Người áo đen tuyên bố Chu Luân của thư viện Tây Phong phá cục thất bại, cả hội trường lập tức rối loạn, ngay cả các nữ tử thư viện Quỳnh Lâm cũng khe khẽ bàn luận.

Có một vài người cảm thấy cuộc thi lần này như một trò đùa, thầm nghĩ, đã là thi tài so nghệ, mặc dù không thể quá mức đơn giản, nhưng cũng không nên quá phức tạp đến như thế, tìm tàn cục của cổ nhân để cho các thí sinh dự thi phá cục.

Trận này, chín thư viện lớn tham gia đấu, trong đó, đệ tử của tám thư viện đều thua, mặc dù quy định tất cả đệ tử của các thư viện lớn đều có thể ra tay phá cục, nhưng các kỳ thủ lợi hại thực sự đều thua, người còn lại có ai không biết xấu hổ mà lên chứ.

Đại đa số người không dám lên, mặc dù cũng có mấy người thâm tâm muố thử một lần, nhưng cũng hiểu, nếu khiêu chiến thành công thì thôi, còn nếu bị thua, nhất định mọi người sẽ nghĩ mình thích gây chú ý, sẽ bị nhạo báng. Văn nhân rất trọng danh dự, văn nhân sĩ tử ở đây đến từ các nơi của Đại Sở, một khi cái tin bị đám người này truyền ra, coi như thanh danh bị hủy rồi.

Mặc dù thư viện Quỳnh Lâm còn chưa xuất chiến, nhưng tám thư viện lớn đều đã thua, rất nhiều người nghĩ rằng, thư viện Quỳnh Lâm thấy tình cảnh này cũng nên tự hiểu, không nên phái người lên.

Mặc dù Tiết Đan Thanh cũng cảm thấy thư viện Quỳnh Lâm không cần phải tiếp tục xuất hiện nữa, nhưng có Trác Thanh Dương ở đây, cũng nên chú ý nể mặt lão một chút, nên vẫn hướng Tề Ninh hỏi:

- Tám thư viện lớn đều không thể phá cục, không biết thư viện Quỳnh Lâm có muốn xuất hiện phá cục? Nếu bỏ qua cũng được, chúng ta lập tức tiến hành ván thứ ba.

Lão nói lời này coi như rất rõ ràng rồi, nói thẳng với thư viện Quỳnh Lâm rằng, tám thư viện lớn đều không thể phá cục, thư viện Quỳnh Lâm các ngươi cũng không nên trì hoãn thời gian, tự động bỏ qua đi cũng được.

Tề Ninh thật sự không có gì chắc chắn với ván này, nhưng Tiết Đan Thanh nói vậy vẫn là có thành kiến với thư viện Quỳnh Lâm.

Hắn hơi cau mày hỏi:

- Tiểu Dao, Tần Di, hai người các ngươi theo ta đi lên xem thử một chút. Nếu thử cũng không thử mà cứ như vậy từ bỏ, người ta sẽ càng không coi trọng chúng ta.

Tiểu Dao và Tần Di liếc nhìn nhau, mặc dù biết khả năng phá được cục cực kỳ bé nhưng thấy ánh mắt Tề Ninh cổ vũ, đều khẽ gật đầu.

Trong cái nhìn soi mói của cả hội trường, ba người rời bước tới trước bàn cờ.

Tề Ninh dẫn theo Tiểu Dao và Tô Tử Huyên rửa mắt cho mọi người trong ván đầu tiên, tuy có nhiều người cảm thấy thư viện Quỳnh Lâm cũng có chút bản lĩnh, nhưng tư tưởng nam tôn nữ ti đã là thâm căn cố đế, ấn tượng và suy nghĩ về thư viện Quỳnh Lâm cũng chưa thay đổi. Lúc này, thấy Tề Ninh dẫn theo hai nữ tử bước tới trước bàn cơ, ai nấy đều buồn cười, thầm nghĩ, ngay cả tám thư viện lớn cũng không thể phá cục, làm sao thư viện Quỳnh Lâm có thể làm được.

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, nhìn bàn cờ, trên bàn, hai quân đen trắng cộng lại cũng chừng mười quân, giao thoa dây dưa, nhìn có vẻ khá tán loạn, nhưng đều là đang cản tay nhau. Hiểu biết về kỳ đạo của hắn cũng có hạn, chỉ có thể nhìn ra được kỳ cục này khá phức tạp, còn rốt cuộc phức tạp ở đâu thì không nói ra được.

Tiểu Dao và Tần Di một trái một phải đứng bên cạnh Tề Ninh, đều tập trung suy nghĩ nhìn kỹ. Mới đầu hai người vẫn còn bình tĩnh, lát sau, Tần Di nhíu đôi mày thanh tú, Tiểu Dao cũng có vẻ buồn rầu.

Một lúc nữa, Tề Ninh nghe được tiếng Tần Di lẩm bẩm:

- Không được, như vậy… như vậy cũng là đường chết, nhưng… A….

vậy cũng không được….

Sắc mặt của nàng rất phức tạp, thậm chí trên trán còn có vẻ nhăn nhó khổ sở.

Mặc dù về kỳ đạo Tề Ninh cũng chỉ biết chút da lông, nhưng hắn hiểu rất rõ, ván cục cổ kia, nếu ngươi biết có hạn thì thôi, nhưng nếu càng nghiên cứu sâu, càng dụng tâm miệt mài theo đuổi mỗi một nước cờ, sẽ càng lún sâu. Một khi kỳ cục phức tạp, ngươi sẽ hoa mắt chóng mặt, thiên đầu vạn tự, đau khổ không chịu nổi.

Tề Ninh biết tàn cục này mới đầu thì nhìn như nhẹ nhàng, nhưng càng đi sẽ càng thay đổi liên tục, cực kỳ phức tạp, kỳ thủ đánh cờ cũng chỉ có thể nhìn được mấy bước, càng cao minh, coi như càng nhìn dược nhiều, sẽ càng hỗn loạn.

Có lẽ quả thật kỳ nghệ của Tiểu Dao và Tần Di không tệ, nhưng dù sao thì, tuổi còn nhỏ, đối mặt với tàn cục phức tạp như vậy, hiển nhiên các nàng khó mà phá giải.

Dù sao tám thư viện lớn cũng đều không phá được cục, cho dù tự nhận không phá được cục, thì nhiều lắm là chín thư viện lớn cũng chỉ coi như hòa ván này.

Hắn lo lắng Tiểu Dao và Tần Di tiếp tục suy nghĩ sẽ không có lợi cho cơ thể, đang chuẩn bị buông bỏ, chợt một giọng nói vọng vào tai:

- Kỳ cục vớ vẩn, cần gì nghĩ nhiều. Để ta dạy ngươi phá cục!

Giọng nói này cực kỳ bất ngờ.

Thân thể Tề Ninh chấn động, nhìn trái nhìn phải một chút, chỉ thấy Tiểu Dao và Tần Di vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, người áo đen kia vẫn đứng buông tay, ai cũng nhìn chằm chằm vào kỳ cục, không biết giọng nói kia từ đâu mà tới.

Tề Ninh móc móc lỗ tai, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình nghe nhầm?

Nếu không, có người nói bên cạnh mà dường như mấy người kia đều không nhận ra.

- Không cần nhìn đông nhìn tây gì hết.

Giọng nói kia lại vòng vào trong tai, vô cùng nhẹ và mỏng. Tề Ninh cũng nghe được rất rõ:

- Chấp bạch tử, xuống, ba-sáu!

Tề Ninh thót tim, lông mày siết chặt. Giọng nói kia rất mảnh và nhẹ, mặc dù có thể nghe được rõ ràng, nhưng không thể nhận ra được là nam hay nữ. Hắn thầm nghĩ, sao đột nhiên lại có giọng nói này, do dự một lát, đột nhiên bước lên trước, cầm một quân cờ trắng. Động tác này của hắn khiến cho tất cả mọi người đều chấn kinh.

Tần Di và Tiểu Dao đang muốn khiến cho thư viện Quỳnh Lâm vẻ vang, tận lực cố gắng suy nghĩ phá cục, nhưng càng nghĩ càng phức tạp, nghĩ một lát nữa, thậm chí chỉ cảm thấy mờ mịt, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng không muốn khiến Tề Ninh thất vọng, không ngờ đột nhiên hắn chủ động tiến lên cầm quân cờ.

Hai người liếc nhau, ngơ ngác một chút, thấy Tề Ninh cầm quân cờ trắng đặt xuống vị trí ba-sáu.

Quân cờ kia, không biết vì sao, dính lấy bàn cờ.

Người áo đen thấy Tề Ninh đi cờ, bèn chắp tay với hắn. Hắn cũng chắp tay hoàn lễ. Người áo đen không nói gì, cầm một quân cờ đen, nhanh chóng đặt xuống.

Tề Ninh thấy kẻ này đi cờ, đang nghĩ xem kế tiếp nên đi thế nào, bên tai lại có tiếng nói:

- Xuống, ba – chín!

Tề Ninh vẫn giữ vẻ trấn định, cầm quân cờ, vẫn không nhìn được lướt nhìn qua, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Bên cạnh hắn chỉ có mấy người này, rõ ràng giọng nói này không phải của họ, dường như từ trên hội trường người xem vọng xuống, nhưng nơi này đông tới gần ngàn người, làm sao có thể nhận ra được tiếng nói từ đâu.

Nếu quả thực từ trong đám người vọng ra, sao chỉ có mình mình nghe thấy? Rõ ràng Tiểu Dao và Tân Di, thậm chí cả người áo đen kia cũng không nhận ra.

Tề Ninh hơi rung lên, đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng: chẳng lẽ có người truyền âm nhập mật?

Hắn cũng biết, trên giang hồ có một môn công phu có thể truyền âm mà không bị người khác phát hiện, chỉ cho một mình mình nghe thấy, nhưng để luyện thành công phu như vậy, nhất định võ công phải cực kỳ cao minh, nội công cũng cực kỳ thâm hậu, chưa kể, môn công phu này cực kỳ thần bí, trước đây Tề Ninh chưa từng tiếp xúc qua.

Nhưng hiển nhiên, lúc này đối phương đang dùng truyền âm nhập mật.

Trong nháy mắt, hắn nhìn sang Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân/Hận (thú thực là em quên tên lão này, hai chap này thấy phiên thành Hận). Nếu nói về võ công, trong gần ngàn người ở đây, sợ rằng không ai có thể cao minh hơn Tây Môn Vô Hận. Mặc dù giọng truyền âm kia không giống giọng của Tây Môn Vô Hận chút nào, nhưng đã có thể dùng được công phu truyền âm nhập mật, chưa chắc đã không thể thay đổi giọng nói.

Lúc này Tây Môn Vô Hận lại không chú ý tới bên này, mà đang ghé sát vào tai Viên Ninh Am, tựa như đang nói chuyện gì đó.

Nếu Tây Môn Vô Hận đang nói chuyện với Viên Ninh Am, đương nhiên không thể đồng thời nói với mình nhỉ?

Theo như lời nói, hắn đặt con cờ trong tay vào vị trí ba-chín.

Lần này, người áo đen vẫn không do dự, cũng nhanh chóng hạ cờ.

Giọng nói kia không ngừng truyền tới. Mỗi một lần người áo đen hạ cờ, gần như chỉ trong vài giây đồng hồ, người kia đã dùng truyền âm nhập mật mách cho Tề Ninh nước tiếp theo. Tề Ninh y theo như lời người đó mà hạ cờ, chỉ trong chốc lát, đã đánh được chừng hai mươi quân.

Trong giây lát, hắn lập tức ý thức được, đối phương đã có thể chỉ điểm cho mình, hiển nhiên có thể nhìn được ván cờ trước mắt cực kỳ rõ ràng. Bây giờ mình quay lưng hướng bắc, mặt nhìn hướng nam, mà ban giám khảo thì mặt bắc lưng nam, hoàn toàn khác với hướng của mình. Nếu người quan sát ở phía bắc có nhãn lực vô cùng tốt thì cũng có thể nhìn được cục diện trên bàn cờ. Tây Môn Vô Hận kia về căn bản không thể nhìn thấy tình thế kỳ cục này, trừ phi lão có mắt nhìn xuyên thấu, nếu không, tuyệt đối không thể chỉ điểm.

Nghĩ tới đây, Tề Ninh lập tức hiểu, sau lưng mình, nhất định có một người vừa xem chiến vừa dùng truyền âm nhập mật chỉ điểm.

Người này, hiển nhiên võ công vô cùng cao, nhưng ngoài ra nhất định kỳ nghệ cũng phải cực kỳ cao minh, nếu không, kỳ cục tám thư viện lớn không cách nào phá giải, làm sao người kia có thể?

Người nọ tiếng nhẹ mảnh, giọng nhẹ nhàng, nghe ngữ khí của y thì có vẻ không để ý tới cổ cục này.

Lại liên tiếp hạ hơn mười quân cờ, Tề Ninh chỉ có kiến thức nửa vời căn bản không biết được rốt cuộc là ai chiếm thượng phong, chỉ thấy trên bàn cờ, trắng đen xen kẽ, khá phức tạp.

Ngược lại, người áo đen kia, lúc trước hạ cờ cực nhanh, nhưng lúc này, sau mỗi nước cờ Tề Ninh đi, y lại phải nghĩ một lúc, thật vất vả mới có thể hạ cờ.

Tiếp đó, tốc độ hạ cờ của Tề Ninh cực nhanh, người áo đen kia hạ càng lúc càng chậm. Mọi người xem chiến đều cảm thấy có thay đổi. Lúc này, Lễ bộ Thượng thư Viên Ninh Am và mọi người trong bàn giám khảo đều đi tới, đứng sau lưng Tề Ninh xem chiến. Tề Ninh thấy mấy người kia đều ngăn cản hết đằng sau, lại khá lo lắng cho vị cao nhân kia không nhìn được, tới khi giọng nói kia lại truyền tới, hắn mới yên tâm.

Viên Ninh Am nhìn bàn cờ, khuôn mặt già nua cũng có vẻ giật mình!

Lúc này, người áo đen đánh cờ với Tề Ninh cũng toát mồ hôi trán, sắc mặt không còn thong dong bình tĩnh như trước, mặc dù đã hết sức giữ trấn định, nhưng giữa hai đầu lông mày đã xuất hiện vẻ khẩn trương bối rối. Tề Ninh nghe theo cao nhân kia chỉ định, đặt xuống một con cờ. Người áo đen kia chấn động toàn thân. Viên Ninh Am thất thanh hô lên:

- A! Cái này… cái này… bị phá rồi!

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con

 

0.14535 sec| 2434.852 kb