Nhạc khí của Lương Ba là một cây sáo trúc đơn giản. Sau khi mọi người yên tĩnh lại, tiếng sáo vang lên, âm thanh du dương mà thanh tịnh. Tề Ninh nghe tiếng sáo, cũng cảm thấy giai điệu rất êm tai.
Trong tiếng sáo, Tề Ninh chợt nghĩ tới, Trác Tiên Nhi am hiểu đàn cổ. Nếu như Tiên Nhi tới đây, không biết liệu nàng có thể giành được thứ hạng cao hay không.
Tiếng sáo của Lương Ba tuy hay, nhưng so với tiếng cổ cầm của Tiên Nhi thì rõ ràng chẳng đáng nói.
Chẳng phải vì âm thanh của cổ cầm cao siêu hơn tiếng sáo, mà bởi vì Trác Tiên Nhi giấu tình trong tiếng đàn. Nghe tiếng đàn của nàng, ta có thể cảm nhận được hương vị của nhân sinh. Còn về phần sáo thuật của Lương Ba, tuy rằng cũng được coi là rất khá, nhưng rất khó hấp dẫn sự đồng cảm của người khác, lại càng khó khiến người ta rung động từ tận tâm can.
Khi tiếng sáo ngừng lại, Lương Ba cúi người hành lễ với giám khảo và những người xung quanh, khiến không ít người yêu thích đến mức hô lên thành tiếng.
Năm vị giám khảo không nói lời nào, mỗi người đều có tính toán của riêng mình. Trừ Trác Thanh Dương thì những người khác đều ghi điểm số xuống sổ chấm điểm.
Người tiếp theo lên sân khấu là đệ tử của thư viện Vân Sơn, nhạc cụ là một chiếc đàn nhị hồ.
Người của mấy thư viện lớn đều lần lượt lên sân khấu thể hiện tài nghệ. Xét một cách khách quan, tất cả những người dự thi do các thư viện lớn phái ra, về mặt điều khiển nhạc cụ thì đều là những người nổi bật, có thể phát huy được hết những thế mạnh của nhạc cụ mà mình chọn. Hơn nữa, những khúc nhạc được bọn họ tấu lên, hoặc là sôi nổi, hoặc là u buồn, hoặc là du dương, ai cũng có sở trường của riêng mình.
Nhưng mà, trừ vị tới từ thư viện Khung Lư kia khiến Tề Ninh có chút thiện cảm ra, thì những người còn lại cho dù có được âm luật hay, nhưng lại khó mà khiến người ta rung động.
Tuy nhiên, suy đi tính lại thì tình trạng này cũng không phải việc gì kì lạ.
Tám thư viện lớn tuyển chọn đệ tử rất nghiêm khắc, không những có quy định rõ ràng về yếu tố thông minh tài trí, mà còn có yêu cầu cả về tuổi tác. Những người tuổi đã quá lớn thì rất ít có người được tám thư viện lớn nhận vào nội viện.
Tề Ninh lướt nhìn những đệ tử dự thi ở tám thư viện lớn, người lớn tuổi nhất cũng không vượt quá ba mươi. Từ điều này có thể thấy rằng, tám thư viện lớn đều lấy việc bồi dưỡng thanh niên tài tuấn làm mục đích chính.
Phần lớn những người này đều được học hành chăm chỉ từ thuở nhỏ, đạt được thành tích ở địa phương mình, sau đó được tiến cử tới thư viện lớn hơn. Bọn họ từng bước tiến tới 8 thư viện lớn trong Kinh Thành. Trong số những người này, e là những việc như treo cổ tự tử, đâm dao thấu xương, bọn họ đều đã từng làm. Nhưng cả ngày chỉ chăm chăm đọc sách, những người thực sự có kinh nghiệm xã hội thực sự không nhiều.
Những đệ tử như vậy, khả năng chuyên ngành đương nhiên không kém, e là ai ai cũng tinh thông cầm kì thi họa. Nhưng nếu thật sự muốn bật lên để không giống với những người khác thì lại vô cùng khó khăn.
Sau khi người của 8 thư viện lớn diễn tấu xong hết, Tề Ninh quay đầu lại, mỉm cười hỏi:
-Trong số các cô, tiên sinh đã sắp xếp ai lên thi đấu chưa?
Tám cô nương ngơ ngác nhìn nhau, không đáp. Tề Ninh cau mày nói tiếp:
-Chẳng lẽ tiên sinh chưa sắp xếp hay sao?
Cuối cùng, Tiểu Dao lên tiếng:
-Trác tiên sinh nói mọi việc đều do người sắp xếp, chỉ bảo mấy người chúng ta đi theo người.
Người sắp xếp như nào thì chúng ta theo như thế.
Tề Ninh lập tức lặng người, không kiềm được mà quay người nhìn về phía Trác Thanh Dương. Chỉ thấy Trác Thanh Dương cũng đang nhìn về phía hắn, tay vuốt vuốt chòm râu, vô cùng bình tĩnh.
Tề Ninh cười hắc hắc nói:
-Vậy trong số các cô, ai cảm thấy âm luật của mình giỏi thì hãy tự tiến cử bản thân đi.
Một cô nương không nhịn được mà mở miệng:
-Thật ra… Thật ra khi học tập ở thư viện, chúng ta rất ít khi học về âm luật. Hơn nữa… âm luật của những người tới từ tám thư viện lớn kia vô cùng lợi hại, cho dù chúng ta thật sự ra thi thố thì cũng không thể vượt qua bọn họ được.
-Ồ?
-Người là tiên sinh, người giỏi hơn chúng ta.
Tô Tử Huyên bỗng nhàn nhạt mở miệng:
-Chúng ta không vượt qua được bọn họ. Nhưng nếu như người có bản lĩnh thì cũng có thể tự mình đại diện thư viện Quỳnh Lâm lên sân khấu thi đấu. Không phải Trác tiên sinh nói người đại diện cho thư viện Quỳnh Lâm hay sao?
Tề Ninh cười đáp:
-Tô Tử Huyên, xem ra cô thật sự rất hay quên nhỉ, cứ luôn muốn chống đối với ta! Hay là ta phái cô lên đó nhé?
-Ta…!
Tô Tử Huyên nhìn Tề Ninh một cái, cắn răng đáp:
-Ta không đi!
-Cô có muốn đi cũng chẳng được.
Với bản lĩnh đó của cô, ta chỉ sợ sau khi cô lên sân khấu sẽ khiến người ta chê cười, vất hết mặt mũi của thư viện Quỳnh Lâm đi mà thôi.
Tề Ninh cười hắc hắc nói, sau đó hỏi Tiểu Dao:
-Tiểu Dao, cầm kĩ của cô thế nào?
Tiểu Dao lắc đầu, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhưng chỉ nhẹ giọng đáp:
-Ta… ta chỉ biết thổi tiêu thôi…!
Tề Ninh lập tức hiểu ra, không phải ai muốn học cầm kĩ là có thể học được. Muốn học âm luật, đương nhiên phải có sự dẫn dắt của nhạc sư chuyên nghiệp.
Mẫu thân của Tiểu Dao năm xưa đã từng sống trên sông Tần Hoài nên đương nhiên bà có hiểu biết nhất định về âm luật. Nhưng mà nếu muốn tìm một cây cổ cầm để truyền thụ cầm kĩ cho Tiểu Dao thì không phải là chuyện dễ dàng.
Một chiếc cổ cầm không hề rẻ, hơn nữa cổ cầm cần được bảo dưỡng thường xuyên, phí bảo dưỡng cổ cầm hàng năm thật sự không phải là một khoản chi tiêu nhỏ.
Mẹ Tiểu Dao đương nhiên không có điều kiện để Tiểu Dao học cầm kĩ, nhưng mà giá trị của một cây tiêu thì khá thấp. Cho nên Tiểu Dao học được cách thổi tiêu từ mẹ mình cũng là chuyện rất hợp lý.
Tề Ninh cười nói:
-Thế thì vừa hay. Tiểu Dao, vậy cô hẳn là có thể đọc được nhạc phổ, đúng không?
Tiểu Dao ngẩn ra, nhưng vẫn gật gật đầu.
Tề Ninh quét mắt nhìn những cô nương còn lại, hỏi:
-Trong số các cô, có ai am hiểu cầm kĩ không?
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời hướng ánh mắt về phía Tô Tử Huyên. Ánh mắt Tề Ninh rơi xuống người Tô Tử Huyên, hỏi:
-Bọn họ đều nhìn cô, chẳng lẽ cầm kĩ của cô rất khá sao?
Một cô nương đáp:
-Tề tiên sinh, trong số chúng ta thì cầm kĩ của Tử Huyên đứng thứ nhất, đến ngay cả Trác tiên sinh cũng từng khen ngợi nàng ấy.
Tề Ninh cười nói:
-Ta thật sự không tin đâu đó.
Tô Tử Huyên cau mày đáp:
-Ngươi tin hay không cũng chẳng sao, ta không cần sự tin tưởng của ngươi.
-Nếu như cô thật sự hiểu được cầm kĩ, vậy có thể hiểu nhạc phổ này không?
Tề Ninh bỗng lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy, đưa cho Tô Tử Huyên.
Tô Tử Huyên liếc liếc mắt nhìn rồi cau mày đáp:
-Nhạc phổ đơn giản như thế thì có gì mà không hiểu chứ?
Tề Ninh nói:
-Vậy thì tốt. Tô Tử Huyên, Tiểu Dao, trận này, ta phái hai cô lên dự thi.
Tổ Tử Huyên và Tiểu Dao đều ngẩn ra, thật sự không ngờ Tề Ninh sẽ quyết định như thế.
-Nếu thư viện Quỳnh Lâm đã tham gia dự thi, thì đương nhiên phải cố gắng giành được thứ hạng tốt nhất.
Sắc mặt Tề Ninh nghiêm túc, nói tiếp:
-Các cô cũng đã nhìn thấy rồi, trong lòng rất nhiều người vẫn luôn coi thường thư viện Quỳnh Lâm của chúng ta. Nếu như thư viện Quỳnh Lâm chỉ là vật làm nền trong hội sách hằng năm, thì thư viện Quỳnh Lâm mãi mãi chỉ có thể sống một cách gian nan dưới sợ che chở của Trác tiên sinh mà thôi. Nếu muốn khiến người ta thật sự kính phục thư viện Quỳnh Lâm, vậy thì phải thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình… Mấy cô nương đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn Tề Ninh.
-Tô Tử Huyên, hôm nay ta phái cô lên sân khấu. Ta không quan tâm cô rốt cuộc có thân phận như thế nào, cũng không quan tâm con có ân oán gì với ta hay không.
Tề Ninh nhìn Tô Tử Huyên không chớp mắt, rồi sau đó nhìn về phía Tiểu Dao:
-Hai người các cô chỉ cần nhớ kĩ.
Lần này các cô phải dốc hết sức thi đấu vì thư viện Quỳnh lâm, cũng là vì danh vọng của nữ tử.
Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp:
-Các cô có bằng lòng không?
Tổ Tử Huyên nhíu mày, liếc mắt nhìn Tiểu Dao, hai người đều có chút do dự. Nhưng cuối cùng Tiểu Dao hơi gật đầu, đáp:
-Tiên sinh bảo ta làm thế nào thì ta sẽ làm như vậy.
Tô Tử Huyên nghe thấy Tiểu Dao đồng ý, mặc dù ả vẫn còn chút do dự, nhưng chốc lát sau vẫn gật đầu đồng ý.
-Thế thì tốt. Nhạc phổ này rất đơn giản, các cô xem qua một chút đi, ta bảo bọn họ chuẩn bị nhạc cụ.
Tề Ninh nghiêm mặt nói:
-Khúc nhạc này, cần có cầm tiêu hợp tấu. Nếu như các cô ba lòng hai dạ, mỗi người mang tâm tư riêng, thì coi như đã hủy đi khúc nhạc này rồi. Tới lúc đó các cô chỉ cần nghe theo sự chỉ huy của tay ta, một lòng một dạ đặt cả suy nghĩ vào khúc nhạc này, thì vấn đề sẽ không còn là quá lớn nữa. Phải nhớ rõ, nhất định phải cầm tiêu tương hợp.
Đúng lúc này, Tiết Đan Thanh cất cao giọng nói:
-Tám thư viện lớn đã biểu diễn xong, chẳng hay thư viện Quỳnh Lâm đã bàn bạc xong việc phái ai lên biểu diễn chưa? Tề Ninh đứng dậy, chắp tay cười đáp:
-Tiết tiên sinh, lần tỉ thí cầm kĩ này… không biết có phải chỉ được phái một người lên dự thi hay chăng?
Tiết Đan Thanh ngẩn ra, rồi lập tức đáp:
-Trước nay vẫn luôn tuân theo quy tắc này. Nhưng mà… cũng không có quy định đặc biệt nào chỉ cho phép một người lên thi đấu.
Nhưng mà cho dù là nhiều hơn một người lên thi đấu, thì cũng chỉ được phép tấu một khúc nhạc mà thôi.
-Vậy thì cũng có thể nói rằng, cho dù ta phái ra hai hay ba người, nhưng chỉ tấu một khúc nhạc, thì vẫn có thể tham gia thi đấu?
Tiết Đan Thanh nghĩ nghĩ một lát, xoay người bước về phía mấy vị giám khảo, thấp giọng nói vài câu.
Sau đó lão nhanh chóng trở lại, nói:
-Ngươi có thể phái ra mấy người cùng lên sân khấu hợp tấu. Nhưng mà cho dù những người khác có âm luật cực kì tuyệt vời, nhưng trong đó chỉ cần xuất hiện sự lệch lạc của một người, thì sẽ ảnh hưởng đến cả tập thể, điểm số đạt được sẽ không cao, các ngươi hiểu rõ điều đó là được.
Tề Ninh khẽ gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ. Nếu như chỉ phái một người lên sân khấu thì tiết tấu khúc nhạc sẽ chỉ do một người điều khiển, chỉ cần người đó có kĩ thuật cao siêu, khống chế tốt thì sẽ không có vấn đề lớn xảy ra.
Nhưng mà nếu như cùng lúc phái mấy người lên sân khấu, cho dù một trong số đó có âm luật rất cao siêu, nhưng một khi người còn lại xuất hiện sự chênh lệch trong việc hợp tác giữa hai người. Vì là một tổ hợp chỉnh thể, cho nên nếu xảy ra điều đó, điểm số sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Trác Thanh Dương khẽ vuốt chòm râu, nhìn Tề Ninh. Tới khi nhìn thấy Tô Tử Huyên và Tiểu Dao cùng nhau đi ra, ông cũng có chút bất ngờ.
Thi đấu âm luật, nếu như thí sinh tham dự tự chuẩn bị nhạc cụ thì càng tốt. Nếu không có thì đơn vị tổ chức là thư viện Long Trì sẽ cung cấp nhạc cụ cho thí sinh.
Tề Ninh nói với thư viện Long Trì rằng hắn cần một chiếc cổ cầm và một cây tiêu. Thực ra hai nhạc cụ này cũng là những loại nhạc cụ rất thường thấy, cho nên nhanh chóng được đưa lên. Sau khi mọi người có mặt nhìn thấy thì đều không cho là đúng. Bọn họ nghĩ thầm, cầm tiêu hợp tấu cũng chẳng giỏi giang gì cho cam. Những người yêu thích âm luật thì đều biết tới sự kết hợp diễn tấu này.
Tô Tử Huyên ngồi trước cổ cầm, dù gì thì ả cũng xuất thân từ Hầu phủ, mặc dù tính cách ả điêu ngoa tùy hứng. Nhưng là tiểu thư lớn lên trong Hầu phủ, ả vẫn có khí chất của đại gia khuê tú. Ả học đàn từ thuở nhỏ, vậy nên khả năng cầm kĩ không hề yếu kém. Ả nhẹ nhàng chỉnh chỉnh dây đàn, chuẩn bị thật tốt cho phần biểu diễn của mình.
Sau khi Tiểu Dao nhận lấy cây tiêu, cũng cầm khăn lụa lau chùi, kiểm tra xem cây tiêu có chỗ sai sót nào không.
Hai người đều đã đọc kĩ nhạc phổ mà Tề Ninh đưa một lần. Đối với hai người đã được hun đúc trong âm luật từ sớm thì những nhạc phổ bọn họ từng xem qua không hề ít, trong đó có rất nhiều nhạc phổ cực kỳ phức tạp lắt léo, nhưng nhạc phổ mà Tề Ninh đưa lại vô cùng đơn giản, hai nàng chỉ tùy ý nhìn nhìn mấy lần đã có thể hình dung ra mình nên diễn tấu như thế nào. Trên bản nhạc phổ này có ghi rõ đây là một khúc nhạc do âm luật của cổ cầm và khúc tiêu lên lên xuống xuống, có một số chỗ là độc tấu, ở một số chỗ lại quấn quýt hòa hợp. Bởi vậy, việc nắm giữ tiết tấu trong khúc nhạc này quả thực vô cùng quan trọng!
Chỉ là bản nhạc phổ này thật sự quá quá đơn giản. Trong lòng hai người đều thấp thỏm không yên, thầm nghĩ chỉ dựa vào một bản nhạc như này mà so tài với những cao thủ âm luật trong các thư viện lớn khác thì quả thực là có chút không thỏa đáng.
Tề Ninh không quay về vị trí mà đứng trước mặt Tô Tử Huyên và Tiểu Dao. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên trung tâm sân khấu, chỉ thấy Tề Ninh mỉm cười với hai cô nương, nhẹ giọng hỏi:
-Chuẩn bị xong rồi phải không?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu. Tề Ninh dặn dò thêm lần nữa:
-Trong lòng không vướng bận điều chi, chỉ một lòng nghĩ tới điệu nhạc này là được rồi.
Rồi hắn chợt nâng tay phải lên, khẽ nhấc hai ngón tay lên, nhìn Tô Tử Huyên đã chuẩn bị sẵn sàng khẽ gảy ngón tay. Ngón tay trắng như ngọc của Tô Tử Huyên chạm lên dây đàn, tiếng đàn du dương mang theo chút buồn man mác cất lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo