Tề Ninh được mấy người tìm tới nương tựa lập tức tự tin tăng cao, suốt từ ngày mồng bảy tới tận tối mồng tám, hắn cùng các hãn tướng liên tục bàn bạc. Chủ đề chủ yếu là trùng kiến Hắc Lân Doanh.

Mấy người ở đây không chỉ là tàn quân Hắc Lân Doanh, năm đó, Tề Cảnh luyện binh, họ đều là những binh sĩ gia nhập Hắc Lân Doanh sớm nhất.

Năm xưa Tề Cảnh thành lập Hắc Lân Doanh, mặc dù chỉ có biên chế một ngàn người nhưng nguồn gốc binh sĩ thì rất đa dạng. Có một số là đội quân từ quê quán Tề gia tới, có rất nhiều người là binh sĩ dũng mãnh từ các đội quân khác ra theo Tề Cảnh, thậm chí, trong đó, một phần nhỏ là những nhân vật xuất thân giang hồ.  Tề Ninh được mấy người này giảng giải cẩn thận, nhớ được quá trình năm xưa Hắc Lân Doanh từ bước vô danh lên tới mức uy chấn thiên hạ, trong đó, cường điệu nhất là quá trình Tề Cảnh luyện binh.
 

Mọi người ngươi nói một khúc ta nói một đoạn, dần dần đã vẽ lên được hình dáng rõ ràng trong đầu Tề Ninh.

Thật ra, có những người này, Tề Ninh căn bản không cần lo lắng tới nguồn cung cấp lính nữa.

Mấy người này xuất thân từ Hắc Lân Doanh, nắm rõ điều kiện hà khắc của tân binh Hắc Lân Doanh như lòng bàn tay, mà trong số mấy người này gần như đều là võ quan thống soái binh mã, ít nhất dưới trướng cũng có mấy trăm binh sĩ, trước đó họ đã âm thầm lưu tâm, cẩn thận chọn lựa binh sĩ dưới trướng, gần như chỉ trong số mấy võ tướng này đã có thể gom được hơn một trăm binh sĩ hoàn toàn phù hợp với Hắc Lân Doanh.

Theo như Đoạn Thương Hải nói, Hắc Lân Doanh còn lại mấy chục người, phần lớn đều có thể trở về cống hiến, mỗi người lần lượt báo danh tự với Tề Ninh. Lúc sau, hắn tới bộ Binh đòi người, chuyện này cũng không phải khó khăn gì.

Dù sao Tề Ninh cũng là Cẩm Y Hầu, phụng chỉ luyện binh, muốn đòi một chút binh sĩ từ các đội binh mã khác tới, cũng không ai dám đắc tội Tề Ninh, nói chi tới kháng chỉ.

Hắn hiểu rất rõ, một tướng lãnh tài giỏi không chỉ biết làm việc thế nào mà còn phải biết tận dụng hết khả năng của thủ hạ. Đám người này đã hiểu rõ Hắc Lân Doanh từng ly từng tí như lòng bàn tay, hắn liền lệnh cho Đoạn Thương Hải chủ trì công tác sơ kiến Hắc Lân Doanh, chư tướng khác theo bên cạnh hiệp trợ, nếu gặp vấn đề gì mới do mình ra mặt.

Có một điểm Tề Ninh hiểu rõ, mục đích tiểu Hoàng đế để cho mình trùng kiến Hắc Lân Doanh đơn giản chỉ là hy vọng có một đội binh mã bất kể lúc nào cũng có thể điều khiển, với tình thế trước mắt, lợi dụng tên tuổi Cẩm Y Hầu đi làm chuyện này hiển nhiên không có gì tốt hơn.

Có đôi khi một câu nói một ý niệm của Hoàng đế có thể cho một gia tộc hưng suy thành bại.

Trước mắt mặc dù tiểu Hoàng đế còn chưa có bản lĩnh càn cương độc đoán, nhưng ý định này của gã vẫn cho Tề Ninh có được cơ hội thật sự tiến vào quân đội, có căn cơ để đặt chân trong triều đình.

Đương nhiên Tề Ninh hiểu, mình không thể huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ cũng chả sao, dù sao đám lão tướng Hắc Lân Doanh như Đoạn Thương Hải cũng hoàn toàn có năng lực luyện được một đội tinh binh rồi. Đối với mình, quan trọng nhất là phải khống chế chặt đội binh mã này trong tay.

Đoạn Thương Hải trung thành và tận tâm với Tề gia, giao nhiệm vụ trùng kiến Hắc Lân Doanh cho người này chẳng những sẽ khiến cho y càng thêm cảm kích đối với mình, hơn nữa, quả thực có thể đạt được mục đích hoàn toàn khống chế Hắc Lân Doanh.

