Tiếng đàn cất lên vô cùng nhẹ nhàng dễ nghe, tựa như âm thanh nước chảy róc rách, âm luật nghe có vẻ đơn giản không khó tưởng tượng nhưng làn điệu đơn giản ấy lại khiến người nghe cảm nhận được sự thanh khiết. Sau đó Tiểu Dao cầm tiêu lên phối hợp với tiếng đàn thổi lên làn điệu nhẹ nhàng có chút man mác buồn.
Mọi người tại hội trường đều tỏ thái độ khinh khỉnh, nhất là sau khi thưởng thức kỹ năng âm luật của các thí sinh trong 8 Thư viện lớn khác nên đương nhiên đều không coi hai cô gái của Thư viện Quỳnh Lâm này ra cái gì.
Sau một làn điệu nhạc chậm kéo dài, tiếng đàn bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, tiếng tiêu cũng dồn dập theo.
Khóe môi Tề Ninh khẽ nhếch lên cười.
Mặc dù hắn không thích tính cách của Tô Tử Huyên nhưng lúc này nhìn thấy ả ta ngồi trước cây đàn cổ đánh đàn, động tác thành thục tự nhiên, trong lòng lại có chút cảm thán. Mặc dù tính tình Tô Tử Huyên không được tốt cho lắm nhưng tài năng lại không thể phủ nhận được. Ít nhất là lúc này ả ta ngồi đánh đàn khiến hắn cảm thấy cũng không tệ, hiệu quả cũng chẳng khác mấy so với tưởng tượng của hắn, nhất lại là khi lần đầu tiên ả ta đánh khúc đàn này, có thể tạo ra hiệu quả như vậy cũng là một điều mà người bình thường rất khó làm được.
Tề Ninh cũng đánh giá rất cao khả năng thổi tiêu của Tiểu Dao.
Hai tỷ muội này mặc dù cùng là con gái của Tô Trinh nhưng lại không thể hòa thuận ở chung với nhau. Tề Ninh lúc đầu cứ lo hai người sẽ không thể chuyên tâm khiến ca khúc này không đạt được kết quả lý tưởng nhất nhưng hiện tại có thể thấy sau khi hai người bắt đầu diễn tấu thì đều rất để tâm vào làn điệu của ca khúc. Tiểu Dao vô cùng phối hợp với Tô Tử Huyên, phụ trợ cho tiếng đàn chủ đạo của Tô Tử Huyên.
Vì đàn chính tiêu phụ nên không thể đạt được đến cảnh giới đàn tiêu hòa vào làm một nhưng đây là lần đầu tiên đàn tiêu hợp tấu, có thể được như thế này đã là vượt qua khả năng dự đoán của Tề Ninh rồi.
Thời điểm tiếng đàn cùng tiếng tiêu đột nhiên cao lên, Tây Môn Vô Ngân cùng Trác Thanh Dương dường như là cùng đồng thời ngẩng cổ lên, sau đó gần như là cùng lúc nghe được tiếng hát của Tề Ninh vang lên:
- Biển xanh cười, sóng hai bên bờ cuồn cuộn, nỗi nhớ chìm nổi theo làn sóng. Trời xanh cười, thế giới ồn ảo đảo điên, ai thua ai thắng trời đều biết. Giang sơn cười, mưa bụi mịt mù, làn sóng lớn cuộn đi biết bao hồng trần thế tục. Gió mát cười, thế giới tịch liêu biết mấy, sự hào hùng chỉ còn lại vạt áo để đời sau noi theo!
Tiếng hát của hắn kết thúc làn điệu của tấu khúc đàn tiêu, có thể nói màn biểu diễn này không thể chê vào đâu được.
Cầm tiêu hợp tấu hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả đều thấy mặc dù làn điệu này rất đơn giản nhưng lại tinh túy mà thanh tịnh, hơn thế nữa còn có khí thế hào hùng.
Đến khi Tề Ninh cất lên tiếng hát đầu tiên, mọi người đều trợn mắt há mồm. Tề Ninh hát từng câu từng câu, tất cả đều bị ca khúc này của hắn hấp dẫn, thậm chí còn có vài người trong vô thức vỗ tay theo nhịp điệu bài hát.
Âm luật của tám Thư viện thi trước đó đều có sở trường riêng nhưng gần như chẳng có ai thật sự hòa mình vào tiết tấu của họ nhưng lúc này đây, cả hội trường gần ngàn người thì nửa non hòa mình theo tiếng hát, tất cả đều cảm thấy ca khúc này không chỉ tiêu dao phóng khoáng mà còn có khí thế hào hùng.
Ở đây hầu hết đều là thế hệ tuổi trẻ hăng hái, nghe thấy ca từ trong bài hát của Tề Ninh đều cảm thấy khí thế sôi sục, phóng khoáng tiêu sái, lời ca quả đúng là những từ ngữ vô cùng tuyệt diệu.
Lúc này tiếng đàn đột nhiên xuống thấp làm nền dẫn cho tiếng ca cao vút của Tề Ninh, toàn hội trường đều dồn ánh mắt chú ý vào ba người.
Nếu như lúc đầu Tô Tử Huyên cùng Tiểu Dao còn chưa hoàn toàn hòa mình vào giai điệu của ca khúc này thì khi Tề Ninh cất lên lời hát hào hùng kia, hai người cũng bị cuốn hút vào lời ca. Đàn tiêu hợp tấu càng thêm ăn ý, hòa vào tiếng hát của Tề Ninh.
Cho đến khi tiếng ca cao vút dần xuống thấp dần dần biến mất nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng đâu đó, lúc đấy mọi người vẫn còn ngây ra như phỗng, suy nghĩ xuất thần như lạc trong trốn bồng lai không muốn ra.
Cũng không biết là ai trong đám người đột nhiên kêu lên “Hay” lúc này mọi người mới tỉnh lại và bắt đầu hoan hô thậm chí còn có rất nhiều người đứng dậy.
Tô Tử Huyên cùng Tiểu Dao đều không ngờ chỉ một ca khúc như vậy mà lại có thể khiến mọi người có phản ứng kịch liệt đến vậy. Lúc này xung quanh đều là tiếng hoan hô vang dội, so với lúc tám Thư viện trước biểu diễn xong thì của bọn họ nhiệt liệt hơn nhiều, chẳng những là các văn nhân sĩ tử ngồi xem ở xung quanh mà thậm chí cả các học trò của tám Thư viện kia cũng bất giác thốt lên thành tiếng.
Hai cô gái má đỏ bừng cúi đầu xuống.
Tô Tử Huyên mặc dù là thiên kim đại tiểu thư của phủ Vũ Hương Hầu nhưng từ lúc ả sinh ra đến nay chưa bao giờ được đứng trước một hội trường lớn như vậy.
Huống hồ lúc này trong hội trường gần ngàn người này lại hầu hết đều là các văn sĩ tài tử, khi ả nghe thấy tiếng vỗ tay hoan hô vang lên từ bốn phía thì nhất thời có cảm giác như mình đang ở trong mơ, mọi thứ diễn ra có chút không chân thực.
Tiết Đan Thanh phải vất vả lắm mới có thể khiến hội trường yên tĩnh lại, sau đó thấy Tây Môn Vô Ngân vẫy vẫy tay với Tề Ninh, hắn đi đến trước bàn ban giám khảo, chắp tay, sau đó nhìn vào mắt Trác Thanh Dương thấy trên mặt Trác Thanh Dương lúc này không giấu được sự hưng phấn, trong lòng hắn cũng biết lần này hắn làm vậy cũng được coi là thành công.
- Ngô tiên sinh, tiên sinh là nhà âm luật có tiếng, tiên sinh đánh giá thế nào về bài biểu diễn vừa rồi của Thư viện Quỳnh Lâm?
Tây Môn Vô Ngân nhìn về phía Ngô Thiên Đạo hỏi.
Ngô Thiên Đạo vuốt râu khen ngợi:
- Hay, rất hay!
Sau đó hai mắt lão nhìn về phía Tề Ninh hỏi:
- Ngươi là ai?
Tây Môn Vô Ngân ghé vào tai Ngô Thiện Đạonói nhỏ vài câu, chỉ thấy Ngô Thiện ĐạoĐạo khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Thì ra là tiểu Hầu gia! Tiểu Hầu gia, xin hỏi ca khúc này không biết là xuất phát từ đâu?
Tề Ninh mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngô tiên sinh là nhà âm luật, vậy không biết tiên sinh đã từng nghe ca khúc này bao giờ chưa?
- Chưa nghe bao giờ.
Ngô Thiện ĐạoĐạo lắc đầu đáp.
- Lão phu cũng được coi là người có hiểu biết rộng rãi về âm luật nhưng làn điệu vừa rồi quả thật là... đúng rồi, Tiểu Hầu gia, xin hỏi ca khúc này có tên không? - Có!
Tề Ninh gật đầu đáp lại.
- Tiếng cười biển cả!
- Tiếng cười biển cả!
Ngô Thiện ĐạoĐạo giơ một ngón tay cái lên.
- Cái tên rất hay, rất có khí phách, kết hợp với giai điệu và ca từ lại càng thêm khí thế.
Lão dừng lại một chút rồi mới hỏi:
- Tiểu Hầu gia, ca khúc này chẳng lẽ là do chính ngài sáng tác sao?
Tề Ninh chỉ mỉm cười nói:
- Vẫn phải xin tiên sinh chỉ giáo thêm!
Ngô Thiện ĐạoĐạo giật mình hỏi lại:
- Quả đúng... quả đúng là do Tiểu Hầu gia sáng tác sao? Cái này!
Sau đó lão đứng dậy tỉ mỉ quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân sau đó cảm thán:
- Kỳ tài! Kỳ tài! Nếu như không phải là một người thông minh tuyệt đỉnh thì làm sao có thể nghĩ ra phương pháp sáng tác như vậy được chứ!
Lễ bộ Thượng thư Viên Ninh Am cũng chẳng am hiểu mấy về âm luật gì gì đó, tuy vậy vẫn rất thích bài hát này, chỉ là lão nghe không hiểu lắm về ý tứ trong lời nói của Ngô Thiện ĐạoĐạo nên hỏi:
- Xin Ngô tiên sinh chỉ giáo thêm!
- Lão đại nhân, thật ra âm luật của ca khúc này không phức tạp.
Ngô Thiện ĐạoĐạo chắp tay với Viên Ninh sau đó lại quay sang nhìn Tề Ninh, nói:
- Âm luật có ngũ âm: cung, thương, giác, trưng, vũ, đây đều là những kiến thức cơ bản mà mọi người đều biết và cũng hiểu nó có nghĩa là gì.
Lão nói đến đây rồi đột nhiên đi ra khỏi bàn đến chỗ cây đàn cổ của Tô Tử Huyên, sau đó khoanh chân ngồi xuống, đưa một tay ra gảy năm âm.
Những người hiểu âm luật trong hội trường nhất thời đều không hiểu Ngô Thiện ĐạoĐạo làm vậy là có ý gì, sau đó thấy Ngô Thiện ĐạoĐạo cất cao giọng hỏi:
- Các vị, ngũ âm của âm luật có phải là đoạn tấu vừa rồi của lão phu không?
Mọi người gật đầu.
Sau đó lại thấy Ngô Thiện ĐạoĐạo đưa tay ra gảy một đoạn nhạc, lúc này chợt có người lên tiếng:
- Đây chính là ca khúc vừa rồi.
Ngô Thiện Đạo đứng dậy cười nói:
- Giai điệu vừa rồi là lão phu tấu theo thứ tự vũ, trưng, giác, thương, cung, tấu khúc này chỉ đơn giản là tấu ngược ngũ âm thôi nhưng lại tạo ra một giai điệu rất tuyệt, xin hỏi chư vị đang ngồi ở đây, ai có thể nghĩ tới dùng phương pháp này để sáng tác ra một ca khúc chứ?
Lúc này mọi người mới ngộ ra, không ngờ làn điệu khiến mọi người muốn ngừng mà không ngừng được vừa rồi lại chỉ đơn giản như vậy.
Ngô Thiện Đạo lúc này mới đi về phía ban giám khảo, chậm rãi nói:
- “Lạc chí” hữu vân, đại nhạc tất dịch, đại lễ tất giản (ca khúc hay bao giờ cũng là ca khúc dễ hát, lễ lớn nhất cũng chính là lễ đơn giản nhất). Nói cách khác ca khúc cao nhất, tốt nhất, hay nhất chính là ca khúc bình dị gần gũi, đơn giản mà thanh khiết nhất. Ca khúc “Tiếng cười biển cả” của Thư viện Quỳnh Lâm chính là minh chứng tuyệt vời nhất của câu nói này trong “Lạc chí”.
Tây Môn Vô Hận mỉm cười nhìn Tề Ninh nói:
- Tiểu Hầu gia, lời ca cũng do chính ngài sáng tác sao?
Tề Ninh cười đáp:
- Cái này chỉ là lúc trước ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên viết ra thôi, cũng không biết là viết vậy có được không nữa, chỉ là thấy ca từ có vẻ phù hợp với giai điệu của nhạc khúc này nên mới hát lên, mong các vị tiền bối đừng trách tội.
