Tề Ninh vung tay lên, chén trà bay ra, rất nhiều người không nhìn ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
\r\n\r\nChén như sau bay, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm “Ối” vang lên.
\r\n\r\nChén trà đập trúng một gã khán giả ngồi trong đám người xem.
\r\n\r\nNgười kia bị đánh trúng sống mũi, máu tươi chảy ra, lập tức có người đỡ lấy, lại có người đứng dậy quát:
\r\n\r\n- Làm cái gì vậy? Đường đường là thịnh hội văn đàn, nào có thể lớn lối vô lễ như vậy?
\r\n\r\nLúc này, trong hội trường rối loạn tưng bừng.
\r\n\r\nLập tức có một nửa số viện trưởng tám thư viện lớn bất mãn. Tiết Đan Thanh nhíu mày nhìn Tề Ninh, trầm giọng hỏi:
\r\n\r\n- Thư viện Quỳnh Lâm của Trác tiên sinh từ xưa tới nay vẫn trọn cấp bậc lễ nghĩa. Sao ngươi có thể ra tay đả thương người trước mặt bao người?
\r\n\r\n- Tiết Viện trưởng, ta đã từng nói.
\r\n\r\nTa tới đây nói đùa hai câu, lòng ta rất rộng rãi, có thể cười sẽ cười, nhưng nếu trong lời nói có vũ nhục tới học sinh của ta, thì không có thương lượng gì hết. Các ngươi không nghe ra kẻ này nói năng lỗ mãng, nhưng ta lại nghe rất rõ.
\r\n\r\n- Ngươi... ngươi ngậm máu phun người!
\r\n\r\nKẻ bị đánh bịt mũi gào lên:
\r\n\r\n- Ta không nói!
\r\n\r\n- Tất cả mọi người đều nghe được chứ?
\r\n\r\nTề Ninh cười hỏi:
\r\n\r\n- Tiếng nói dù có che giấu cỡ nào cũng không đổi được. Giọng nói lỗ mãng vừa rồi giống hệt ngươi.
\r\n\r\nNếu ngươi không biết nhận lỗi, thư hội hôm nay dừng lại ở đây, chúng ta tới nha môn, làm rõ chuyện này ra, chẳng những nói rõ ràng ngươi nói năng lỗ mãng thế nào, còn phải khai đến cuối cùng là ai ở sau lưng sai sử ngươi.
\r\n\r\n- Sai sử?
\r\n\r\nNgười nọ vộ la lên:
\r\n\r\n- Không có. Không có ai sai sử ta.
\r\n\r\nLà ta tự nói!
\r\n\r\nNgười này im bặt.
\r\n\r\nLúc này, phần lớn ánh mắt đều nhìn gã. Gã tự biết mình nói lỡ, lúng túng bối rối, cúi đầu không dám nói nữa.
\r\n\r\nTề Ninh mỉm cười với Tiết Đan Thanh:
\r\n\r\n- Tiết Viện trưởng, trong hội trường thư viện Long Trì ở đây, ngài cũng nghe được. Có còn muốn để thứ bại hoại này ở đây không, kính xin Tiết Viện trưởng suy tính một chút. Dù sao đây cũng là nơi nhã nhặn, người này mở miệng thối không ngửi được.
\r\n\r\nNếu cứ tiếp tục để gã ở lại, sẽ chỉ khiến cho văn nhân tài tử chân chính cảm thấy không thoải mái!
\r\n\r\nMặc dù phần lớn chúng văn nhân sĩ tử nơi này đều xem thường nữ tử thư viện Quỳnh Lâm, nhưng trước mặt bao người mở miệng vũ nhục người ta đúng là quá bỉ ổi.
\r\n\r\nCó rất nhiều người tỏ vẻ khinh bỉ kẻ kia.
\r\n\r\nSắc mặt Tiết Đan Thanh hơi khó coi, lão trầm giọng nói:
\r\n\r\n- Đưa gã ra ngoài. Từ nay về sau không được bước vào thư viện Long Trì nửa bước.
\r\n\r\nLập tức có hai thư sinh thư viện Long Trì đi tới kéo người kia đưa xuống.
\r\n\r\nCả đoàn nữ sinh thư viện Quỳnh Lâm lập tức phấn chấn tinh thần, ánh mắt nhìn Tề Ninh có vẻ kính sợ…
\r\n\r\nChờ đoàn người ngồi xuống, hội trường lại yên tĩnh, Tiết Đan Thanh mới tiếp tục nói:
\r\n\r\n- Lần thịnh hội này vẫn mời năm vị đại nho thông kim bác cổ tới chủ trì.
\r\n\r\nLão cao giọng hơn:
\r\n\r\n- Lần này mời được năm vị. Lễ Bộ Thượng thư Viên Ninh Am Viên lão Thượng thư, Thần hầu phủ Tân Môn Thần hầu, Tây Lăng Ngô Thiên Đạo, Hội Kê Trần Hi Thường cùng Trác Thanh Dương Trác tiên sinh.
\r\n\r\nMỗi lần Tiết Đan Thanh gọi tới tên một người, xung quanh lại ồ lên hoan hô.
\r\n\r\nMỗi lần tổ chức Kinh Hoa thư hội sẽ đều mời năm vị đại nho có uy vọng cực cao tới chủ trì. Nhưng một ghế trong số đó luôn thuộc về Lễ bộ Thượng thư.
\r\n\r\nLệ bộ quản lý thi thư lễ nghi, đệ nhất thịnh hội văn đàn Đại Sở này, đương nhiên Lễ bộ cũng phải cực lực chống đỡ. Mà thư hội tổ chức xưa nay vẫn luôn mời Lễ bộ Thượng thư tới tham gia chủ trì, đây đã là lệ cũ. Viên Ninh Am ngồi trên vị trí Lễ bộ Thượng thư nhiều năm, chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, gần như lần nào cũng tới tham gia.
\r\n\r\nCòn bốn vị trí khác, hằng năm sẽ có thay đổi ít nhiều.
\r\n\r\nMặc dù Tây Môn Thần Hầu là thủ lĩnh phủ Thần Hầu, nhưng lại là Họa thánh trong tứ tuyệt nghệ sĩ, trong văn đàn cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng vẫn chưa từng tham gia thịnh hội bậc này. Mọi người nghe được Tây Môn Thần Hầu tới tham gia lần đầu tiên, tức khắc đều hoan hô.
\r\n\r\nThư hội hằng năm, đọ sức bốn môn cầm kỳ thi họa, đánh giá cao thấp thế nào vẫn có một chút tranh luận nho nhỏ. Nhưng vừa nghe có Tây Môn Thần Hầu xuất trận, mọi người đều cảm thấy, ít nhất về mảng hội họa, có Tây Môn Thần Hầu tọa trấn, tuyệt đối sẽ không xảy ra tranh luận. Họa tác do Họa thánh trong tứ tuyệt nghệ sĩ đánh giá đương nhiên không có bất kỳ kẻ nào dám nghi ngờ mà chất vấn.
\r\n\r\nCòn Ngô Thiên Đạo và Trần Hi Thường, mặc dù Tề Ninh chưa từng nghe nói đến, nhưng nghe tiếng hoan hô của sĩ tử tứ phía cũng có thể thấy được hai người này đều có danh vọng cực cao, tuyệt đối không phải dạng hời hợt.
\r\n\r\nKhi báo ra cái tên cuối cùng Trác Thanh Dương, tuy tiếng hoan hô nhỏ hơn nhưng lực rung động lại cực kỳ kinh người. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm.
\r\n\r\nTrác Thanh Dương với tư cách là đại nho đệ nhất Đại Sở, trong văn đàn đương nhiên địa vị không thể nghi ngờ gì. Chỉ cần là người đọc sách, nghe được ba tiếng Trác Thanh Dương, cũng sẽ nghiêm trang kính trọng.
\r\n\r\nVới tư cách này, Trác Thanh Dương xuất hiện ở thịnh hội văn đàn thế này, theo lẽ thường mà nói, tuyệt đối là vì mục đích chung, càng không có ai có tư cách hơn lão.
\r\n\r\nNhưng với tư cách là Viện trưởng Thư viện Quỳnh Lâm, Trác Thanh Dương xuất hiện trên ghế này đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy hơi không ổn. Mặc dù không có ai dám nghi ngờ lão, nhưng Thư viện Quỳnh Lâm là do một tay lão gây dựng nên, nếu nói lão không có chút thiên vị nào thì không ai dám tin.
