Trong tiểu viện Tĩnh Di lành lạnh thanh thanh, Cố Thanh Hạm bươc vào Phật đường, rồi đi ra rất nhanh để Tề Ninh vào.

Thật ra khi Tề Ninh bước vào gian viện tử này đã cảm thấy áp lực đè nén toàn thân. Nếu nói phủ Cẩm Y Hầu có một nơi mà hắn không thể hiểu rõ thì chỉ có tiểu viện này.

Phủ Cẩm Y Hầu, vô luận là Cố Thanh Hạm hay đám người Đoạn Thương Hải, Tề Ninh đều hiểu rõ tập tính cuộc sống của họ, duy chỉ có vị Thái phu nhân này tựa hồ vẫn là một đám sương mù.

Vị Thái phu nhân này gần như không bước ra khỏi nhà, suốt ngày tụng kinh niệm Phật trong Phật đường, ngoại trừ người Cố Thanh Hạm sắp xếp đưa cơm tới mỗi ngày, gần như không có ai dám đến gần viện này. Trên thực tế, cũng không có ai nguyện ý đến gần tiểu viện quạnh quẽ này.

Nếu nói Tề Ninh còn có thể thường xuyên đoán được tâm tư của Cố Thanh Hạm, còn vị Thái phu nhân này hắn hoàn toàn không biết gì, giống như tung tích của phu nhân Đại Tướng Quân Liễu Tố Y vậy, dường như quanh vị Thái phu nhân này cũng bao phủ một tầng sương mù.

Vào trong Phật đường, Tề Ninh quay lưng đóng cửa lại, trên ban thờ Phật đốt nến, gian nhà suốt ngày đóng kín cửa, ban ngày cũng đốt nến, lờ mờ âm trầm.

Bên cạnh có đặt bếp lò, trong phòng rất ấm áp, Thái phu nhân còng lưng ngồi trước bàn thờ Phật, chỉ còn một nhúm.

- Tổ mẫu!

Tề Ninh đứng sau lưng Thái phu nhân, khẽ gọi.

Thái phu nhân không quay lại, hai mắt bà đã mù, cho nên có quay lại cũng không thấy hắn.

Thái phu nhân không nói gì, hắn hơi nhíu mày, lại khẽ nói:

- Hôm nay so tài ở diễn võ trường, tôn nhi may mắn thắng được, đoạt được vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh.

- Vậy rất tốt.

Giọng nói già nua vang lên:

- Đó là do một tay phụ thân con tạo ra, vốn nên do người Tề gia ta chưởng quản, con không nên khiến cho tổ phụ và phụ thân ngươi thất vọng.

- Vâng!

- Đây chỉ là bắt đầu.

Bà chậm rãi nói:

- Thứ tổ phụ và phụ thân con kiến thiết, con phải thu về hết, mới không thẹn là con cháu Tề gia được. Tề Ngọc đã xuất gia, Tề gia chúng ta cũng sẽ không có người này, con là con dòng chính nối dõi duy nhất của Tề gia. Lá gan của Tề gia con phải gánh… - Tôn nhi sẽ nhớ kỹ lời tổ mẫu dạy bảo.

Tề Ninh thật sự không muốn ở lại nơi này lâu, nếu không phải Cố Thanh Hạm bảo hắn đến, hắn cũng không muốn đi vào tiểu viện này đâu.

Bước vào căn phòng này, hắn luôn cảm thấy rất kỳ quái.

Hắn nói chuyện với Thái phu nhân hoàn toàn không giống nha hai bà cháu, không thể cảm nhận được một chút tình cảm bà cháu hiền lành yêu thương mảy may từ Thái phu nhân.

Mặc dù hai người gần trong gang tấc, nhưng hắn luôn cảm giác Thái phu nhân và mình cách xa vạn dặm.

- Mới vào triều, không nên cậy mạnh. Không có người nào đáng cho con tin tưởng, cũng không có bất kỳ người nào đáng cho con hi sinh, lấy lại thứ vốn nên thuộc về Tề gia, hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, Tề gia chúng ta sẽ không suy tàn.

Tề Ninh khẽ gật đầu, không lên tiếng, Thái phu nhân lạnh lùng hỏi:

- Lời ta nói, con có nghe thấy không?

- Dạ có.

Hắn cố nhịn không mắng một câu, vẫn cung kính thưa:

- Tôn nhi sẽ nhớ kỹ lời tổ mẫu dạy trong lòng.

Thái phu nhân hừ lạnh:

- Chỉ hy vọng vậy. Đừng tưởng lão Thái bà ta dọa, ta chỉ là một bà già chờ chết vô dụng, nhưng nếu ngươi làm chuyện có lỗi với Tề gia, ta có thể bắt Tề Ngọc xuất gia, cũng có thể khiến ngươi hối hận.

Tề Ninh thầm cười lạnh, thầm nghĩ, có phải lão thái bà này đang hôn mê không. Lão tử nể mặt Cố Thanh Hạm khổ tâm duy trì Tề gia, bà già ngươi vẫn còn mở miệng uy hiếp được. Hiện giờ lão tử đã kế tục tước Cẩm Y Hầu, lại giành được vị trí thống lĩnh Hắc Lân Doanh, một lão thái bà trói gà không chặt như bà có thể làm khó dễ được ta sao?

Hắn và Thái phu nhân này không có quan hệ máu mủ gì, đừng nói đến tình cảm, bà nói những lời này, hắn lại càng phản cảm.

Nhưng lão thái bà này là phu nhân của lão Hầu gia, cũng là một người kiến thức rộng rãi nói chuyện càng nên biết đúng mực, hắn hơi khó hiểu tại sao đột nhiên bà ta lại nói những lời cổ quái như v ậy….

- Con đi xuống trước đi.

Thái phu nhân thản nhiên:

- Làm chuyện con nên làm, chỉ cần là vì Tề gia, lão thái bà sẽ không ngăn cản con.

Tề Ninh chỉ ước được đi ngay, thưa vâng một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, lại vòng tay đóng cửa lại.

Ra khỏi tiểu viện, Cố Thanh Hạm đã chờ bên ngoài, thấy hắn đi ra bèn nhẹ nhàng hỏi:

- Đã nói với Thái phu nhân rồi sao? Có phải bà rất cao hứng không?

Hắn cười cười nhẹ nhàng đáp:

- Tam nương, có phải tổ mẫu vẫn luôn không ưa con?

Nàng khẽ giật mình, cau mày hỏi:

- Con nói nhăng cuội gì vậy? Con là cháu ruột của Thái phu nhân, nào có tổ mẫu nào không yêu thương cháu mình? Ninh Nhi, con chớ có suy nghĩ lung tung. Mấy năm gần đây Thái phu nhân vẫn luôn chuyên tâm lễ Phật, không để ý tới thế sự, đôi khi nói chuyện có hơi lạnh nhạt, đó là tính tình rồi, không phải là vì bà không yêu thương con.

Tề Ninh cười:

- Con chỉ hỏi linh tinh thôi.

Cùng nàng sóng vai đi men theo con đường nhỏ, đột nhiên hắn hỏi:

- Tam nương, người biết mẫu thân con tên gì không?

- A?

Cố Thanh Hạm hơi bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ đột nhiên hắn lại hỏi câu này, hơi cau đôi mày thanh tú, do dự một lát mới nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao con đột nhiên hỏi chuyện này?

- Tam nương cũng biết trước kia con đần độn, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ ràng.

Hắn thở dài:

- Chuyện của mẫu thân, con nhớ quá ít, con muốn biết nhiều hơn một chút về bà.

Cố Thanh Hạm buồn bã đáp:

- Ninh Nhi, thật ra Tam nương đã nói với con rồi, chính ta cũng biết rất ít chuyện của mẫu thân con. Ta đến Tề gia con cũng chừng mười năm rồi, khi đó con còn là một đứa nhỏ mới sáu bảy tuổi, nhưng từ khi vào cửa ta cũng chưa bao giờ thấy mẫu thân của con. Ta đã từng hỏi Tam thúc con, nhưng Tam thúc chưa từng nói gì, hơn nữa, về sau, ai cũng biết, trong phủ Cẩm Y Hầu, không ai có thể nhắc tới mẫu thân của con!

- Vì sao?

Hắn cau mày:

- Bà là phu nhân Hầu gia, là chủ mẫu phủ Cẩm Y Hầu, vì sao không thể nhắc tới bà?

Cố Thanh Hạm cười khổ:

- Khi Thái phu nhân ra lệnh này, chúng ta cũng không hỏi nhiều, cứ theo ý bà là được.

Dừng một chút, thấy sắc mặt Tề Ninh nặng nề, nàng ôn nhu dỗ dành:

- Con không cần gấp gáp, có lẽ một ngày nào đó Thái phu nhân sẽ nói chuyện của mẫu thân cho con.

Chung quy bà sẽ không gạt con.

- Tam nương, người nói là chỉ có Thái phu nhân biết rõ việc này thôi sao?

Tề Ninh hạ thấp giọng hỏi:

- Trong Hầu phủ có rất nhiều lão bộc hầu hạ từ trước, bọn họ… - Bọn họ cũng sẽ không biết.

Cố Thanh Hạm khẽ lắc đầu, thấp giọn nói:

- Thật ra trước kia Tam nương cũng đã từng đi tìm một lão bộc hỏi thăm, ông ta cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nói đột nhiên một ngày mẹ con mất tích. Từ đó về sau, trong Hầu phủ không ai thấy mẹ con nữa. Hơn nữa, khi ấy Thái phu nhân đã triệu tập hết người hầu trong phủ lại, nhắc nhở bọn họ từ nay về sau không được hỏi thêm một câu. Khi đó vẫn do Thái phu nhân quản lý sự vụ trong phủ, lão Hầu gia và Đại Tướng quân quanh năm ở tái ngoại, cho nên không ai dám vi phạm lệnh của Thái phu nhân.

Tề Ninh gật gật đầu, thầm nghĩ, xem ra bí ẩn Liễu Tố Y mất tích có liên quan lớn tới vị lão thái bà trong Phật đường kia. Hắn thật sự muốn biết rốt cuộc năm đó Hầu phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Thanh Hạm lại hoàn toàn không biết gì cả. Xem ra muốn biết nhanh chóng biết rõ ràng chỉ là người ngu nói mộng.

Chợt nghe có tiếng chó sủa bên cạnh, một con chó vọt ra khỏi rừng trúc, rất bất ngờ, Cố Thanh Hạm kếu lên một tiếng. Như phản xạ có điều kiện, Tề Ninh đứng chắn trước mặt bảo vệ nàng. Một con chó săn gầm lên, nhảy qua.

Hắn đang thấy lạ thì thấy từ trong rừng trúc có một bóng người nhảy ra, tốc độ cực nhanh, hẳn là đang đuổi theo con chó đó.

Tới lúc này Tề Ninh mới nhìn rõ ràng, cái bóng kia là một quái hán khoác áo đen, lúc này vẫn hất lên cái áo khoác rụng lông đó.

- Y làm cái gì vậy?

Tề Ninh hơi ngơ ngác, quay đầu lại, mới phát hiện ra sắc mặt Cố Thanh Hạm hơi tái đi, hiển nhiên là bị dọa sợ, hai bàn tay trắng nõn như ngọc bám chặt lấy cánh tay mình.

Cố Thanh Hạm cũng tỉnh thần lại, cúi đầu nhìn tay mình đang kéo cánh tay Tề Ninh, hai má ửng lên, vội vàng buông ra:

- Hiện giờ chó trong phủ đều sợ y.

Nghĩ tới vào lúc nguy cấp Tề Ninh không chút nghĩ ngợi đứng ra trước bảo vệ mình, mặc dù bị kinh hãi nhưng trong lòng lại ấm áp.

- Hả?

Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:

- Chó sợ y?

Nàng cười khổ:

- Con không biết thôi, mấy hôm trước không hiểu sao y quấn lấy một con chó săn, suốt nửa ngày, cả bốn chân của con chó đều bị y bẻ gẫy. Đến hôm sau, như thể chơi nghiện rồi, y lại đi tìm con chó săn khác, lại bẻ gãy bốn chân nó. Hai ngày nay chó săn trong Hầu phủ nhìn thấy y đều như nhìn thấy quỷ.

Phủ Cẩm Y Hầu nuôi sáu bảy con chó săn, thật ra cũng coi như là phối hợp hộ vệ trong nhà bảo vệ.

- Bẻ gãy chân chó?

Tề Ninh hơi choáng váng.

- Nói thế nào cũng là ân nhân cứ mạng của ta, y thích thế nào thì cứ chiều y đi. Bên Giang Lăng cũng không thấy báo tin lại, còn không biết rốt cuộc người này quê quán ở đâu. Nhưng mà, Ninh Nhi, người này rất nhanh đó, chớp mắt một cái đã không thấy, chỉ sợ chó săn trong phủ cũng không chạy nhanh bằng y.

Nàng dừng một chút mới nhẹ giọng hỏi:

- Con nói xem, là y trời sinh như vậy hay là đã từng luyện võ công?

Tề Ninh nhíu mày hỏi lại:

- Tam nương cảm thấy y đã từng luyện võ sao?

- Ta cũng chỉ đoán lung tung thôi.

Nào có người nào trời sinh đã có thể chạy nhanh như vậy được.

Đoạn Thương Hải đã luyện võ rồi mà nếu chạy đua còn không bằng một nửa của y đó.

Tề Ninh khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, lại nhìn theo bóng quái hán đã biến mất, lẩm bẩm nói:

- Nếu y đã từng luyện võ công thì cũng là khinh công tuyệt đỉnh.

Một người như vậy sao lại thành ra thế này?

Thấy sắc mặt Cố Thanh Hạm vẫn hơi tái tái, hắn ôn nhu hỏi:

- Tam nương, vừa rồi không bị sợ quá chứ?

- Không sao.

Nàng dịu dàng cười cười:

- Không phải có con bảo vệ trước ta rồi sao, Tam nương còn có thể có chuyện gì chứ?

Thấy nàng xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ mọng cong lên đẹp như hoa, hắn nói:

- Ninh nhi đã nói rồi, sẽ bảo vệ người cả đời. Con nói được thì làm được, sẽ không gạt người.

Thấy hắn chăm chú nhìn mình, Cố Thanh Hạm vội nói:

- Tam nương biết. A, ta còn có việc, phải đi trước một lát, đến tối sẽ bày tiệc chúc mừng con.

Không hiểu sao tim nàng đập rất nhanh, lập tức xoay người chạy tới một ngã ba, cặp đùi đẹp nhanh chóng bước, cặp mông rắn chắc đu đưa lắc lư.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con

 

0.98234 sec| 2447.977 kb