Tề Ninh thở dài:

- Nếu ta không chịu, có phải sẽ không được đi vào không?

Người kia còn chưa trả lời, đằng sau đã có người thúc giục:

- Ngươi đừng có lắm chuyện. Thư hội Kinh Hoa chính là đệ nhất thịnh hội văn đàn của Đại Sở ta đấy.

Đoạn, y rất tiêu sái ném một thỏi bạc vào trong hòm gỗ, nhận lấy tấm hào bài, bước nhanh vào trong.

- Ta thấy chỗ bạc vụn này nhỏ nhất cũng phải tới hai lượng, chẳng lẽ cơm trưa của thư viện là sơn hào hải vị?

- Ta nói này, sao ngươi dài dòng vậy?

Người bên bàn tức giận:

- Ở đây chỉ có bảy trăm hào bài, hết hào bài, ngươi có núi vàng núi bạc cũng không vào được đâu.

Gã xua xua tay:

- Ngươi đứng qua một bên, đừng có cản đường những người khác.

Tề Ninh hơi cau mày, đúng lúc này có tiếng nói vang lên:

- Ồ, Hầu gia, sao người lại ở đây?

Một người nhẹ nhàng đi tới, Tề Ninh quay lại, nhận ra người kia bèn cười chào:

- Viên đại công tử, chào buổi sáng.

Gần đây Tề Ninh khá bận rộn, không có thời gian gặp Viên Vinh.

Ba người ngồi sau bàn nhìn thấy Viên Vinh lập tức đứng cả dậy, nhao nhao chắp tay chào:

- Viên công tử.

Viên Vinh là người cực kỳ thông minh, thấy Tề Ninh đứng bên cạnh lập tức hiểu ra:

- Là các ngươi ngăn cản không cho Hầu gia vào phải không?

- Hầu gia..

Không chỉ ba người này mà các văn nhân sĩ tử còn chưa vào thư viện đằng sau cũng đều sững sờ.

Viên Vinh cười lạnh:

- Các ngươi thật đúng là có mắt không tròng, đây là Cẩm Y Hầu gia, sao các ngươi dám ngăn cản Hầu gia ngoài cửa?

Gã bước lên nắm chặt tay Tề Ninh:

- Đi vào trước rồi nói sau.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm.

- Ngươi muốn thường phục vi hành hả?

Vào trong thư viện, Viên Vinh quen tay quen việc, có vẻ rất quen thuộc với thư viện Long Trì, nhìn Tề Ninh, cười nói:

- Sao ngươi cũng có nhã hứng tham gia thư hội vậy?

Hôm nay Tề Ninh tới đây đương nhiên là không đeo đai cẩm y. Hắn đại diện cho thư viện Quỳnh Lâm, cho nên ăn mặc cũng bình thường, không đáp mà hỏi:

- Có nhìn thấy mấy cái rương gỗ kia không?

- Ngươi nói là quyên góp?

Viên Vinh cười cười:

- Trước kia ngươi chưa từng tham gia những chuyện này, khó trách lại không biết. Hòm quyên góp này đã có từ rất nhiều năm trước rồi.

- Đường đường thư viện, là nơi dạy sách thánh hiền, mà muốn vào còn phải giao bạc. Ngươi không thấy là không đúng sao?

Tề Ninh nhàn nhạt hỏi.

Viên Vinh cười đáp:

- Ngươi không biết rồi, thư hội hàng năm, tám thư viện lớn sẽ lần lượt đưa ra ba đề bài. Những người không thuộc tám thư viện kia ai có thể đáp được đề của thư viện khác, liền có thể trực tiếp tiến vào tám thư viện này đọc sách.

Tiến vào tám thư viện tốt nhất, ngươi hiểu chứ?

Tề Ninh lắc đầu. Viên Vinh giải thích tiếp:

- Vào tám thư viện lớn liền có cơ hội tham gia Kinh Hoa thư hội, chỉ cần có thể xuất đầu, liền có khả năng vào thẳng triều làm quan. Ngoài ra, tám thư viện lớn cứ ba năm lại tổ chức một kỳ thi, do Lễ bộ chủ trì, chọn ra một danh sách ưu tú dự khuyết cho quan viên, cuối cùng cũng có thể trở thành quan viên triều đình. Học sinh của tám thư viện lớn này đều là chân tuyển từ các nơi mà ra, là nhân tài nổi bật của tất cả các thư viện lớn của Đại Sở ta, danh ngạch hàng năm rất ít. Muốn tiến vào tám thư viện khó khăn vô cùng. Thư hội Kinh Hoa ngàn năm, cả tám thư viện lớn cộng lại chỉ cho có hai mươi tư danh ngạch, ngươi nói xem đám người này có thể cướp đoạt hay không?

Giờ Tề Ninh mới hiểu.

Thì ra đám người này tích cực chạy tới không phải thực sự vì muốn xem thi đấu gì, mà là vì muốn giành lấy cơ hội bước chân vào tám thư viện lớn.

Nghĩ lại đây cũng là phương pháp để tám thư viện này đề cao nhân khí.

- Vào cửa phải mua hào bài, nếu những người có chân tài thực học mà không có bạc vào cửa, chẳng phải đã mất cơ hội rồi sao?

Viên Vinh thở dài:

- Cũng chẳng có cách nào khác.

Nếu thật sự là tài trí hơn người, thư viện địa phương tự sẽ tiến cử lên tám thư viện lớn. Ngươi cũng thấy đó, mặc dù thư viện Long Trì này không nhỏ, nhưng cũng không thể chứa được quá nhiều người.

Người có thể vào có giới hạn, nếu không lập ra quy tắc, chẳng phải thư viện này sẽ bị phá vỡ sao?

Tề Ninh cũng không quá quan tâm chuyện này, bèn hỏi:

- Tám thư viện lớn… a, người của chín thư viện lớn đều đến cả chưa?

- Chín thư viện lớn?

Viên Vinh khẽ giật mình, lại cười hỏi:

- Ngươi nói là thư viện Quỳnh Lâm sao?

- Đúng vậy. Tám thư viện lớn cộng thêm thư viện Quỳnh Lâm, không phải là chín thư viện lớn sao?

- Ha ha, thư viện Quỳnh Lâm chỉ tới để tham gia náo nhiệt thôi.

Trác Thanh Dương Trác tiên sinh là đại nho một đời, Kinh Hoa thư viện mời thư viện Quỳnh Lâm là vì nể mặt mũi Trác tiên sinh mà thôi.

- Nói vậy thư viện Quỳnh Lâm không có nổi một học sinh có thực học sao?

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt hỏi.

- Nếu ngươi biết thư viện Quỳnh Lâm hẳn cũng biết ở đó chỉ có một đám cô nương, tay nàng cầm kim, thêu khăn, may thường phục thì còn có thể, ngươi cho rằng các nàng cầm bút thì có viết ra được áng văn tuyệt diệu gì? Trên sông Tần Hoài không thiếu tài nữ, đơn giảnlà không ốm mà rên, không phải ngâm phong cũng là liên nguyệt.

Chỉ từ mấy lời nói giỡn cũng thấy được gã khinh thị nữ tử bao nhiêu.

Tề Ninh nghe gã nhắc tới sông Tần Hoài, lại nhớ tới Trác Tiên Nhi, không biết nữ tử khiến cho tim người ta phải đập nhanh kia phải chăng đã về thuyền hoa?

Nhưng nghe giọng Viên Vinh mặc dù có ý khinh thị nhưng hắn vẫn hiểu gã nói thật, đúng như Trác Thanh Dương nói, mặc dù thư viện Quỳnh Lâm đã được lập ra nhiều năm, nhưng cho tới hiện nay, vẫn chưa được văn nhân mặc khách tiếp nhận thật sự.

Trong khi nói chuyện, hai người đã tới viện đông thư viện Long Trì, vào tiểu viện, hắn mới biết vì sao thư hội lại được tổ chức ở đây.

Quả nhiên trong viện rất rộng, như một quảng trường lộ thiên, giữa sân đặt một cái bàn, phía nam là một cái bàn dài, trên bàn phủ vải lụa, đằng sau là năm cái ghế dựa.

Tề Ninh nhìn một cái là hiểu bàn này đại loại như bàn chủ tịch, hẳn là ban giám khảo sẽ ngồi đây.

Hai bên trái phải, vuông góc với cái bàn, mỗi bên bày ba bốn cái bàn nhỏ, đằng sau bàn nhỏ là chín cái bồ đoàn.

Không cần Viên Vinh giải thích, Tề Ninh cũng biết hẳn đó là nơi tám thư viện lớn an vị, nhưng không hiểu sao lại chỉ bày chín cái bồ đoàn.

Hiển nhiên Viên Vinh cũng nhìn ra được thắc mắc của hắn, mỉm cười giải thích:

- Tám thư viện lớn, đừng đầu là thư viện Vân Sơn, từ trên xuống dưới tổng cộng hơn ba trăm người, một vài thư viện không tên tuổi ít người cũng có hơn tám mươi người. Nếu như người của cả tám thư viện lớn đều tới, thư viện Long Trì này sẽ không chứa nổi.

Dừng một lát gã lại nói:

- Cho nên, các thư viện đều chỉ chọn ra tám học sinh lợi hại nhất tới đại diện tham gia thư hội. Chỗ ngồi đằng trước kia là vị trí của các viện trưởng.

Giờ Tề Ninh mới hiểu.

Ngoại trừ bốn bàn hai bên bàn chủ tịch, đối diện bàn chủ tịch cũng có một bàn trà dài, cũng bày chín cái bồ đoàn. Tề Ninh nghĩ một lát, liền hiểu, rất có thể đó là vị trí của thư viện Quỳnh Lâm. Lần này Trác Thanh Dương đã tự mình tới tham gia thư hội Kinh Hoa, bồ đoàn đằng trước là vị trí của Trác Thanh Dương, nhất định trong số tám bồ đoàn đằng sau có một cái của mình.

Tứ phía quanh hội trường bày đầy bồ đoàn san sát, gần ngàn cái bồ đoàn quấn thành một vòng tròn, không hề lộn xộn chút nào. Đám văn nhân sĩ tử vào từ trước theo như vị trí ghi trên hào bài mà đã quỳ ngồi trên bồ đoàn, tuy đông người nhưng từ sau khi bước vào thư viện Long Trì, ai nấy đều cực kỳ giữ quy tắc, không hề gây ra tiếng động lớn nào.

Những người này đến đây mục đích lớn nhất vẫn là tranh đoạt hai mươi tư danh ngạch cuối cùng kia, cho nên đều biểu lộ hết vẻ văn nhã của mình.

Ngoại trừ bảy trăm văn nhân đến từ các nơi, nơi tổ chức thư hội để dành cho tám thư viện ba mươi vị trí, đều ở đằng sau vị trí đại diện của thư viện mình. Tề Ninh nhìn vậy đột nhiên nghĩ tới, nếu mình ngồi đằng sau Trác Thanh Dương, nghĩa là sau hắn, toàn là cô nương, vậy thì coi như gươm lạc giữa rừng hoa rồi, vô cùng nổi bật, chỉ sợ sẽ hơi xấu hổ.

Đúng lúc này chợt có người lớn tiếng hô:

- Thư viện Tứ Minh tới!

Tề Ninh nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa, một đội học sinh xếp hàng tiến lại. Đi đầu là một cầm một cây gậy gỗ màu trắng, trên đó treo một tấm bảng hiệu viết “Thư viện Tứ Minh”, bốn chữ này viết sắc và nhanh, khí thế khá cường tráng. Theo sau người cầm bảng hiệu, ba bốn mươi người của thư viện Tứ Minh chỉnh tề tiến vào.

Tề Ninh nhìn vậy, nhịn không được mà phì cười, thầm nghĩ, trận thế này cũng khá giống với phái đoàn đi thi thế vận hội Olympic.

Thư viện Tứ Minh vào vị trí của mình, một lão tiên sinh hơn sáu mươi tuổi ngồi trên bồ đoàn cạnh bàn trà, trong đám đệ tử có khoảng tám phần mười chia ra ngồi sau lưng lão, còn lại mọi người ngồi trên bồ đoàn đằng sau, coi như đội cổ vũ, tấm bảng ghi “Thư viện Tứ Minh” được đặt trên bàn.

Sau khi mọi người của thư viện Tứ Minh ngồi xuống, chúng văn nhân sĩ tử tới xem đều hâm mộ nhìn chằm chằm đoàn người nọ.

Tiến vào tám thư viện lớn, chưa chắc đã có thể vào triều làm quan, nhưng dẫu sao gần Thiên tử hơn, cơ hội sẽ lớn hơn nhiều so với các văn nhân sĩ tử bên ngoài Kinh thành. Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, đạo lý này ai cũng hiểu.

Mặc dù Viên Vinh là công tử phủ Thượng thư Lễ bộ, nhưng hôm nay cũng chỉ là quan khách. Tuy nhiên, thư viện đã sắp xếp vị trí cho đám công tử quan lớn đi xem thư hội: ngay đằng sau bàn chủ tịch có khoảng hơn ba mươi ghế.

Gần đây Viên Vinh không gặp Tề Ninh, cũng không biết hắn là tiên sinh thư viện Quỳnh Lâm, còn hào hứng đưa Tề Ninh tới, định cùng hắn ngồi xuống. Nhưng hắn lắc đầu, bảo Viên Vinh đi trước, cũng không vội nói ngay.

Sau đó, các thư viện khác lần lượt đi vào, đến khi tám thư viện lớn đều ngồi xuống, Tề Ninh mới thấy một đoàn cô nương thư viện Quỳnh Lâm khoan thai bước tới.

Nhưng không thấy Trác Thanh Dương. Đi đằng trước là Giang Tùy Vân, cầm bảng hiệu thư viện, nhưng không giơ lên. Nhìn thấy Tề Ninh, gã hơi nhíu mày, nhưng vẫn bước lên chào:

- Tề tiên sinh!

Hôm nay là ngày hội của các thư viện, nên Giang Tùy Vân dứt khoát gọi hắn là tiên sinh.

Tề Ninh không thấy Trác Thanh Dương đâu, bèn hỏi:

- Trác tiên sinh đâu rồi?

Giang Tùy Vân đưa bảng hiệu trong tay ra:

- Tiên sinh có dặn, hôm nay thư viện Quỳnh Lâm do tiên sinh dẫn đầu.

Một đoàn cô nương của thư viện Quỳnh Lâm đều nhìn hắn, thái độ khác nhau, có người hưng phấn, có người nghi ngờ, có người sùng bái, cũng có người lo lắng.

- Cái gì?

Tề Ninh chấn động:

- Ngươi nói vậy có ý gì?

- Hôm nay tiên sinh giao thư viện cho người dẫn dắt, trận thi đấu cùng tám thư viện lớn của Kinh Hoa thư hội sẽ do người an bài.

Gã đặt bảng tên lên bàn. Dường như việc cầm bảng tên này khiến gã khá lúng túng.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full hương 323: Dẫn đầu đám hoa thơm cỏ lạ

 

0.30084 sec| 2444.391 kb