\r\n\r\nTề Ninh thấy Trác Thanh Dương xuất hiện ở đây cũng lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ lão già này đùa giỏi thật, vứt bỏ mặc kệ Thư viện Quỳnh Lâm, chạy lên đó làm giám khảo.
\r\n\r\nCó người không nhịn được châu đầu ghé tai thầm thì bàn tán. Năm vị đã xuất hiện trước mặt mọi người, Lễ bộ Thượng thư Viên Ninh Am ngồi chính giữa, Thần Hầu Tây Môn Vô Hầu và Trác Thanh Dương một trái một phải ngồi bên cạnh. Ngô Thiên Đạo và Trần Hi Thường mặc dù uy vọng không kém, nhưng so với ba người này, hiển nhiên vẫn kém một chút, bèn ngồi sang hai bên.
\r\n\r\nNăm vị đến, Viện trưởng tất cả thư viện dẫn môn hạ đệ tử đứng dậy bái kiến. Năm người cũng chắp tay đáp lễ, ngồi xuống. Tiết Đan Thanh hắng giọng lên tiếng:
\r\n\r\n- Chư vị đang ngồi đều biết quy tắc của thư hội rồi. Lão hủ ở đây lặp lại một lần nữa. Tất cả các thư viện lớn, so tài cầm kỳ thi họa, mỗi mảng đều do năm vị bình phán chấm điểm, mười là cao nhất, mỗi vòng cao nhất là năm mươi điểm!
\r\n\r\nLão chưa nói xong, thì một giọng nói vang lên:
\r\n\r\n- Chậm đã!
\r\n\r\nTiết Đan Thanh quay đầu lại, thấy Trác Thanh Dương đã đứng dậy.
\r\n\r\nMọi người đều nhìn qua. Trác Thanh Dương mới nói:
\r\n\r\n- Lần này lão phu muốn dẫn thư viện Quỳnh Lâm tham gia, không chờ thư mời của Viên lão Thượng thư!
\r\n\r\nLão chắp tay một cái với Viên Ninh Am bên cạnh. Viên Ninh Am cũng chắp tay lại. Trác Thanh Dương tiếp tục nói:
\r\n\r\n- Lão Thượng thư kiên trì để cho Trác mỗ tham gia làm giám khảo, Trức mỗ nghĩ, tuổi tác cao dần, chỉ sợ không còn sống được bao nhiêu năm, cho nên cũng đồng ý năm nay tham gia làm giám khảo.
\r\n\r\nMọi người nhịn không được mà khẽ gật đầu.
\r\n\r\nLúc trước thi thoảng Trác Thanh Dương cũng chỉ ngẫu nhiên tham gia chấm điểm thư hội. Lão thông kim bác cổ, làm người lại công bằng chính trực, cho nên, lão tham gia thư hội xưa nay đều công bằng, kết quả bình ra xưa nay không có tranh luận gì.
\r\n\r\nNhưng từ sau khi Thư viện Quỳnh Lâm tham gia thư hội, vì tránh hiềm nghi, Trác Thanh Dương cũng không còn ngồi trên ghế giám khảo nhiều năm. Từ đó về sau, mỗi lần thư hội đều có xuất hiện một chút tranh luận.
\r\n\r\n- Nhưng lần này tham gia chấm điểm, lão phu chỉ bình, không chấm.
\r\n\r\nTrác Thanh Dương chậm rãi nói:
\r\n\r\n- Việc này lão phu đã nói rõ với Viên lão Thượng thư.
\r\n\r\nViên Ninh Am đứng dậy, tuổi lão đã cao, vẫy vẫy Tiết Đan Thanh.
\r\n\r\nTiết Đan Thanh vội vàng đi tới, Viên Ninh Am dặn dò vài câu, Tiết Đan Thanh do dự một chút, cuối cùng cao giọng tuyên bố:
\r\n\r\n- Chư vị, theo như đề nghị của Trác tiên sinh, quy tắc năm nay thay đổi một chút. Khụ khụ. Từng vòng đánh giá, Trác tiên sinh sẽ không chấm điểm, cho nên điểm cao nhất là bốn mươi điểm. Ai có điểm cao nhất sẽ là người thắng vòng đó, nhưng cũng giống như mọi năm, thắng một vòng cũng không định ra được thắng thua.
\r\n\r\nSau bốn vòng, thư viện nhà ai có điểm cao nhất sẽ đoạt được vòng nguyệt quế thư hội lần này.
\r\n\r\nQuy tắc đã định, mọi người lại càng thêm kính phục Trác Thanh Dương, thầm nghĩ Trác Thanh Dương làm vậy hiển nhiên vẫn là vì tránh hiềm nghi.
\r\n\r\n- Chư vị, thời cơ đã đến, sẽ không chậm trễ nữa.
\r\n\r\nTiết Đan Thanh cao giọng tuyên bố:
\r\n\r\n- Vòng thứ nhất, tỷ thí cầm kỹ.
\r\n\r\nMọi người đều biết, các thư viện mỗi nhà đều có một người có thể đi ra hiến nghệ, cũng có nhiều loại nhạc khí có thể chọn. Chủ yếu là tỷ thí về âm luật.
\r\n\r\nLão chắp tay, cười nói:
\r\n\r\n- Thư viện Long Trì phụ trách tổ chức thư hội lần này, theo như quy tắc cũng chỉ có thể đi đầu bêu xấu, phái người lên hiến nghệ trước.
\r\n\r\nLão xoay người nhìn bàn chủ tịch, thấy Viên Ninh Am khẽ gật đầu, bèn vẫy vẫy tay về phía đội mình.
\r\n\r\nRất nhanh, một trong số tám đệ tử của Thư viện Long Trì bước ra.
\r\n\r\nNgười này chừng hai ba hai tư tuổi, tướng mạo thanh tú, đứng giữa hội trường, chắp tay chào với năm vị, rồi tới bốn phía.
\r\n\r\n- Tại hạ Lương Ba, đệ tử thư viện Long Trì. Lần này có thể tham gia thi tài, đầu tiên, đệ tử xin cảm ơn Tiết Viện trưởng của thư viện Long Trì chúng ta!
\r\n\r\nĐoạn gã cung kính vái Tiết Đan Thanh thật sâu. Tiết Đan Thanh khoát tay mỉm cười gật đầu.
\r\n\r\nLương Ba tiếp tục nói:
\r\n\r\n- Tại hạ còn muốn cảm tạ các sư huynh sư đệ trong thư viện, nhưng cảm tạ nhất là mẹ ta. Khi ta còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, để cho ta có thể đọc sách, mẹ đã vất vả ngày đêm, đến nỗi mắt bị mù!
\r\n\r\nGiọng gã nghẹn ngào.
\r\n\r\nXung quanh lặng đi.
\r\n\r\nHai mắt Lương Ba ửng đỏ:
\r\n\r\n- Mới mấy hôm trước, tại hạ đã nhận được thư từ quê nhà, báo rằng, mẫu thân ta bệnh nặng trên giường, nhưng vẫn lo lắng cho ta, sai người mang tới cho ta một chuỗi hồ lô. Đây là món hồi bé ta thích ăn nhất!
\r\n\r\nGã lấy ra một khăn gấm, mở ra một chút, cầm lên một miếng mứt quả đã khô quắt lại:
\r\n\r\n- Ta không nỡ ăn. Đây là tình cảm của mẫu thân ta, ta muốn giữ mãi bên người, nhìn thấy xâu hồ lô này, sẽ cảm thấy như mẫu thân ngay bên cạnh!
\r\n\r\nGã khịt mũi một cái, lại nói tiếp:
\r\n\r\n- Khúc nhạc hôm nay ta mang đến là khi ta nhớ lại xưa kia, nhớ lại mẫu thân vất vả, nên viết để tặng bà, hy vọng mọi người thích.
\r\n\r\nLập tức bốn phía xôn xao khen ngợi, chúng đệ tử thư viện Long Trì nhao nhao vỗ tay hô to ủng hộ Lương Ba.
\r\n\r\nần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - zero to hero.
\r\n
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
\r\n\r\nua!
\r\n\r\nạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
\r\n\r\n\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo