Tề Ninh cảm thấy những lễ nghi tục sáo này thực sự là mệt mỏi vô cùng, nhưng đang vào lúc đặc biệt, hắn cũng chẳng biết làm thế nào.
Hôm nay là ba mươi Tết, đại đa số người ở Kinh thành đều tập trung ở nhà, nhưng từ giữa trưa, phủ Cẩm Y Hầu bắt đầu được Tịnh Ngộ đại sư dẫn dắt, bắt đầu lập Pháp tràng. Sự kiện này mặc dù không quá lâu, nhưng cũng phải kéo dài đến giữa trưa hôm sau, chừng mười hai canh giờ.
Trong vòng mười hai canh giờ này Tề Ninh cũng chỉ có thể ở trong nhà pháp, chân không bước ra khỏi nhà, mọi chuyện khác trong phủ đều do Cố Thanh Hạm ngồi sau màn chỉ huy, cũng có thể do Hàn Thọ xử lý, cũng may, đại cữu gia Cố Văn Chương còn chưa rời khỏi Hầu phủ, cũng giúp đỡ quản lý, mọi chuyện cũng ngay ngắn trật tự.
Đối với Tề Ninh, đương nhiên mười hai canh giờ này không hề thoải mái, nghe các hòa thượng chùa Đại Quang Minh tụng kinh thi thoảng còn ngủ gật.
Vì tân vị, mới sáng sớm đã có người tới tế bái.
Người tới tế bái đều chỉ dâng một nén nhang, người lớn tuổi quan chức cao, người trẻ tuổi và chức quan thấp đều bái hai bái.
Lần này, Trung Nghĩa Hầu tự mình đến, bên Hoài Nam Vương phái Thế tử Hoài Nam Vương đến. Vũ Hương Hầu Tô Trinh cũng đến sớm. Kim Đao Hầu cũng phái người đến. Quan viên lục bộ cũng nể mặt mũi, tới tế điện. Thật ra chuyện cũng không phải long trọng, nhưng hôm nay quan viên tới còn đông hơn khi mai táng Tề Cảnh một chút.
Cả buổi trưa, người đến người đi nối liền không dứt, phủ Cẩm Y Hầu đã lâu không còn cảnh ngựa xe như nước như vậy, hạ nhân trong phủ có đông cũng phải cố gắng mới phục vụ xuể. Người tới tế bái cũng không cần chuẩn bị mời tiệc rượu, chỉ đến bái một cái rồi đi luôn, từ sáng sớm cho đến giữa trưa liên miên không nghỉ, mặc dù Tề Ninh khỏe mạnh rắn chắc, nhưng mỗi người đến đều phải trả lễ, suốt một buổi sáng, thật sự là có hơi choáng váng mệt mỏi.
Cũng may, đến giữa trưa, người tới vãn dần, pháp sự cũng đến lúc dọn dẹp xong xuôi, trong phủ mời tăng nhân cơm chay, Tịnh Ngộ đại sư dẫn chúng tăng từ biệt rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, khách đến thăm phủ Cẩm Y Hầu cũng không ít. Tề Ninh nhận được Thánh chỉ trùng kiến Hắc Lân Doanh, đương nhiên có rất nhiều quan viên tinh nhạy nhận ra cố tình tới muốn đi lại với Tề gia. Có rất nhiều quan viên không có giao tình gì với Tề Ninh, thậm chí phần lớn còn chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn mang theo bao lớn bao nhỏ tới bái kiến.
Chỉ cần ở trong quan trường, ai cũng biết, từ sau khi Tiên đế băng hà, triều đường Đại Sở đã xuất hiện hai thế lực lớn.
Khi Tiên đế còn tại, văn có Tư Mã Lam, võ có Cẩm Y Hầu, lại thêm Tiên đế văn thao vũ lược, uy vọng cực cao, đủ để uy hiếp thần tử cả triều, cả Đại Sở vận chuyển xem ra cũng vô cùng thông thuận.
Nhưng mà, sau khi Tiên đế băng hà, triều cục biến đổi. Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Lam lập được công đầu đưa tân quân thượng vị, lại không còn sự uy hiếp của Tiên hoàng nữa, mặc dù Hoài Nam Vương không có được lợi ích gì trong việc tân quân kế vị, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tiếng nói cũng to hơn một chút. Trong triều đường, lão có không ít vây cánh, hiện tại số lượng quan viên tới nương tựa vào thế lực của y cũng không ít.
Hai phái Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương tranh giành không còn là bí mật nữa, hai bên chia vây chia cánh rõ ràng, nhưng đối với đại đa số quan viên hai phái, vô luận là ở phái nào, đều không ảnh hưởng đến việc bọn họ lôi kéo quan hệ với Cẩm Y Hầu một chút.
Tề Cảnh mất, triều cục biến hóa thất thường, rất nhiều người đang âm thầm nhìn phủ Cẩm Y Hầu bị chê cười, nhưng ngoài dự đoán của đại đa số người, không ai ngờ nổi, Tề Ninh, vẫn được xưng là kẻ đần của phủ Cẩm Y Hầu, vậy mà lại từng bước leo lên tới vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh.
Mặc dù tước vị Cẩm Y Hầu là một trong tứ đại thừa kế, tước vị tôn vinh, quan viên lớn nhỏ nhìn thấy đều phải có lễ kính ba phần, nhưng hầu tước không có thực quyền trong tay cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi. Ví như Tề Ninh lúc trước, chỉ là người kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, tuy đám quan viên không dám quá mức lãnh đạm ngoài mặt, nhưng thực chất bên trong cũng chỉ có vậy.
Nhưng một khi y nắm giữ thực quyền, phân lượng của hầu tước này khác nhau rất lớn rồi.
Huống chi mọi người đều biết tân vương cố ý muốn đề bạt Tề gia, trước khi Tề gia bị cuốn vào trận tranh đấu giữa hai đảng đều muốn lôi kéo giao tình là chuyện không thể thiếu. Thân trong quan trường, ai cũng không biết khi nào thì trời mưa gió, trước khi trời mưa, có thể chuẩn bị một chút, để lại một đường ra cho mình đều là chuyện thường tình.
Cho nên, liên tục mấy ngày này, phủ Cẩm Y Hầu khách đến khách đi vô cùng nào nhiệt.
Qua mồng sáu tháng giêng, Tề Ninh thấy đã vãn đi một chút, nhưng suốt từ đêm hôm đó đã hơn nửa tháng không nói chuyện với Cố Thanh Hạm, hơn nữa, gần như nàng không cho hắn có cơ hội ở chung với mình lần nào nữa. Điều này khiến cho hắn cảm thấy hơi không tự nhiên.
Sáng mồng bảy, rốt cuộc Đoạn Thương Hải đã về tới Hầu phủ. Tề Ninh nhận được tin lập tức kêu lại.
Lần này, không chỉ Đoạn Thương Hải về, còn mang theo bảy tám người nữa, thấy Tề Ninh, mấy người cùng quỳ xuống ra mắt.
Đoạn Thương Hải có vẻ rất mệt mỏi, làn da đen vốn có lại càng thô ráp hơn, cười nói:
- Hầu gia, đây đều là lão huynh đệ Hắc Lân Doanh, thuộc hạ tìm bọn họ về cho ngài.
Tề Ninh hơi ngơ ngác, Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương rời Hầu phủ đã lâu. Muốn trọng kiến Hắc Lân Doanh, đương nhiên chuyện quan trọng nhất là chiêu mộ nhân thủ.
Hắc Lân Doanh khác với đội ngũ bình thường. Theo như Tề Ninh nhận thấy thì đội ngũ này là một đội quân đặc chủng của thời đại này, chuyện lựa chọn nhân thủ đương nhiên phải cẩn thận hơn.
Nếu điều kiện dễ dàng, tối đa cũng chỉ huấn luyện được một đội binh mã thông thường, không thể đạt tới trình độ của Hắc Lân Doanh hồi đó, cho nên bước chiêu mộ nhân thủ đầu tiên này cực kỳ trọng yếu.
Đoạn Thương Hải đã từng nói muốn chiêu mộ tàn quân còn lại của Hắc Lân Doanh. Nhưng Tề Ninh không tán thành.
Dù sao hắn cũng không thể tin được những người khác của Hắc Lân Doanh đều giữ nguyên được sự mong đợi Hắc Lân Doanh được trùng kiến giống như Đoạn Thương Hải, hơn nữa, mấy chục người xưa kia của Hắc Lân Doanh còn lại về sau đều được triều đình phân công phân phối tới các nơi, dù sao cũng đã thành võ quan, kéo về Hắc Lân Doanh, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu, nước chảy chỗ trũng, nhưng người lại thích lên cao.
- Mạc Phục Khoan, Vũ vệ Trung Lang tướng, đã từ quan, nguyện ý theo Hầu gia.
Đoạn Thương Hải giật mình chỉ một người giới thiệu. Người kia lập tức quỳ rạp xuống, cao giọng hô:
- Mạc Phục Khoan bái kiến Hầu gia.
- Trần Đại Hữu, Kiến Trung Giáo úy, đã từ quan!
- Lục Kháng, Trưởng Thủy Giáo úy, đã từ quan!
- Chu Vân Bân, Lăng Giang Tướng quân, nguyện đi theo dưới trướng Hầu gia!
Đoạn Thương Hải gọi đến tên người nào, người đó đều quỳ một gối xuống, bái lạy Tề Ninh. Mấy người kia, ít nhất cũng chừng ba sáu ba bảy tuổi, nhiều nhất phải tới năm mươi, nhưng sống lưng ai nấy đều thẳng tắp. Tề Ninh nhìn vậy liền cảm giác từ những người này tản ra cái khí chất hoàn toàn khác với các quân nhân bình thường khác, càng cứng cỏi hơn, lại càng không che giấu được nét hung hãn trong ánh mắt.
Tới lúc này Tề Ninh mới ý thức được, mình chưa từng được chứng kiến Hắc Lân Doanh chiến đấu anh dũng thế nào. Mặc dù Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương đều xuất thân tử Hắc Lân Doan, nhưng vì thân phận, đối với mình luôn tất cung tất kính nghe lời đã quen, cho nên, tuy cũng có biết một chút về Hắc Lân Doanh, nhưng tới lúc này nhìn mấy người toàn thân đều đậm đặc khí tức quân nhân, hắn hiểu được, có lẽ Hắc Lân Doanh còn mạnh hơn mình nghĩ rất nhiều.
Khí tức trên người mấy người này chỉ có thể luyện ra được từ trong máu và lửa, chưa từng trải qua khảo nghiệm sống chết, không trải qua lễ tẩy rửa của máu và lửa, sẽ không thể tràn ra được khí tức hung hãn thậm chí là dã man này.
- Hầu gia, mấy người này đều được phân phối ra ngoài Kinh làm võ quan.
Đoạn Thương Hải thưa:
- Thuộc hạ chạy một vòng lớn, đã tìm được mấy tên này, còn có một vài người vẫn đang bận công vụ, tuy đã nộp đơn xin từ chức nhưng cũng phải chờ bàn giao công việc xong xuôi, từ chức với Bộ binh rồi sẽ lập tức tới báo tin.
Tề Ninh tự tay nâng từng người dậy một, cười nói:
- Các ngươi đều có quan chức trong người, lại đều có năng lực, tiền đồ vô lượng. Đoạn Thương Hải có nói rõ với các ngươi chưa?
Nếu các ngươi về Hắc Lân Doanh, tất cả sẽ phải làm lại từ đầu. Ta cũng không dám cam đoan các ngươi có thể thăng quan phát tài.
- Hầu gia, sau trận chiến với Huyết Lan Quân năm xưa, chúng thuộc hạ đều nên chết cả rồi.
Trong mấy người, quan chức của Mạc Phục Khoan là cao nhất:
- Sống sót được, Tam Tướng quân đã dặn dò chúng thuộc hạ, cho dù có chỉ còn lại một người cũng phải chờ tới ngày Hắc Lân Doanh trùng kiến. Chúng thuộc hạ đã một mực chờ đợi. Hơn nữa… huyết hải thâm cừu năm xưa, không thể không báo.
Lục Kháng nghiêm túc thưa:
- Hầu gia, mạt tướng chỉ là kẻ thô hào, chỉ xin Hầu gia một việc.
- Ngươi nói đi!
- Sau khi trùng kiến Hắc Lân Doanh, mạt tướng hy vọng một ngày Hầu gia có thể một lần nữa dẫn chúng thuộc hạ ra trận, đòi lại từng món nợ xưa kia. Nghe nói Huyết Lan Quân Bắc Hán vẫn còn. Nếu có cơ hội chạm mặt với Huyết Lan Quân, nhất định Hầu gia phải đưa chúng thuộc hạ kia giết hết đám chó kia không chừa mảnh giáp. Ngoài ra, mạt tướng không còn mong muốn nào khác.
Tề Ninh cười cười:
- Hắc Lân Quân ta muốn trùng kiến đương nhiên không phải chỉ để ra phố bắt trộm, là rồng thì phải bay lên chín tầng trời, là hổ thì phải kiêu ngạo cả dãy núi. Nếu là Hắc Lân Doanh, chiến trường cuối cùng đương nhiên là tiền tuyến.
Chuyện các đội ngũ khác không làm được, Hắc Lân Doanh sẽ làm.
Thành trì các đội quân khác không phá được, Hắc Lân Doanh tới phá!
Dừng một lát, ánh mắt hắn như đao:
- Người không ai giết được, Hắc Lân Doanh tới giết!
Thật ra giọng của Tề Ninh không hề vang dội, thậm chí còn khá trầm thấp bình tĩnh, nhưng chính những điều này lại khiến cho hai mắt của mọi người đều sáng lên, đồng thời ôm quyền:
- Nguyện thề sống chết thuần phục triều đình, thuần phục Hầu gia!
- Các ngươi đều vừa tới Kinh thành, vừa hay mấy hôm nay ta còn chưa được uống bữa rượu nào ngon đâu.
Tề Ninh cười nói:
- Các ngươi tới rồi, hôm nay chúng ta nâng ly! Hắc hắc, các ngươi đều là tiền bối, chớ thấy ta trẻ tuổi mà bắt nạt ta trên bàn rượu, ta là kẻ lấy chuyện công báo thù riêng đấy!
Mọi người khẽ giật mình, lập tức đồng thanh cười rộ lên, đều cảm thấy Hầu gia này quả thật vô cùng khôi hài, khá là khác với người Tề gia xưa nay vẫn nghiêm túc cổ hủ.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo