Mọi người đang hiếu kỳ, Viên Ninh Am đã đưa tay ra hiệu sai người mở tấm vải đắp trên xe.

Mọi người lập tức trông thấy một vật bốn cạnh xuất hiện, giống như cây cột, nhưng hình vuông, làm bằng gỗ.

- Ồ, phía trên kia là bàn cờ!

Có người kêu lên thành tiếng.

Mọi người cũng đã thấy rõ, cây cột hình vuông này cao cỡ một người, mỗi mặt đều khắc một bàn cờ, dù nhìn theo hướng nào, đều có thể trông thấy bàn cờ trên mặt.

Nói cũng kỳ quái, bàn cờ phía trên sớm đã đặt quân cờ, trắng đen xen kẽ, dính trên bàn cờ, không hề rơi ra, không ngờ tạo thành một ván cờ.

Tề Ninh chỉ có thể nhìn bàn cờ một mặt, nghe được động tĩnh chung quanh, nhanh chóng hiểu được bốn phía cây cột này đều khắc bàn cờ, lại không biết mỗi mặt có giống nhau không, chỉ là không nghĩ tới hội thi đấu cờ này lại huy động bàn cờ lớn như vậy đến đây.

Chẳng qua hắn nhanh chóng bớt căng thẳng, vì hắn nghĩ chắc chắn cuộc thi cờ sẽ đảm bảo công bằng.

Bàn cờ phơi bày trước mắt bao người như vậy, ai thắng ai bại, nhìn là hiểu ngay.

Liền thấy Viện trưởng thư viện Vân Sơn đứng dậy chắp tay hỏi Viên Ninh Am:

- Lão đại nhân, đây là?

Nhìn cây cột cổ quái kia, lòng lão tràn ngập vẻ tò mò.

Viên Ninh Am nói:

- Bốn phía cây cột gỗ này đều có bàn cờ, mọi người đều đã trông thấy, trên bàn cờ đã bày các thế cờ, hôm nay không cần các vị tài tuấn trẻ tuổi đấu cờ, mà muốn các vị phá giải thế cờ!

- Phá giải?

Mọi người đều giật mình.

- Thế cờ bốn phía này giống nhau như đúc.

Viên Ninh Am chậm rãi nói:

- Đây là tàn cuộc tiên hiền thời cổ lưu lại, người khiêu chiến có thể chơi cờ trắng!

Nói đến đây, lão ra hiệu bằng tay, liền nhanh chóng trông thấy bốn thanh niên toàn thân đen nhánh đi tới bên cạnh cột gỗ, đứng bốn phía cột gỗ, khoanh tay chờ lệnh.

- Đệ tử chín thư viện lớn dự thi, lần này sẽ không hạn định danh ngạch, tám đệ tử đại biểu tất cả các thư viện lớn đều có thể thử một lần.

Viên Ninh Am vuốt râu cười nói:

- Ai có thể phá giải được thế cờ trước tiên, như vậy coi như là người thắng.

Lão giơ tay lên nói:

- Các vị tuấn tài hiện giờ có thể đi lên phá giải thế cờ.

Mặc dù Viên Ninh Am nói như vậy, nhưng tất cả các thư viện lớn đều không cùng nhau tiến lên, mỗi thư viện vẫn chỉ phái một người đến.

Tề Ninh không tinh thông kỳ đạo, trong lòng biết một vòng này mình không góp được sức, quay đầu lại hỏi:

- Trận này các ngươi có ai đi phá giải thế cờ?

Các cô nương quay lại nhìn nhau, có một người nói:

- Tiểu Dao và Tần Di đều am hiểu đánh cờ.

- Ồ?

Tề Ninh cười nói:

- Vậy thì tốt, dù sao quy định đã nói rồi, người dự thi đều có thể khiêu chiến, như vậy mọi người đều có thể đi xem một chút.

Một nữ tử cảm thấy hơi khó khăn:

- Tề tiên sinh, thật ra trong cờ vây, phá giải thế cờ khó khăn nhất, ta… ta cũng không biết có thể được không.

Trong nháy mắt Tề Ninh biết rõ cô nương này hẳn là Tần Di, hắn cười hỏi:

- Lời này nói thế nào?

- Tàn cuộc mà cổ nhân lưu lại, hoặc là đi tới tuyệt lộ, hai bên đánh cờ không có kế sách, đây gọi là tuyệt cục.

Hiển nhiên kỳ nghệ của Tần Di quả thực có chút thủ đoạn, nàng giải thích:

- Một loại khác chính là lúc đánh cờ, xuất hiện cục diện công thủ cực kỳ đặc sắc, không phải người bình thường có thể nghĩ đến, loại thế cờ này, bởi vì quá trình đánh cờ đặc sắc cho nên lưu truyền hậu thế, xưng là hoạt cục.

- Thế cờ bên trên kia ngươi có thể xem hiểu không?

Tề Ninh chỉ vào sân:

- Đó là tuyệt cục hay là hoạt cục?

Tần Di nói:

- Vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn rõ ràng, thế nhưng nếu là hoạt cục thì thôi, chỉ cần nghiên cứu kỳ nghệ sâu, gặp qua nhiều ván cờ nổi tiếng, cũng có thể lặp lại hoạt cục của tiền nhân trên bàn cờ. Nhưng lỡ như là tuyệt cục, vậy thì phiền toái.

- Ngươi nói là thế cờ tiền nhân cũng không ai đi tiếp được, chẳng lẽ lại không có biện pháp phá giải?

Tề Ninh hỏi.

Tiểu Dao ở bên hé miệng cười nói:

- Tiên sinh, ngài nói đó chính là tử cục rồi, tử cục đi đến cuối cùng, hai bên đều không có đường đi.

Chẳng qua phàm là đánh cờ, có thể thoát khỏi tử cục cũng không dễ dàng, hơn nữa hôm nay thi đấu kỳ nghệ, nếu quả thực lấy tử cục làm đề thi, không ai phá giải được thì chẳng phải là không cần thi nữa?

Tề Ninh cười ha ha nói:

- Tử cục và tuyệt cục khác nhau ở chỗ nào?

- Tử cục quả thực không đường để đi.

Tiểu Dao nói:

- Tuyệt cục mặc dù nhìn như cũng không có đường đi, rơi vào tuyệt cảnh, nhưng còn có một tia hi vọng cuối cùng, chỉ cần có thể tìm được bí quyết huyền cơ, cũng có thể cải tử hồi sinh.

- Thì ra là thế.

Tề Ninh khẽ vuốt cằm.

Tần Di nói:

- Có một số tàn cuộc mà tiền nhân lưu lại, lúc ấy bản thân họ cũng không cách nào phá giải, nên chép tàn cuộc lại, lưu truyền cho hậu nhân phá giải, rất nhiều tuyệt cục bị người sau này phá giải.

Nàng dừng một chút, mới nói:

- Chẳng qua loại tuyệt cục này rất hiếm thấy, một khi tuyệt cũng bị phá giải, cũng không thể được xếp vào tuyệt cục nữa.

Trong khi đám người thư viện Quỳnh Lâm nhỏ giọng bàn luận, đệ tử của mấy thư viện khác đã tới bên cột gỗ, bốn người áo đen canh bên cột gỗ đều yên lặng chờ có người đi lên khiêu chiến.

Sau một lát, chợt thấy một người chắp tay nói:

- Đinh Thanh Sơn thư viện Minh Nguyệt thỉnh giáo!

Người áo đen đối diện cũng chắp tay, lập tức đưa ra tư thế mời, dưới bàn cờ, có một hộp cờ đặc biệt để gắn quân lên cột gỗ, bên trong đều có quân cờ đen trắng, nhưng nguyên liệu chế tạo quân cờ vô cùng đặc biệt, cũng không phải quân cờ bình thường.

Đinh Thanh Sơn thỉnh chiến, mấy tên đệ tử thư viện Minh Nguyệt đều tiến tới.

Đinh Thanh Sơn đi trước, người áo đen kia hiển nhiên nắm rõ như lòng bàn tay thế cờ này, hơn nữa đều tính toán kỹ càng các loại biến ảo tiếp theo, mỗi lần Đinh Thanh Sơn đặt quân, người áo đen gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức đặt quân đen xuống.

Thật ra thân trong tám thư viện lớn, đệ tử trong thư viện mặc dù chưa hẳn tinh thông tất cả cầm kỳ thư họa, nhưng ít nhiều cũng tìm hiểu mỗi thứ một chút.

Sau khi Đinh Thanh Sơn bắt đầu đặt cờ, mọi người xem trong mắt, trong lòng suy nghĩ Đinh Thanh Sơn được thư viện Minh Nguyệt phái ra xuất chiến thi đấu cờ vây, quả nhiên có chút đạo lý, ít nhất trong mắt mọi người, mỗi lần Đinh Thanh Sơn đặt cờ, đều là lựa chọn tốt nhất.

Ngay từ đầu còn thuận lợi, thế nhưng sau hơn hai mươi quân, tốc độ của Đinh Thanh Sơn chậm dần, sau mỗi lần đặt quân, người áo đen không chút nghĩ ngợi đặt quân nối tiếp, có vẻ cực kỳ nhẹ nhõm.

Mọi người ở đây đương nhiên đều thông minh, trông thấy người áo đen đặt quân thoải mái như vậy, hiển nhiên đối phương cũng rõ ràng thế cờ của Đinh Thanh Sơn.

Cái gọi là phá giải thế cờ, chính là phải nghĩ ra một cơn đường chuyển bại thành thắng, chỉ cần sơ suất, cả bàn cờ sẽ thua, cho dù đi nhầm một nước cờ, cục diện cũng sẽ biến đổi, với tư cách cầm cờ đen, hiển nhiên đã tính toán tất cả khả năng phản công của cờ trắng.

Lúc này bên cạnh có người bắt đầu khiêu chiến.

Hội trường gần ngàn người, giờ phút này lại yên tĩnh không tiếng động.

Tề Ninh nghĩ trong lòng mình đánh Ngũ Tử Kỳ còn có thể, nếu thực sự chơi cờ vây với mọi người, đương nhiên không tính là gì. Kỳ thủ do tám thư viện lớn phái ra, bất kỳ một người nào sợ rằng đều có thể khiến hắn sống không được chết chẳng xong, đừng nói là khiêu chiến tàn cuộc do cổ nhân lưu lại.

Đừng nói là tuyệt cục, cho dù những hoạt cục bày trước mặt hắn, hắn cũng hai mắt tối đen, hoạt cục hắn không phá được, nhưng hắn đi thành tử cục thì vấn đề không lớn.

Cuối cùng cũng chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Dao và Tần Di.

Chẳng qua nghĩ lại mẹ của Tiểu Dao quả thực không đơn giản, một mình nuôi Tiểu Dao trưởng thành, Tiểu Dao chẳng những lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc, hơn nữa thông minh tốt bụng, càng khó được là có thể thổi tiêu có thể đánh cờ.

Chợt nhìn thấy bên kia truyền đến tiếng hô:

- Sư huynh, Đinh sư huynh!

Tề Ninh nhìn lại theo tiếng, thấy được lúc này Đinh Thanh Sơn của thư viện Minh Nguyệt dĩ nhiên ngồi co quắp dưới đất. Sư huynh đệ bên cạnh túm tụm lại đỡ, chung quanh ồn ào. Tề Ninh nhíu mày, liền thấy đám đệ tử thư viện Minh Nguyệt ba chân bốn cẳng đỡ Đinh Thanh Sơn trở về, thần sắc Đinh Thanh Sơn tái nhợt, ngây ra như phỗng.

- Đinh Thanh Sơn thư viện Minh Nguyệt phá giải thất bại!

Người áo đen đánh cờ với Đinh Thanh Sơn lại đứng thẳng dậy, hai tay hạ xuống, cao giọng tuyên bố.

Tề Ninh nghe được Tần Di nói sau lưng:

- Đinh Thanh Sơn dĩ nhiên thất bại sao? Tài đánh cờ của hắn trong đám đệ tử tám thư viện lớn, có thể xếp top ba đấy, ngay cả gã cũng… !

Giọng điệu của nàng hơi kinh ngạc.

Giờ phút này trong sân lại có hai người trước sau khiêu chiến, mọi người đều cố gắng giữ yên lặng, không quấy rầy kỳ thủ phá giải.

Sau một lát, lại nghe có người lớn tiếng nói:

- Mã Nhất Hàng thư viện Tam Nguyên phá cục thất bại!

- Chu Lộ Phá thư viện Vân Sơn phá cục thất bại!

- Công Tôn Đồ thư viện Long Trì phá cục thất bại!

Nửa canh giờ ngắn ngủi, kỳ thủ thư viện đi lên khiêu chiến gần như đều thua trận, lúc này chỉ còn có một người vẫn còn cố gắng phá cục, những người khác hoặc thua trận, hoặc căn bản không dám đi lên thử một lần.

Phải biết đệ tử tám thư viện lớn đều là tinh anh trong tinh anh. Kỳ thủ được tám thư viện lớn phái ra, không nói xếp hạng mấy trong thiên hạ, nhưng ít nhiều cũng có thể có tên tuổi ở Đại Sở. Thế nhưng giờ phút này kỳ thủ do tám thư viện lớn phái ra, hơn một nửa đã thua trận, những người khác tự hỏi kỳ đạo của mình so với mấy người thua trận kia còn có chênh lệnh không nhỏ, làm sao dám bước lên tự rước lấy nhục.

- Hiện giờ chỉ có thể xem Chu Luân thư viện Tây Phong rồi.

Tần Di thấp giọng nói:

- Chu Luân là cao thủ kỳ nghệ số một được tám thư viện lớn công nhận, nếu ngay cả gã cũng thua trận, thế cờ hôm nay, chắc chắn không ai có thể phá giải.

Lúc này ánh mắt mọi người quả thực tập trung lên người Chu Luân thư viện Tây Phong. Lão viện trưởng thư viện Tây Phong trông tương đối căng thẳng, thế nhưng trong mắt lại mang theo chút hưng phấn.

Tám thư viện lớn liên tục thua trận, nếu như Chu Luân thực sự có thể phá cục, đương nhiên là bỗng nhiên nổi tiếng, cho dù hôm nay thư viện Tây Phong không cách nào đạt được danh hiệu, thế nhưng dựa vào thành tích của Chu Luân, đại khái có thể ngửa đầu ưỡn ngực rời khỏi thư hội.

Chu Luân trông vẫn còn bình tĩnh, một tay chắp sau lưng, mỗi lần đặt quân cờ, đều tương đối cẩn thận.

Thời gian trôi qua, mọi người ở đây lại đều không mệt mỏi, thậm chí không có ai cảm thấy nhàm chán, trái lại họ đều cảm thấy cực kỳ kích thích. Tàn cuộc có thể khiến phần lớn người của tám thư viện lớn bại lui, đương nhiên không phải chuyện đùa, có một số người quả thực hi vọng Chu Luân có thể phá giải, cũng có người có tâm tư khác, lại hi vọng Chu Luân thua cuộc.

Một lúc lâu sau, mọi người thấy người áo đen đặt một quân cờ, Chu Luân chậm chạp chưa đi tiếp, có người cảm thấy chuyện không ổn, chợt thấy Chu Luân cầm quân trắng trong tay ném vào hộp cờ, chắp tay với người áo đen kia, cũng không nói nhiều, lắc đầu xoay người đi về vị trí của mình.

- Chu Luân thư viện Tây Phong phá cục thất bại!

Người áo đen cất cao giọng nói.

 

0.27195 sec| 2447.016 kb