Với đám người Đoạn Thương Hải, tiểu Hầu gia có thể tranh được nhiệm vụ trùng kiến Hắc Lan Doanh trong triều đã là công quá lớn. Nhưng dù sao tiểu Hầu gia cũng vẫn còn trẻ, lại chưa từng ở trong quân ngũ lấy nửa ngày, luyện binh lại là việc khổ sai thật sự, không phải chỉ cần động mồm động mép một chút là có thể luyện ra được tinh binh, cho nên ai cũng có vài phần lo lắng, lo nhất là Tề Ninh trẻ tuổi tính cách chưa định, không chịu nổi gian khổ. Hơn nữa, từ sâu trong nội tâm ai cũng có một điều không dám thể hiện ra, chính là lo lắng có người can thiệp vào.

Nhưng Tề Ninh vô cùng quyết đoán giao nhiệm vụ luyện binh Hắc Lân Doanh cho Đoạn Thương Hải, qủa thực khiến cho mọi người hơi giật mình, lại càng khâm phục lòng dạ hắn.

Đến sáng sớm ngày mồng chín, có người đưa bái tiếp tới. Tề Ninh mở ra xem một lượt, thì ra là Trác Thanh Dương phái người đưa thư mời tới Kinh Hoa thư hội.

Tới lúc này hắn mới nhớ ra, ngày mười lăm tháng giêng còn có một thịnh hội văn đàn của Đại Sở.

Mặc dù thư mời do Trác Thanh Dương phái người đưa tới, nhưng lại không phải thư hội của Trác Thanh Dương, mà có quan ấn của Lễ bộ. Hắn hiểu, đây là Trác Thanh Dương cho người đưa thư mời của Lễ bộ tới.

Từ Tiểu Dao, hắn đã hiểu đại khái về Kinh Hoa thư hội, biết rõ thư hội này sẽ được tổ chức mỗi năm một lần, thời gian định vào Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng. Tám thư viện lớn trong Kinh, cộng thêm nữ thư viện Quỳnh Lâm, tổng cộng chín thư viện thi tài văn chương, cũng coi như là việc trọng đại nhất trong Kinh thành hằng năm.

Nhưng từ năm đó, mặc dù thư viện Quỳnh Lâm tham gia thư hội Kinh Hoa nhưng cũng chỉ là cho vui mà thôi, cho tới này, thực sự đọ sức chỉ có tám thư viện lớn trong Kinh, và tám thư viện này cũng cực kỳ coi trọng Kinh Hoa thư hội.

Nếu đứng đầu, thanh danh sẽ đại chấn, có thể được Hoàng đế ngự phê, triều đình còn có thể chọn lựa anh tài trong đó vào triều rèn luyện làm quan.

Tề Ninh chẳng hứng thú gì với chuyện đánh nhau chết sống bằng cầm kỳ thi họa, chỉ là lần trước hắn và Giang Tùy Vân đã có hẹn cược, cần thực hiện ở thư hội này.

Lúc trước Tề Ninh công bố không cần có cánh vẫn có thể bay lên.

Giang Tùy Vân lập tức bắt được thóp, hẹn cược với hắn, lại còn ra vẻ hào phóng, cho hắn gần hai tháng, muốn phân tài cao thấp trong cuộc đấu ở thư viện.

Lúc ấy Tề Ninh chỉ cho giải đấu thư viện này là trong nội bộ thư viện Quỳnh Lâm, sau đó mới biết thi đấu thư viện chính là Kinh Hoa thư hội có chín thư viện lớn tham gia.

Tại Kinh Hoa thư hội, văn nhân mặc khách tụ tập, người tham gia thư hội không được một ngàn cũng tới tám trăm. Giang Tùy Vân cố ý định ngày đó rõ ràng muốn hắn làm trò cười trước mặt mọi người.

Lần này Kinh Hoa thư hội được tổ chức trong thư viện Long Trì.

Tề Ninh tranh thủ tới chỗ Tiểu Dao. Thật ra nàng vẫn luôn chuẩn bị cho thư hội, biết được trong số chín thư viện lớn trong Kinh thành, danh tiếng thư viện Long Trì gần bằng thư viện Vân Sơn.

Thư viện Vân Sơn chính là thư viện lớn nhất Kinh thành, thư viện Vân Sơn liên tục đoạt giải quán quân, đỗ Trạng Nguyên, quan viên xuất thân từ nơi này cũng không phải ít. Còn thư viện Long Trì mới xuất hiện mấy năm gần đây, liên tục chiếm vòng nguyệt quế ba năm liền, thanh danh hiển hách, quan viên từ thư viện Long Trì cũng thành một phái, cũng nhìn quan viên của thư viện Vân Sơn không vừa mắt.

Theo lý mà nói, để đảm bảo công bằng, Kinh Hoa thư hội phải thay phiên cử hành ở chín thư viện lớn.

Nhưng thư hội Kinh Hoa hàng năm không chỉ có học sinh của chín thư viện lớn dự thi, còn có không ít văn nhân mặc khách từ các nơi khác tới quan sát. Thư viện quá nhỏ không thể chưa nhiều người như vậy được, trong chín thư viện lớn cũng chỉ có thư viện Long Trì và Vân Sơn là có sân rộng có thể chứa, cho nên cho tới giờ Kinh Hoa thư hội vẫn thay phiên tổ chức ở hai thư viện này.

Các thư viện khác dự thi, đương nhiên vòng nguyệt quế là mục tiêu cuối cùng, dù sao đoạt được giải nhất, theo quy tắc từ trước, triều đình sẽ chọn mấy người giao cho vài chức quan rèn luyện, đây là tục quy. Nhưng nếu không tranh được vòng nguyệt quế, học sinh thư viện tài năng xuất chúng, có thể kinh diễm bốn tòa trong giải đấu, cũng rất có cơ hội được triều đình coi trọng mà dùng đến.

Mặc dù chuyện như vậy không thấy nhiều, nhưng không phải chưa từng xảy ra. Từ khi Kinh Hoa thư hội cử hành tới này, cũng đã có người tuy thư viện không đoạt được giải quán quân nhưng vì bản thân biểu hiện quá xuất sắc mà được triều đình đề bạt sử dụng.

Thật ra văn nhân mặc khách tới Kinh thành xem đấu không hề ít, vì thư hội cử hành ở thư viện Long Trì, cho nên còn chưa tới mười lăm tháng giếng, các khách điếm phụ cận thư viện Long Trì cũng đã chật ních, đêm đến, sinh ý trên sông Tần Hoài lại càng thêm nóng hơn, quả nhiên là phồn vinh kỹ nữ thịnh.

Trên mấy con phố gần thư viện Long Trì nối ra hai bờ sông Tần Hoài người lui tới đều là tài tử. Có rất nhiều khi, có người đi suốt ngày suốt đêm tới nơi, không ngừng vang lên tiếng bằng hữu cũ gặp nhau kinh ngạc, huynh đài hiền đệ, chi hồ giả dã, mở miệng là thơ, cười nói bình thư họa.  Mười lăm tháng
giêng thoắt cái đã đến, mới tờ mờ sáng, các khách sạn quanh thư viện Long Trì đã thắp đèn sáng trưng, văn nhân tài tử các nơi chạy tới đã dậy từ sớm, nhao nhao tới thư viện Long Trì.

Ở cửa chính thư viện, có rất nhiều người nhìn vài người khách là đã hiểu rõ quy củ nơi này.

Thư viện Long Trì với ta cách là thư viện lớn thứ hai ở Kinh thành, quy mô thực sự không nhỏ. Hơn nữa, để chuẩn bị cho thư hội lần này, từ trên xuống dưới thư viện đã bỏ rất nhiều công phu. Hội trường thi đấu được đặt ở viện đông của thư viện, ở đây địa thế khoáng đạt, diện tích rất rộng, chứa một ngàn tám trăm người cũng không chật chội, bốn phía mỗi bên một tòa núi, vòng quanh tường viện là rừng trúc, cảnh trí cũng không tệ.

Có rất nhiều người tới xem chiến đều biết, nếu có thể xếp hàng sớm một tí, vào bên trong, sẽ có thể tìm được nơi tiện quan sát hơn.

Trước đó Tề Ninh đã nói chuyện với thư viện Quỳnh Lâm rằng sẽ tới thư viện Long Trì. Khi hắn đến nơi thì cửa chính đã mở, đám văn nhân sĩ tử đã bắt đầu lần lượt vào trong, cũng không quá chậm.

Nhìn phía trước đã có sáu bảy mươi người xếp hàng, tốc độ người vào cũng rất nhanh, Tề Ninh buộc ngựa xong cũng nhanh chóng đi vào cửa, đứng sau đội ngũ. Đến trước cửa thư viện, hắn thấy có ba người ngồi sau một cái bàn dài, hai bên cạnh bàn xếp một thùng gỗ lớn, nhìn người đi trước trước khi vào cửa đều ném một thỏi bạc vào trong cái thùng, sau đó tới bàn lĩnh một tờ giấy. Hắn không hiểu gì. Tới khi đến lượt mình hắn cũng không nhìn, đang định vào thẳng thì có người kêu lên:

- Quay lại quay lại quay lại, làm cái gì đó? Có biết quy định không?

- Quy định?

Tề Ninh nhìn cái hòm gỗ, bạc sáng chói mắt, đều là bạc vụn, hắn bèn cau mày hỏi:

- Không phải ngươi nói muốn vào phải bỏ bạc chứ?

- Nói bậy!

Người ngồi bên bàn trừng mắt:

- Cái gì mà bạc với không bạc.

Đây là quyên góp. Ngươi muốn vào thư viện chẳng lẽ không cần hào bài (vé)? Đến trưa còn muốn ăn cơm uống nước không?

Y thò tay vào chồng giấy bên cạnh, trên đó viết 679, nói với hắn:

- Đây là hào bài của ngươi. Ngươi có dùng hay hông?

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.12145 sec| 2430.305 kb