Trác Thanh Dương là Viện trưởng của Thư viện Quỳnh Lâm nên không tiện lên tiếng. Lễ bộ Thượng thư Viên Ninh Am cười nói:
- Nhạc hay mà lời ca cũng hay.
Sau đó lão nhìn Trác Thanh Dương ngồi bên cạnh, ý tứ sâu xa nói:
- Với tài năng và học thức của Trác tiên sinh, đương thời không ai có thể vượt qua được.
Chắc hẳn vị lão Thượng thư còn tưởng đây đều là do Trác Thanh Dương sắp xếp từ trước.
Tề Ninh dẫn Tô Tử Huyên cùng Tiểu Dao trở về vị trí. Đám nữ học trò của Thư viện Quỳnh Lâm đều vô cùng hưng phấn, hình ảnh toàn hội trường lúc đó các cô đều nhìn thấy cả. Bởi các cô không chỉ cảm thấy ca khúc này rất bắt tai mà khi nhìn thấy phản ứng của mọi người sau khi màn biểu diễn kết thúc khiến bọn họ cảm thấy lần này rất có thể bọn họ sẽ đạt được một danh hiệu nào đó.
Mặt Tô Tử Huyên lúc này vẫn còn đỏ. Ả ta là người vô cùng thích hư vinh, hôm nay được một lần tỏa sáng khiến lòng hư vinh của ả ta được thỏa mãn. Ả nhìn bóng lưng Tề Ninh từ phía sau, trước đây mỗi lần chỉ cần nhìn thấy bóng lưng này là ả ta lại nghiến răng nghiến lợi nhưng lúc này nhìn lại hình như đã không còn đáng ghét như trước đây nữa rồi.
Đột nhiên ả nghĩ đến bản thân không ngờ lần đầu tiên hợp tấu với Tiểu Dao vậy mà lại có thể phối hợp ăn ý đến vậy, ả ta không nhịn được quay đầu lại nhìn Tiểu Dao thấy nàng cũng đang nhìn mình, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cả hai đều nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hai người đều có chút xấu hổ.
Tiết Đan Thanh cùng các ban giám khảo khác cùng nhau bàn luận nhỏ mấy câu, sau đó mới xoay người đi lên phía trước, cao giọng nói:
- Vòng thi đấu thứ nhất là thi đấu kỹ năng đàn đã kết thúc, chín Thư viện cũng đã hoàn thành phần thi của mình, tuy nhiên hiện tại sẽ chưa công bố kết quả mà đợi sau khi kết thúc bốn vòng mới công bố điểm số.
Lão dừng lại một lát rồi mới nói:
- Hiện tại sẽ bắt đầu vòng đấu thứ hai.
Ngay lập tức hội trường bùng nổ những lời bàn tán.
Tiết Đan Thanh vẫy tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó mới nói tiếp:
- Thư hội những năm trước vòng thi đấu kỳ nghệ (đánh cờ) đều mất rất nhiều thời gian nên năm nay sẽ thay đổi một chút về quy tắc.
Lão quay người lại bảo người gõ chiêng với trống, sau đó thấy có sáu đại hán to cao khỏe mạnh xuất hiện kéo theo một chiếc xe tiến vào hội trường, trên xe dựng một thứ gì đó có vẻ cao, vật được bao phủ bởi một tấm vải gấm, nên chẳng ai biết tình huống này rốt cuộc là làm sao.
Không ít người tò mò đứng dậy muốn xem nhưng người phụ trách duy trì trật tự của Thư viện Long Trì lại bảo mọi người ngồi ngay ngắn không được lộn xộn.
Tề Ninh cùng đám nữ học trò Thư viện Quỳnh Lâm cũng vô cùng kinh ngạc, đến khi chiếc xe được kéo vào trung tâm hội trường, Tiết Đan Thanh mới đi đến bên cạnh chiếc xe nói:
- Vật này là Viên lão Thượng thư đã đặc biệt chuẩn bị cho phần thi đấu kỳ nghệ của Thư hội năm nay.
Tước đó ngoài Viên lão Thượng thư ra thì người của 9 Thư viện đều chưa ai từng nhìn thấy nó, chư vị có đoán được bên trong là gì không?
Tề Ninh thầm nghĩ: Là gì thì nói mẹ ra đi còn vòng vo tam quốc tỏ ra thần bí làm gì? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bản thân hắn cũng biết cho dù trong đó là gì thì cũng chẳng thể thoát khỏi chuyện nó có liên quan đến phần thi đấu đánh cờ.
y Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo