Cố Thanh Hạm là một người phụ nữ xinh đẹp và cực kỳ khôn khéo, trong lòng nàng rất rõ ràng, thời điểm này không phải là lúc để truy cứu hành vi không đúng mực của Tề Ninh.

Lúc này đêm khuya thanh vắng, một chiếc đèn hai bóng người, bản thân nàng ăn mặc hở hang, nàng biết rõ cơ thể đầy đặn của mình có bao nhiêu hấp dẫn đối với Tề Ninh. Lúc này chỉ cần nàng không xử lý cẩn thận, người từng có hành vi vượt giới hạn như Tề Ninh rất có khả năng tối nay sẽ lại phạm vào một sai lầm vô cùng lớn.

Lúc này chẳng những không thể tươi cười mà thậm chí ngay cả tranh luận cũng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn vừa để hắn cảm nhận được sự cảnh cáo vừa để hắn không còn lời nào để nói. Chí có như vậy mới có thể khiến hắn cảm thấy xấu hổ rồi nhanh chóng rời khỏi đấy, nếu không rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.

Nàng đã từng trải qua không ít sóng gió nhưng vào lúc này chẳng những vô cùng tức giận và còn khẩn trương, sợ hãi.

Nàng đương nhiên biết rõ vào lúc này nếu như Tề Ninh thật sự nóng đầu mà nhào vào nàng thì bản thân nàng cũng chẳng thể ngăn cản được, chẳng những vậy nàng lại còn không thể hô hoán người đến cứu.

Cố Thanh Hạm nhìn có vẻ tỉnh táo nhưng thực chất lúc này tim nàng đã nhảy lên đến tận cổ họng rồi, thịch thịch thịch, nàng không biết tiếp theo Tề Ninh sẽ làm gì, chỉ sợ một động tác nhỏ hay vẻ mặt của mình không cẩn thận kích thích thú tính của Tề Ninh nên nàng chỉ biết dựa lưng vào đầu giường lạnh lùng nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh thấy vẻ mặt lạnh như băng của Cố Thanh Hạm thì biết ngay là không ổn. Ban đầu vốn tưởng nàng thật sự rất bình tĩnh tuy nhiên lúc này là ban đêm, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Cố Thanh Hạm thở hổn hển khiến ngực nàng liên tục phập phồng lên xuống đã bán đứng tâm lý của nàng. Chỉ có điều hắn cũng biết nếu lúc này hắn vẫn cố nằm trên người nàng thì có vẻ không được ổn cho lắm.

Mặc dù không nỡ rời xa cặp mông mềm mại của Cố Thanh Hạm nhưng Tề Ninh vẫn cố nhẫn nhịn, nghiêm túc rút tay ra. Cố Thanh Hạm thấy vậy thì thở phào một hơi nhưng cũng không dám buông lỏng, nàng chỉ mong Tề Ninh nhanh nhanh rời khỏi đây thôi.

Tề Ninh ngồi xuống đối diện với Cố Thanh Hạm, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, hình ảnh nàng lúc này vô cùng mê hoặc, tựa như một trái nho chín mọng, chỉ cần búng nhẹ một cái là sẽ có dòng nước ngọt ngào chảy ra, mặc dù lúc này sắc mặt Cố Thanh Hạm lạnh lùng nhưng khí chất lại vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, kết hợp với mùi hương lan tỏa tràn ngập khắp căn phòng khiến người ta muốn say trong bể dục.

- Tam nương, chuyện đó....!

Trong không gian yên lặng như tờ, tiếng nói của Tề Ninh đã phá vỡ sự tĩnh mịch này.

- Những lời lão phu nhân nói là thật sao?

Cố Thanh Hạm cau mày, sauy nghĩ một lát rồi mới hỏi:

- Chuyện gì?

- Lão phu nhân nói muốn cùng Thái phu nhân...

Tề Ninh còn chưa nói hết Cố Thanh Hạm đã biết hắn muốn hỏi gì rồi, nàng cười lạnh, thản nhiên nói:

- Mẹ nói không sai đâu, ta đã ở Tề gia nhà các người nhiều năm như vậy cũng coi như đã không phụ Tề gia này, ta lại không có con cái, nếu như nói với Thái phu nhân một tiếng, chưa hẳn Thái phu nhân sẽ không đồng ý để ta rời khỏi Tề gia.

Tề Ninh thấy gò má nàng đỏ hồng, xinh đẹp tựa như đóa hoa chìm trong sương mờ sáng sớm, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, hắn thở dài hỏi:

- Người thật sự muốn rời khỏi Tề gia sao?

- Ban đầu ta cũng không có ý nghĩ này đâu, nhưng....!

Cố Thanh Hạm khẽ cắn môi, hỏi lại hắn:

- Ngươi thế này, ta sao có thể không đi được đây?

Tề Ninh cười khổ, xoay người, ngồi vào cạnh giường, khẽ nói:

- Người đi rồi, Hầu phủ cũng chấm hết.

Ý tứ trong lòng hắn rất đơn giản, trước đây hắn ở lại phủ Cẩm Y Hầu là bởi vì nể mặt Cố Thanh Hạm, nếu như sau này Cố Thanh Hạm không còn là người của Tề gia nữa thì hắn còn lý do gì để phải một lòng trung thành với Tề gia nữa đây!

- Hử?

Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh ngồi ở cạnh giường thì nhẹ nhàng nhích người vào giữa giường, kéo giãn khoảng cách của hai người.

- Ngươi tài giỏi như vậy, phủ Cẩm Y Hầu làm sao mà chấm hết được? Mà ngược lại nếu như ta vẫn còn ở lại Hầu phủ, sớm muộn gì....!

Nàng muốn nói nếu như mình vẫn ở lại Hầu phủ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nhưng nàng lo những lời này sẽ kích thích Tề Ninh nên không nói tiếp nữa.

Tề Ninh quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hạm, lúc này nàng đã kéo áo ngủ bằng gấm lên che kín đường cong mượt mà của mình, thấy Tề Ninh nhìn mình thì nghiêng đầu đi, không nhìn hắn.

Trầm mặc một lát sau đó Tề Ninh mới lên tiếng:

- Vậy người... người có thể ở lại không?

Cố Thanh Hạm chỉ hừ lạnh mà không nói tiếng nào.

Tề Ninh thở dài:

- Người đi rồi, ta cũng không còn là Cẩm Y Hầu nữa, phủ Cẩm Y Hầu này cũng không còn là phủ Cẩm Y Hầu nữa....!

Nghĩ tới chuyện Cố lão thái kiên trì muốn Cố Thanh Hạm rời khỏi đây, trong lòng Tề Ninh có chút trống rỗng, man mác buồn, hắn đứng dậy nói:

- Dù sao ta... ta cũng không cho người đi, ai đồng ý cũng không được.

Cố Thanh Hạm nghe thấy Tề Ninh nói như đinh đóng cột như vậy thì quay đầu nhìn hắn, nhưng chỉ thấy bóng lưng cô đơn, tĩnh mịch của hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Tề Ninh cứ vậy mà rời khỏi phòng ngược lại khiến Cố Thanh Hạm có chút bất ngờ. Nàng lập tức thở phào, nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì đó, chỉ là ngay sau đó lại yên tĩnh như ban đầu. Lúc này nàng mới từ từ đứng dậy rời khỏi giường, rón ra rón rén đi ra cửa, ngó ra ngoài sân thấy Tề Ninh đã rời khỏi đình viện, sau đó nàng quay lại đóng cửa rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.

Vừa mới bước vào phòng, nàng cảm nhận được giữa hai chân có chút lạnh, hai má nàng nóng lên, cơ thể nàng vô cùng nhạy cảm, lúc nãy bị Tề Ninh ôm, mặc dù tâm trạng tức giận nhưng cơ thể vẫn có phản ứng, bên trong chảy ra dòng nước trong, lúc trước chỗ đó nóng bừng, lúc này có gió thổi qua khiến dưới đũng quần lành lạnh nhơm nhớp khó chịu. Nàng đóng cửa lại, cắn cắn làn môi đỏ mọng, tựa lưng vào cửa phòng, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, không biết phải làm thế nào cho phải.

Mấy ngày kế tiếp, Tề Ninh không còn tìm Cố Thanh Hạm nữa mà Cố Thanh Hạm cũng không chủ động nói chuyện với Tề Ninh, chỉ có điều Cố Văn Chương lại mang theo gia quyến vừa mới tới Kinh thành, Tề Ninh sai người đưa bọn họ đi dạo một vòng trong Kinh thành.

Kinh thành Kiến Nghiệp là thành cổ có lịch sử mấy trăm năm, có quy mô hùng vĩ, có không ít nơi có thể đi thăm thú.

Mặc dù Cố Thanh Hạm không chủ động đến nói chuyện với Tề Ninh, thỉnh thoảng chạm mặt nhau cũng chỉ cúi đầu bước qua, làm như không nhìn thấy, thế nhưng những chuyện của Tề Ninh nàng lại vẫn hết lòng đi làm, vẫn lo liệu mọi sự vụ trong phủ như trước. Và chuyện khiến Tề Ninh lo lắng nhất là Cố lão thái đi xin Thái phu nhân để Cố Thanh Hạm rời khỏi Hầu phủ vẫn chưa xuất hiện.

Cố Thanh Hạm đã sai người đi tìm một căn nhà ở khu vực xung quanh cho mẹ con Tiểu Dao, tuy nhiên quanh khu này đều là nơi quan lại quyền quý ở, toàn là đại trạch đình viện lớn mà mẹ con Tiểu Dao lại chỉ có hai người. Đã vậy Hầu phủ cũng không tính là dư dả nên không thể mua cho mẹ con Tiểu Dao một tòa đại trạch cho họ ở được.

Phái người đi tìm năm sáu ngày mới tìm được một căn nhà có ba phòng ở chỗ cách đây hai con đường. Tuy nói Hầu phủ không phải là thừa của dư tiền nhưng muốn mua một căn nhà như vậy cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Cố Thanh Hạm đích thân tới đó xem qua căn nhà sau đó lấy bạc ở phòng thu chi ra mua lại, cuối cùng còn phái người đi sắp xếp đồ đạc trong nhà.

Mấy ngày nay Đường Nặc không hề đến Vĩnh Yên Đường mà chỉ ở trong phòng mình ngồi đọc sách về dược liệu. Lần trước Tề Ninh thấy Đường Nặc rất có hứng thú với sách về y dược, sau khi tìm hiểu mới biết mặc dù y thuật của Đường Nặc vô cùng cao siêu nhưng sách về y dược nàng từng đọc lại chẳng có mấy nên đã sai Hàn đại tổng quản đi thu thập sách về y dược mang tới cho nàng.

Sau khi Đường Nặc hồi phục, mấy ngày này dường như chẳng khi nào rời khỏi quyển sách, thật ra trong sách có rất nhiều lý thuyết về y dược mà về lý thuyết thì Đường Nặc dường như đã nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí nàng còn thấy lý luận trong sách có một vài lỗ hổng, nàng chỉ cần nhìn qua là có thể phát hiện ra. Tuy vậy biển học vô bờ, Đường Nặc vẫn tìm ra được một vài điểm mới lạ trong đó, đối với Đường Nặc mà nói thì đọc những cuốn sách thuốc này chẳng khác nào tìm vàng trong sa mạc đầy cát, mặc dù rất vất vả nhưng nàng lại có vẻ vô cùng hào hứng.

Tề Ninh bảo Đường Nặc tới hỗ trợ điều trị bệnh cho mẹ Tiểu Dao. Đường Nặc khám một lượt sau đó cũng không nói gì nhiều chỉ kê một đơn thuốc để bà uống trong ba tháng trước sau đó mới tiếp tục điều trị. Những dược liệu này đều là những vị thuốc bình thường. Tề Ninh sai người tới Vĩnh Yên Đường lấy thuốc mang về, Tiểu Dao vô cùng cảm kích Tề Ninh, thời gian sau đó, thư viện mở lớp theo như căn dặn của Tề Ninh, nàng lại tiếp tục đến thư viện học.

Thư viện Quỳnh Lâm không phải là ngày nào cũng có lớp mà một tháng sẽ được nghỉ sáu ngày.

Sau khi Cố Thanh Hạm sắp xếp ổn thỏa căn nhà liền sắp xếp cho mẹ con Tiểu Dao vào ở, mặc dù Tiểu Dảo cảm thấy có chút không ổn lắm bởi dù sao thì hai bên cũng chẳng quen thân lắm, nhưng nghĩ tới vấn đề sức khỏe của mẹ mình nàng chỉ có thể nhận lòng tốt này của Tề Ninh. Vì để Tiểu Dao yên tâm học tập nên Tề Ninh đã phái một nha hoàn ngày nào cũng tới đây chăm sóc cho mẹ Tiểu Dao, đối với Hầu phủ mà nói phái một nha hoàn tới cũng chẳng phải việc gì khó nhưng lại giúp Tiểu Dao giải phóng nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng.

Còn với Tề Ninh thì việc quan trọng nhất hiện nay là xây dựng lại Hắc Lân doanh. Đoạn Thương Hải cùng Triệu Vô Thương đã rời khỏi Hầu phủ đi chiêu mộ binh sĩ. Ngay cả Tề Phong cũng bị Tề Ninh phái tới khu quân doanh cũ hỗ trợ việc sửa chữa lại doanh trại.

Mặc dù ngân lượng, lương thực cùng trang bị của Bộ Binh tiến triển hơi chậm nhưng sau khi hiệp thương với Bộ Công, Bộ Hộ đã đưa bạc tới để sửa chữa lại quân doanh, việc xây dựng lại Hắc Lân doanh dù thế nào thì cũng là do Tiểu Hoành đế đích thân hạ chỉ, chuyện này còn liên quan đến vấn đề mặt mũi của Hoàng đế nên không ai dám lơ là.

Ngày ngày trôi đi, đã gần đến cuối năm, đối với dân chúng trong Kinh thành mà nói thì một năm qua đã có không ít sóng gió nên ai cũng hi vọng có thể dùng tâm trạng vui vẻ hân hoan nhất để đón chào một năm mới, xua tan đi nỗi buồn bao trùm lên cả Kinh thành về sự ra đi của Tiên đế và Tề Cảnh.

Chỉ là Tiến đế mới băng hà không lâu, dân chúng không thể giăng đèn kết hoa được, vì để thể hiện lòng thành kính với Tiên đế, khắp Kinh thành đều treo cờ trắng, nhưng chuyện này ngược lại chẳng có ảnh hưởng gì mấy tới phủ Cẩm Y Hầu. Bất luận Tiên đế có băng hà hay không thì Tề Cảnh cũng đã ra đi nên năm nay Hầu phủ cũng chỉ có thể treo mọi thứ bằng màu trắng.

Dựa theo phong tục của Đại Sở thì giao thừa năm này Hầu phủ không thể mở tiệc ăn uống linh đình mà phải mời cao tăng vào phủ tổ chức pháp tràng.

Sáng 30 tết, Cố Thanh Hạm phái người tới Đại Quang Minh tự mời Tịnh Ngộ đại sư tới phủ, Tịnh Ngộ đại sư cũng là một trong thập tam tăng của Đại Quang Minh tự, mặt mũi lão hiền lành, là con người đôn hậu nhưng Phật học lại vô cùng cao thâm, xét về võ công có thể xếp phía sau các cao tăng khác trong thập tam tăng nhưng xét về nghiên cứu Phật pháp thì lại là nằm trong số ít người đứng đầu.

Cũng chỉ có Hầu tước thế tập như Cẩm Y Hầu mới có tư cách mời cao tăng của Đại Quang Minh tự tới làm Pháp tràng.

Là cao tăng của Đại Quang Minh tự nên đương nhiên Hầu phủ không thể qua loa được. Ngoại trừ Tịnh Ngộ đại sư thì còn có hơn mười tăng chúng của Đại Quang Minh tự cùng theo tới, bởi vì có người xuất gia vào phủ nên từ Cố Thanh Hạm cho tới nha hoàn trong phủ đều không thể xuất đầu lộ diện, tất cả công việc đều do Tề Ninh sắp xếp còn Hàn tổng quản thì ở một bên hỗ trợ.

Trước đó Cố Thanh Hạm đã sắp xếp tất cả ổn thỏa đâu vào đấy rồi nên Tề Ninh cũng chẳng phải vất vả gì, nhưng càng như vậy thì Tề Ninh lại càng có cảm giác người trong Hầu phủ ai đi cũng được chỉ riêng có Cố Thanh Hạm là không thể.

 

0.28077 sec| 2440.609 kb