điền thi từ và cùng vô vàn các trò chơi giải trí khác.
Nói đến đây lão chắp tay nói:
- Chỉ có điều tiên đế vừa mới băng hà, cả nước chìm trong đau thương, hội hoa đăng sẽ không thể cử hành. Ngày đông giá rét đã đi qua và mùa xuân ấm áp đang đến, hôm nay lão phu sẽ ra hai đề, các vị tài tử anh tuấn xuất chúng hãy lấy hai mùa xuân và đông làm đề tài làm thành hai bài thơ. Sau đó năm người trong ban giám khảo chúng tôi sẽ nhận xét đánh giá để cho điểm cao thấp.
Lúc này Tiết Đan Thanh đã sai người đặt một chiếc bàn trước mặt các thí sinh của tất cả các Thư viện, sau đó để giấy lên mặt bàn, cái này đương nhiên là để các thí sinh viết thơ mình làm ra.
Trong lòng Tề Ninh lúc này lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thi hội Kinh Hoa thi đấu cầm kỳ thi họa, trong đó chỉ có phần thi “Thi” là phần mà Tề Ninh nắm chắc nhất.
Hắn vốn còn tưởng Viên Ninh Am sẽ nghĩ ra cái đề nào cổ quái lắm, đến khi nghe thấy lấy mùa xuân và mùa đông làm đề tài thì trong lòng không còn áp lực nặng nề nữa.
Lần này hắn không có chút lo lắng nào, bản thân biết nữ sinh của Thư viện Quỳnh Lâm cho dù tài năng và học thức có giỏi hơn nữa cũng không thể làm thơ tốt hơn hắn được. Mặc dù thơ ca trong đầu hắn không có nhiều nhưng nếu chỉ là giới hạn ở đề tài này thì cho dù hai ba mươi đề cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thậm chí hắn còn có cảm giác mình thi đấu thơ văn có thắng cũng chẳng có cảm giác anh hùng!
Thơ văn trong đầu hắn đều là những câu thơ hay truyền đời từ mấy trăm mấy ngàn năm trước, trải qua sự gột rửa của năm tháng, được bảo tồn và lưu giữ cùng với việc sàng lọc vô cùng kỹ lượng mới có thể được chọn lọc lưu lại thành tập thơ kinh điển thời hiện đại. Hắn chỉ cần lấy bất kỳ bài thơ nào trong số đó ra cũng đủ để vượt xa những người làm thơ ở chỗ này.
Thấy 8 Thư viện khác cũng đã phái người lên thi, Tề Ninh đang chuẩn bị đặt bút xuống viết thì lại đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.
Trong vòng thi đấu thơ này ban giám khảo không để thí sinh ngâm thơ trước mặt mọi người mà lại để thí sinh cầm bút viết ra giấy, như vậy chỉ sợ là trong này có gì đó không đơn giản. Hắn suy nghĩ một lát dường như đã hiểu ra điều gì đó, có thể bọn họ muốn thông qua phần thi này để kiểm tra thư pháp của mọi người.
Tề Ninh mặc dù có biết viết vài chữ bằng bút lông nhưng không phải là tất cả, hắn quay lại hỏi:
- Trong các trò, ai là người viết chữ đẹp nhất?
Mọi người đều nhìn về phía cô nương ngồi ở hàng cuối cùng, Tiểu Dao lên tiếng:
- Tiên sinh, chữ của Hồ Quỳnh là sạch sẽ ngay ngắn nhất ạ!
Tề Ninh mỉm cười gật đầu gọi Hồ Quỳnh tới, Hồ Quỳnh có chút lo lắng nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh, ta… ta không biết làm thơ!
- Ta đọc trò viết!
Tề Ninh khẽ nói:
- Không cần trò phải tự làm thơ.
Lúc này Hồ Quỳnh mới yên tâm.
Sau đó Hồ Quỳnh đi tới ngồi cùng bàn với Tề Ninh, lúc này đã có người nộp bài. Tề Ninh nhớ lại tất cả những bài thơ về mùa xuân với mùa đông mà mình biết sau khi chọn ra một bài liền nhẹ giọng đọc cho Hồ Quỳnh viết, sau khi nàng ta viết xong liền nộp bài.
Tề Ninh chú ý nhìn vào vẻ mặt của ban giám khảo, thấy bọn họ chuyền bài của mình cho nhau, vẻ mặt họ đều có tín hiệu tích cực thì tâm trạng lập tức nhẹ nhõm hơn hắn. Trong lòng thầm nghĩ chỉ cần hắn nắm được vòng này thì chuyện Thư viện Quỳnh Lâm có thể đoạt được giải Quán quân chắc hẳn sẽ không phải là vấn đề quá khó khăn.
8 Thư viện khác thấy đám người Viên Ninh Am sau khi xem bài của Thư viện Quỳnh Lâm thì đều khẽ vuốt cằm, trong lòng đều biết lần này không ổn rồi, mấy vị viện trưởng đều trao đổi ánh mắt với nhau ra hiệu cái gì đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, các thí sinh của 8 Thư viện đều nộp bài của mình lên, năm vị giám khảo xem từng bài một sau đó chấm điểm, thấy các vị giám khảo nói nhỏ với nhau cái gì đó, cuối cùng Trần Hi Thường của ban thẩm xét đứng dậy bước lên phía trước, chắp tay quay xung quanh sau đó mới cất cao giọng nói:
- Vòng thi đấu này đã có kết quả, các thí sinh của tất cả các Thư viện đều có bài làm rất xuất sắc khiến các lão già như chúng ta vô cùng vui mừng.
Sau đó lão dừng một lát rồi sau đó tay đưa ra một tờ giấy thi.
- Ở đây có hai bài thơ đều cùng do một người làm, tất cả chúng tôi đều cho rằng hai bài thơ này ý cảnh đặc biết nhất, cũng sâu sắc nhất, từ ngữ tuyệt diệu ngàn từ chọn một!
Xung quanh lập tức xuất hiện lời bàn tán xôn xao, mọi người đều châu đầu ghé tai nói gì đó, bọn họ đều bàn tán xem Thư viện nào là chủ nhân của hai bài thơ mà Trần Hi Thường nói là hai bài thơ xuất sắc nhất.
Lão viện trưởng của Thư viện Vân Sơn cũng đứng dậy chắp tay nói:
- Không biết là hai bài thơ này có điểm gì tuyệt diệu? Nếu như quả đúng là từ ngữ tuyệt diệu, ngàn từ chọn một thì không biết liệu có thể tất cả chúng ta được nghe để mở mang kiến thức được không?
Trần Hi Thường cười nói:
- Ta cũng đanh định làm vậy!
Sau đó lão mỉm cười, đọc:
- Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,
Xuân Thu thủy noãn áp tiên tri.
Lâu hao mãn địa lô nha đoản,
Chính thị hà đồn dục thượng thì!
(Bên ngoài bụi trúc, hoa đào nở hai ba cành,
Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên.
Cỏ lâu hao mọc đầy đất, mầm lau mới lên còn ngắn,
Chính là lúc loài lợn nước muốn lên ăn.
Xuân giang vãn cảnh – Tô Đông Pha)
Ngừng một lát lão đưa tay lên vuốt râu sau đó nhận xét:
- Quá hay, quá tuyệt. Cách hành văn nhẹ nhàng, cảnh sắc mùa xuân đẹp như tranh vẽ, sống động như hiện ngay trước mắt, hình tượng vô cùng thật, quả đúng thơ hay hiếm gặp.
- Tuy chỉ có bốn câu ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta như chìm trong tiên cảnh, quả nhiên là thơ hay khó gặp.
Viên Ninh Am cũng vỗ tay cười khen ngợi:
- Đây là bài thơ làm về mùa xuân còn một bài nữa, Trần tiên sinh chúng ta cùng nhau ngâm…
Trần Hi Thường khẽ vuốt cằm, lúc này mới tiếp tục nói:
- Còn một bài thơ nữa, viết về mùa đông.
Lão dừng một lát sau đó ngâm lên:
- Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt.
Cô châu soa lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết!
(Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng,
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh.
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi,
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh!
Giang tuyết – Liễu Tông Nguyên)
Mọi người ở đây hầu hết là văn nhân, thơ từ hay dở thế nào chỉ cần nghe qua là biết, sau khi nghe hết hai bài thơ Trần Hi Thường đọc vẻ mặt mọi người đều kinh sợ, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Thư hội Kinh Hoa này đúng là nơi có nhiều nhân tài ẩn dật, mọi người đều khẳng định chắc chắn hai bài thơ này phải là của một trong số 8 Thư viên lớn.
Lúc này chẳng những mấy vị Viện trưởng nhìn nhau mà tất cả các thí sinh thi đấu cũng quay đầu nhìn nhau, nhưng chẳng có bất kỳ ai đưa mắt nhìn về phía Thư viện Quỳnh Lâm.
- Trần tiên sinh, không biết bài hai thơ này là của vị nào?
Đột nhiên Viện trưởng Thư viện Khung Lư đứng dậy, chắp tay hỏi.
Trần Hi Thường nhìn về phía Viên Ninh Am thấy lão gật đầu thì mới quay lại cười nói:
- Cả hai bài thơ này đều là của … Thư viện Quỳnh Lâm!
Lời này vừa nói ra chỉ có duy nhất Tề Ninh là tự nhiên bình tĩnh, còn những người khác thì đều trợn mắt nhìn về phía bọn họ.
Viện trưởng của 8 Thư viện lớn đều nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, bọn họ quay qua nhìn nhau sau đó đột nhiên Viện trưởng Thư viện Khung Lư vô tay cười nói:
- Thơ hay, thơ hay, quả nhiên là thơ hay.
Lão dừng một chút sau đó nhìn về phúa Viện trưởng Thư viện Vân Sơn một cái rồi mới nói tiếp:
- Bài thơ trước quả thật là rất hay chỉ là bài thơ sau…
Trần Hi Thường hỏi lại:
- Ân Viện trưởng thấy bài thơ sau làm sao?
Viện trưởng Thư viện Vân Sơn xoay cười nhìn về phía Tề Ninh, cao giọng hỏi:
- Tiểu Hầu gia, cả hai bài thơ này đều là doThư viện Quỳnh Lâm làm sao?
- Đã đề chữ, viết tên lên bài thơ thì đương nhiên là do Thư viện Quỳnh Lâm làm rồi.
Tề Ninh thấy vẻ mặt của Ân Viện trưởng kỳ lạ, trong lòng có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
- Không đúng!
Giọng điệu Ân viện trưởng lạnh lẽo, cao giọng nói:
- Bài thơ thứ nhất lão phu trước tiên sẽ không nói tới nhưng bài thơ thứ hai chắc chắn không phải là do người của Thư viện Quỳnh Lâm làm, lại càng không phải là tác phẩm của Tiểu Hầu gia!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo