Tề Ninh cười nói:

- Hoàng thượng, đây là phúc trạch của ngài, việc này hiện giờ cũng không có mấy người biết rõ, ta vào cung bẩm báo Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng chuẩn bị xử lý thế nào?

- Nhanh chóng cứu người quan trọng hơn.

Long Thái lập tức nói:

- Trước tiên tìm Trung Nghĩa Hầu, kêu hắn tìm Hộ Bộ lấy bạc mua dược tài, tranh thủ thời gian chế dược cứu người!

Nói tới đây, gã đột nhiên nghĩ tới điều gì. Gã vốn là kẻ nhạy bén hơn người, giọng điệu của Tề Ninh lúc này khiến gã nhìn ra chút hương vị, gã nhìn Tề Ninh hỏi:

- Không có mấy người biết?

Trong lòng Tề Ninh biết Long Thái hẳn là đã hiểu, hắn ghé tới gần, thấp giọng nói:

- Đều là người thân tín, Hoàng thượng yên tâm.

Long Thái đưa tay sờ cằm một cái, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi có ý gì?

- Nếu như Hoàng thượng giao phương thuốc giải dược cho Trung Nghĩa Hầu, hắn lại phải tìm Hộ Bộ lấy bạc, sau đó lại đi mua thuốc, chỉ sợ chậm trễ không ít thời gian.

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Hơn nữa dân chúng không rõ chân tướng ăn giải dược, còn tưởng rằng đây là phương pháp Trung Nghĩa Hầu nghĩ ra, Hoàng thượng lại không có chỗ tốt gì.

Long Thái cau mày nói:

- Toàn bộ giang sơn đều là của trẫm, trẫm tranh giành với Trung Nghĩa Hầu có chỗ tốt gì? Hơn nữa cứu người quan trọng hơn, nghĩ cái khác làm gì.

Thấy Tề Ninh không nói lời nào, Long Thái nhìn chung quanh một chút. Gã có thói quen, lúc triệu kiến đại thần, trong Ngự thư phòng không để lại thái giám hầu hạ, thấy không có người, mới thấp giọng hỏi:

- Tề Ninh, ngươi nói chuyện này làm thế nào?

- Không phải Hoàng thượng nói, có người cố ý rải lời đồn đại, công bố lần ôn dịch này là vì Hoàng thượng vô đức sao?

Tề Ninh khẽ cười nói:

- Đã như vậy, phương thuốc giải lần này có thể có chút công dụng, có người khác rắp tâm, chúng ta hãy dùng phương thuốc này đánh thật mạnh vào mặt đối phương, cũng khiến lời đồn đại của dân chúng lại đổi hướng gió.

Trong lúc nhất thời Long Thái không hiểu được, Tề Ninh nói:

- Hoàng thượng, phương thuốc này chắc chắn phải lấy ra cứu người, chỉ là không thể để Trung Nghĩa Hầu thậm chí Hộ Bộ đi làm, mà lấy danh nghĩa Hoàng thượng đi làm.

Long Thái đương nhiên nghe hiểu, theo lý mà nói, triều đình là của Hoàng đế, Hoàng đế đại biểu cho triều đình. Nhưng tình thế hiện giờ, hiển nhiên không phải như thế.

Long Thái mới bước lên đế vị, chớ nói con dân thiên hạ, dù là dân chúng kinh thành cũng biết rất ít về vị tân Hoàng đế này, trái lại danh tiếng của Trung Nghĩa Hầu còn lớn hơn vị tân Hoàng đế này.

Nếu như giao việc này cho Trung Nghĩa Hầu đi làm, khó đảm bảo Trung Nghĩa Hầu sẽ không mượn cơ hội này mua chuộc lòng dân.

Tề Ninh cũng không hồ đồ đến nỗi giao kết quả Đường Nặc hao tổn tâm lực cho người khác nhấm nháp.

- Dùng danh nghĩa của trẫm?

Long Thái như có suy nghĩ:

- Chỉ giáo cho?

- Nói mấy ngày nay Hoàng thượng ngày đêm tìm phương pháp giải độc cùng người khác. Hoàng thượng là thiên tử, ông trời phù hộ Hoàng thượng, vất vả khổ sở cuối cùng tìm được giải dược.

Tề Ninh cười nói:

- Hoàng thượng lại hạ chỉ phái người thiết lập nơi phân phát giải dược, như vậy, dân chúng đương nhiên là mang ơn Thánh thượng.

Bên môi Long Thái nở nụ cười, nói:

- Biện pháp này của ngươi cũng không tồi, không cần phái người khác, ngươi tự mình xử lý là được rồi, để Cẩm Y Hầu làm thuốc cho trẫm, đương nhiên là thích hợp nhất.

Long Thái ngầm hiểu, lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, đương nhiên biết rõ đây đúng là cơ hội tốt.

- Thần tuân lệnh.

Tề Ninh lập tức nói:

- Thần chắc chắn toàn lực ứng phó, không cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Long Thái nở nụ cười yếu ớt, nói:

- Tề Ninh, nếu chuyện lần này làm tốt, trẫm nhất định thưởng lớn cho ngươi, cũng sẽ không khiến người thất vọng.

- Làm việc cho Hoàng thượng, là phúc phận của ta.

Tề Ninh khách sáo cười nói:

- Chỉ là có mấy chuyện phải khẩn cầu Thánh thượng đáp ứng.

- Ngươi nói đi, chỉ cần trẫm có thể làm được, đều đồng ý ngươi.

Long Thái biết rõ Tề Ninh là người trước mắt gã có thể tin tưởng nhất, cũng là người có thể làm việc. Tề Ninh có chuyện nhờ, chỉ cần không phải quá khó xử, cố gắng thỏa mãn.

Tề Ninh nói:

- Lần này làm thuốc, cần rất nhiều dược liệu, trước khi ta vào cung, đã phái người đi nói cho Tiết Linh Phong, để cho hắn phái người điều động dược liệu tại các tiệm thuốc hiệu dược ở kinh thành.

Lúc không có người khác, Tề Ninh cũng không câu thúc trước mặt Long Thái, chỉ xưng ta, Long Thái cũng không cảm thấy bất kính, trái lại càng cảm thấy thân thiết, giống như hai người bạn nói chuyện phiếm vậy, cũng không để ý.

- Ngươi làm rất đúng, cứu người quan trọng hơn, trước tiên để Tiết Linh Phong điều động dược liệu, đây cũng là suy nghĩ của trẫm.

Long Thái nói:

- Lần trước trẫm đã phân phó hắn, chỉ cần vì ứng phó tai nạn lớn lần này, ở kinh thành có thể điều động vật tư cần sử dụng bất cứ lúc nào, để cho hắn điều động dược liệu ở các tiệm thuốc trước, sau đó sẽ do Hộ Bộ đền bù tổn thất.

Gã lại nói:

- Đúng rồi, nếu như thiếu dược liệu, kim bài trẫm tặng cho ngươi vẫn ở trong tay ngươi, ngươi có thể sai người cầm kim bài tới Thái Y Viện chuyển dược liệu. Thái Y Viện có kho thuốc, cũng tích lũy không ít dược liệu, đầy đủ mọi thứ.

Tề Ninh cười nói:

- Hoàng thượng, thật ra ta đang muốn nói với ngài chuyện Thái Y Viện. Năm vị dược tài trong phương thuốc này, ba vị trong đó có thể dễ dàng lấy được ở kinh thành, nhưng có hai vị rất khan hiếm, cũng không phải trân quý, mà là rất ít sử dụng, các tiệm thuốc trong kinh thành đều không cất giữ.

Long Thái khẽ giật mình, mày kiếm nhăn lại nói:

- Kinh thành không có, thì phái người tới các nơi lân cận tìm kiếm, không thể chậm trễ giải độc cứu người.

Tề Ninh nói:

- Hoàng thượng không cần quá lo lắng, dường như hiệu thuốc Điền gia ở kinh thành còn tích trữ một ít, cho dù không nhiều lắm, nhưng chúng ta vừa cứu người vừa tiếp tục điều động dược liệu, trước tiên giải độc cho người bị lây nhiễm nghiêm trọng là được rồi.

- Hả?

Long Thái khẽ vuốt cằm:

- Ngươi đã có tính toàn, thì xử lý dựa theo lời ngươi nói.

Không chờ Tề Ninh nói chuyện, gã kêu lên:

- Người đâu!

Bên ngoài lập tức có một tên thái giám tiến đến, Long Thái phân phó:

- Ngươi đi gọi Trì Phượng Điển tới đây.

Thái giám đáp ứng một tiếng, lui xuống. Tề Ninh thầm nghĩ Trì Phượng Điển này là người nào?

Hắn biết rõ ngoại trừ mình ra, tiểu Hoàng đế tin tưởng nhất là kiếm khách cung đình Hướng Thiên Bi tay cầm một trong Thập đại danh kiếm Lạc Diệp Kiếm. Chỉ là mấy lần vào cung, hắn không thấy tung tích, còn Trì Phượng Điện, trước đây Tề Ninh chưa từng nghe qua tên.

Dường như Long Thái nhìn ra nghi hoặc của hắn, cười nói:

- Trì Phượng Điển là Thống lĩnh Võ Lâm Doanh Hoàng gia, lần này ngươi thay trẫm chế thuốc, nhân thủ trong tay không đủ, trẫm sẽ để Trì Phượng Điển dẫn người chuyển đồ giúp ngươi, nhất định phải làm việc này thực chu đáo.

- Là Thống lĩnh Võ Lâm Doanh Hoàng gia?

Tề Ninh khẽ giật mình, lúc này mới hiểu được, nghĩ thầm trong kinh thành có hai đội binh mã, một là Hổ Thần Doanh do Tiết Linh Phong thống lĩnh, một đội khác là Võ Lâm Doanh Hoàng gia cảnh vệ Hoàng cung. Tiết Linh Phong khôn khéo giỏi giang, Trì Phượng Điển này cũng không phải hạng đơn giản.

Nếu Trì Phượng Điển là Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh Hoàng gia, mà Vũ Lâm Doanh Hoàng gia là binh mã cung đình, trực tiếp nghe lệnh bởi Hoàng đế, như vậy Trì Phượng Điển hẳn là người được Hoàng đế cực kỳ tín nhiệm, nếu không cũng sẽ không ngồi lên vị trí quan trọng như vậy, nhưng trước giờ tiểu Hoàng đế chưa từng nhắc tới người này.

Kỳ thật hắn vẫn luôn hiếu kỳ, trước đây lúc Long Thái còn là Thái tử, trong cung đình bầu trời u ám, theo lý mà nói, thời điểm này Vũ Lâm Doanh Hoàng gia đương nhiên phải toàn lực gánh vác gánh nặng thủ vệ Hoàng cung, dù sao Vũ Lâm Doanh Hoàng gia cũng là quân tinh nhuệ thực sự trung thành với Hoàng đế.

Nhưng trên thực tế, vào thời điểm quan trọng nhất, Vũ Lâm Doanh Hoàng gia lại bị điều khỏi Hoàng thành, mà Hắc Đao Doanh thì tiến vào chiếm giữ thủ vệ, việc này Tề Ninh vẫn luôn nghĩ không thông, ít nhất từ việc đổi nơi đóng quân có thể thấy được, vào thời điểm mấu chốt, dường như Hắc Đao Doanh càng thêm tin cậy hơn Vũ Lâm Doanh.

- Người này!

Long Thái suy nghĩ một chút, mới nói:

- Phụ hoàng từng dặn dò trẫm, Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh không thể bỏ cũ thay mới, năng lực của Trì Phượng Điển vẫn còn có một chút.

Dường như không muốn nói nhiều, gã cười nói:

- Điều động hai vị dược từ tiệm thuốc Điền gia, sau đó triều đình sẽ bỏ nhiều hơn chút bạc đền bù tổn thất.

Tề Ninh nói:

- Hoàng thượng, đền bù tổn thất hay không cũng không sao, kỳ thực hai vị dược tài này cũng không trân quý, cũng không tốn quá nhiều bạc. Chẳng qua ở kinh thành, chỉ có hiệu thuốc Điền gia này có chứa hai vị thuốc này, có thể thấy được đây là hiệu thuốc chu đáo.

Long Thái khôn khéo hơn người, cười nói:

- Ngươi có việc gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng trước mặt trẫm, có phải hiệu thuốc Điền gia nhờ ngươi làm chuyện gì không?

- Hoàng thượng anh minh!

Tề Ninh nói:

- Hoàng thượng hiệu thuốc Điền gia muốn về sau dược liệu mà Thái Y Viện dùng, để bọn họ đưa tới.

Long Thái nói:

- Trẫm còn tưởng rằng là chuyện gì ghê gớm, trong Hoàng thành có mấy vạn người, mỗi ngày đều phải dùng thuốc!

Gã suy nghĩ một chút, mới nói:

- Đây là chuyện nhỏ, sau này sẽ để cho Phạm Đức Hải đi thông báo Thái Y Viện một tiếng là được.

Kỳ thật Tề Ninh biết rõ Long Thái mới bước lên đế vị, trong quân chính đại sự còn không thể độc đoán, nhưng mà chuyện lớn mà Điền phu nhân tha thiết ước mơ, trong mắt Long Thái chẳng qua là chuyện nhỏ như hạt vừng, đơn giản là một câu nói mà thôi.

Chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói vô cùng cung kính:

- Thần Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh Trì Phượng Điển bái kiến Hoàng thượng!

Tề Ninh nhìn qua, thấy ngoài cửa Ngự thư phòng, võ tướng toàn thân áo giáp màu xanh đang quỳ ngoài cửa, cúi đầu, cung kính.

Long Thái liếc qua, thản nhiên nói:

- Trì Phượng Điển, ngươi tiến vào đi.

Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh Hoàng gia Trì Phượng Điển là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, thể trạng cường tráng, trên người mặc khải giáp vẩy cá màu xanh, màu sắc lóng lánh, chân đi giày da trâu, dáng người cao ngất, có lẽ bởi vì phải gặp Hoàng đế, cho nên cũng không dám đội nón trụ tiến vào, lúc đi đường bước chân y mạnh mẽ uy vũ, uy phong lẫm lẫm.

Tề Ninh nhìn thấy người này đôi má cao gầy, cực kỳ khác với thân thể to con, để râu hình chữ bát, một chòm râu đen kịp dưới hàm, đôi mắt lộ vẻ khôn khéo, rất khác với Tiết Linh Phong uy vũ nghiêm nghị.

- Thần bái kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trì Phượng Điển tới trước thư án, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, không dám nhìn Long Thái. Tề Ninh nhìn thấy y cơ bắp như sắt, toàn thân biểu lộ cảm giác lực lượng, trong lòng biết võ công của Trì Phượng Điển chắc chắn không yếu, cũng không biết so với Tiết Linh Phong cao hơn hay thấp hơn.

- Trì Phượng Điển, ngươi điều hai trăm tinh nhuệ Vũ Lâm Quân cho phép Cẩm Y Hầu điều khiển.

Long Thái nói:

- Hết thảy làm việc theo phân phó của Cẩm Y Hầu là được rồi.

Gã dừng một chút mới nói:

- Ngươi tự mình dẫn đội rời cung.

- Thần tuân chỉ!

Trì Phượng Điển đáp ứng không chút do dự, lúc này mới ngẩng đầu liếc Tề Ninh, thấy Tề Ninh cũng đang nhìn mình, trên mặt Trì Phượng Điển lập tức tươi cười, chắp tay nói:

- Trì Phượng Điển bái kiến Cẩm Y Hầu, Hầu gia quả nhiên là thiếu niên oai hùng, khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng kính trọng.

Hoàng thượng có ý chỉ, hạ thần sẽ đi điều binh mã, Hầu gia để chúng ta lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng không chối từ.

Tề Ninh sững sờ, nghĩ thầm vị Trì Thống lĩnh này nói chuyện cũng rất rõ ràng, ngay trước mặt Long Thái đã tâng bốc vài câu, lúc này thậm chí cảm thấy nụ cười trên mặt Trì Phượng Điển mang theo vẻ nịnh nọt, hoàn toàn khác với Tiết Linh Phong tỉnh táo trầm ổn khiến người ta có cảm giác chấn nhiếp vô hình.

Long Thái nói:

- Tề Ninh, chuyện cứu người trẫm sai ngươi đi làm, Trì Phượng Điển là kẻ biết nghe lời, trẫm sẽ lệnh cho gã dẫn trăm tinh binh theo ngươi xông pha, nhất định phải xử lý mọi chuyện cho tốt.

Tề Ninh cung kính đáp:

- Thần tuân chỉ!

Thật ra hắn rất hiểu, Long Thái để cho Trì Phượng Điền dẫn binh mã theo mình không phải thật sự lo mình thiếu nhân thủ. Nha môn Kinh đô phủ và Hổ Thần Doanh đều có binh sĩ, chỉ cần một đạo thủ chiếu, muốn điều động chút nhân thủ cũng rất dễ dàng.

Trì Phượng Điển là Thống lĩnh Vũ* Lâm Doanh của Hoàng gia, là quân thị vệ thiếp thân của Hoàng đế, binh lĩnh Vũ Lâm Doanh do Trì Phượng Điển dẫn đầu tham dự ban thuốc, mọi người nhìn vào cũng không khác gì Hoàng đế tự mình ban thuốc.

*nghe Vũ Lâm Doanh hay hơn Võ Lâm Doanh, nên h dùng Vũ nha.

Mà tiểu Hoàng đế cũng biết lần này Tề Ninh lập được đại công, cho nên để cho hắn tự mình chủ trì việc này. Cẩm Y Hầu và Vũ Lâm Quân đồng thời ban thuốc, chẳng những thể hiện cho bọn họ biết đây là đích thân Hoàng đế ra lệnh, cũng cho Tề Ninh một cơ hội thu lấy lòng người, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Tề Ninh thầm than tiểu Hoàng đế này tuổi không lớn lắm nhưng thật khôn khéo.

Cứu mạng như cứu hỏa, Tề Ninh cũng không trì hoãn trong cung quá lâu. Tiểu Hoàng đế dặn dò vài câu, Trì Phượng Điển đã nhanh chóng điểm đủ một trăm tinh binh Vũ Lâm, đi theo Tề Ninh xuất cung.

Trước khi tiến cung Tề Ninh đã nghĩ xem nên triển khai chương trình cứu người thế nào.

Không nghi ngờ gì nữa, trước mắt người bị lây dịch độc chủ yếu tập trung ở hai nơi. Một là ngõ Nam Hà nơi Hổ Thần Doanh giữ người.

Một nơi khác là nơi đệ tử Cái Bang tụ tập.

- Trì Thống lĩnh, ngươi phái ba mươi người tới ngõ Nam Hà đi.

Ra khỏi Hoàng cung, Tề Ninh lập tức ra lệnh:

- Thông báo cho binh mã Hổ Thần Doanh bên đó lập tức dựng nồi sắt ở ngõ Nam Hà, chuẩn bị nấu thuốc.

Trì Phượng Điển cũng không lề mề, lập tức chọn ra ba mươi tinh binh tới ngõ Nam Hà. Xong xuôi gã mới hỏi:

- Vương gia, chúng ta đi đâu?

- Còn vất vả cho ngươi phái người tới chỗ Tiết Linh Phong Tiết Thống lĩnh nói với ông ta một tiếng, sau khi thu thập đủ dược liệu, đưa một phần tới ngõ Nam Hà, lại đưa một ít tới ngõ La Cổ.

Hai nơi này đông người lây bệnh, cần phải cứu người ở đây trước.

- Hầu gia khách khí rồi. Thánh thượng đã lệnh cho ty chức phải nghe theo lệnh Hầu gia. Hầu gia bảo ty chức làm gì thì ty chức làm đó, không có dám làm khác.  Đoạn gã sai hai người đi báo cho Tiết Linh Phong.
 

Tề Ninh lật mình lên ngựa, thúc ngựa đi.

Trì Phượng Điển đã đoán được lần này theo Tề Ninh ban thuốc cứu người khó tránh khỏi sẽ qua lại khắp Kinh thành. Kinh thành Kiến Nghiệp rất rộng lớn, đường sá giăng khắp nơi, ngõ hẻm tầng tầng lớp lớp, nếu không có khoái mã nhất định sẽ rất lâu. Cho nên một trăm Vũ Lâm điều động tới đều là kỵ binh tinh nhuệ.

Nam Sở không giống với Bắc Hán.

Ai cũng biết ở Bắc Hán nhiều ngựa, chiến mã lại càng xuất sắc, kỵ binh Bắc Hán vẫn luôn là đối thủ Nam Sở kiêng kỵ nhất, mà binh khí của Nam Sở lại lợi hại hơn Bắc Hán, trong cảnh nội Nam Sở có nhiều quặng sắt, hơn nữa Thần Giới cục của tiền triều cũng bị Nam Sở đoạt được, có kỹ thuật chế tạo vượt xa Bắc Hán.  Song phương ai cũng có sở trường riêng.
 

Nhưng Vũ Lâm Quân của Hoàng gia là quân cận vệ của Hoàng cung, chẳng những có trang bị tinh nhuệ nhất, chiến mã của họ đều được điều tới từ Ngự Mã Uyển.

Hàng năm Nam Sở đều điều chiến mã cả nước tới, chọn lựa ra một đội tốt nhất đưa vào Ngự Mã Uyển, khiến cho Vũ Lâm Quân vẫn luôn có được chiến mã thần tuấn nhất.

Tề Ninh cưỡi ngựa đi trước, Trì Phượng Điển suất lĩnh mấy chục kỵ binh theo sát đằng sau. Ngựa phi ầm ầm, Trì Phượng Điển cũng không biết Tề Ninh muốn đi đâu, nhưng hắn không nói, gã cũng không hỏi.

Đến khi Tề Ninh ghìm chặt ngựa dừng trước một tòa dinh thự, Trì Phượng Điển mới phất tay ra ý cho chúng kỵ dừng lại. Từ trong phủ có hai người đi ra, thấy đại đội kỵ binh đều sợ hãi, một người quay về nội viện, còn một người nơm nớp lo sợ tiến tới, thấy Tề Ninh, mới miễn cưỡng gượng cười chào:

- Hầu gia….

Trì Phượng Điển thầm thấy lạ, không biết vì sao Tề Ninh lại đến đây. Tề Ninh liếc nhìn gã, hiểu được suy nghĩ của gã bèn giải thích:

- Ngõ Nam Hà ở phía nam thành, ngõ La Cổ ở phía tây thành, dược hành của Điền gia ở phía đông thành. Ở giữa ba nơi này chúng ta đặt một điểm, có thể giúp cho những người bị lây nhiễm dịch độc kia nhanh chóng có được giải dược.

Trì Phượng Điển lập tức hiểu được, cười nói:

- Hầu gia cơ trí phi thường, khôn khéo giỏi giang, làm việc đều tính trước kỹ càng, khiến cho người ta….

Gã còn chưa tán dương xong, Tề Ninh không muốn nghe nói nhảm đã hỏi người hầu Điền phủ:

- Có phải dược hành Điền gia của các ngươi ở gần đây phải không?

Người nọ chưa tỉnh hồn, nghe hắn hỏi vậy vội vàng chỉ ra đầu phố:

- Ở….ở đó…!

Quả thật gã vô cùng sợ hãi.

Lần trước Tề Ninh lên lôi đài, đương nhiên từ trên xuống dưới Điền phủ hiểu được lần đó người Điền gia uy hiếp đường đường là Cẩm Y Hầu, sau đó gia phó Điền phủ đều lo sợ, thậm chí có người còn lo lắng Cẩm Y Hầu đến báo thù.

Dù sao thì người ta cũng là Cẩm Y Hầu, là một trong tứ đại thừa kế của Đế quốc. Hai đời Cẩm Y Hầu trước đều là trụ lương trong quân.

Nhân vật lớn như vậy, cây cao rễ sâu, muốn đối phó với một thương hộ nho nhỏ thật sự là không cần tốn nhiều sức.

Trước mắt là Cẩm Y Hầu dẫn theo một đám kỵ binh, đương nhiên người này kinh hồn táng đảm, chỉ cho là Tề Ninh tới báo thù.

Tề Ninh cũng không dài dòng, thúc ngựa đi trước, tới đầu phố là một đường khác, còn rộng hơn đường cái trước cửa Điền phủ nhiều.

Cửa tiệm thuốc của Điề ngia ở hai bên đường, hai gian phòng, có vẻ rất rộng, trên cửa có treo bốn chữ “Tiệm thuốc Điền gia”, trước cửa có mấy hàng xe ngựa kéo, bên trong có người ra người vào, đang chất gì đó lên xe ngựa, đều là bao tải.

Nghe tiếng vó ngựa mọi người đều nhìn theo. Tề Ninh nhận ra vị Điền quản gia già nua kia, bèn tung người xuống ngựa nói với Trì Phượng Điền:

- Trì Thống lĩnh, lập điểm ban thuốc ở đây thì thế nào?

Trì Phượng Điển cũng xuống ngựa, hơi khom người cười ha hả:

- Tất cả đều theo phân phó của Hầu gia. Hầu gia nói nên làm thế nào thì làm thế ấy.

- Vậy thì được. Ngươi phái người bảo vệ hai đầu phố, sau đó sẽ ban thuốc ở đây, tự nhiên sẽ có dân chúng đến, nhớ duy trì trật tự cho tốt.

Dặn dò xong Tề Ninh mới nói với Điền quản gia:

- Có phải trên xe là quỷ mục thảo và phong cốt tử không?

Điền quản gia vội hỏi:

- Hầu gia, phu nhân dặn lấy hết quỷ mộc thảo và phong cốt tử trong kho thuốc ra, đưa tới Vĩnh Yên Đường.

Tề Ninh nhìn hai xe, số lượng cũng không ít, hơi thở ra, nghĩ thầm, lần này Điền phu nhân thật biết phối hợp. Hắn bèn hỏi:

- Trong kho hàng còn bao nhiêu?

- Đại khái còn hai xe. Hầu gia, có muốn xem giấy tờ không?

Tề Ninh thầm nghĩ “Có phải ngươi già rồi nên hồ đồ không?

Giờ còn bảo ta xem giấy tờ gì?

Chẳng lẽ muốn ta giao tiền dược liệu bây giờ sao?” Hắn không để ý, nói:

- Để lại một xe, còn ba xe, một xe đưa tới ngõ Cổ La. Hai xe đưa tới ngõ Nam Hà. Ở đó sẽ có người tiếp dẫn.

Điền quản gia vội thưa vâng. Tề Ninh quay đầu lại dặn Trì Phượng Điển:

- Trì Thống lĩnh, phái người điều động nồi sắt lớn từ quanh đây đi, càng lớn càng tốt. Lại chuẩn bị ít củi, dựng nồi sắt bên đường, chuẩn bị nấu thuốc.

Trì Phượng Điển thưa vâng, lập tức sai người đi làm.

- Điền quản gia, ở đây ngoài dược hành của Điền gia các ngươi còn có dược hành khác không?

Tề Ninh hỏi.

- Sau phố còn có dược hành của Từ thị. Nhưng không bằng Điền gia chúng ta….

Tề Ninh không dài dòng, đưa đơn thuốc cho Trì Phượng Điển:

- Trì Thống lĩnh, cho người tới dược hành Từ thị điều động dược thảo đi. Năm vị dược tài trong này, quỷ cỏ mục và phong cốt tử có thể không có, nhưng cũng nên hỏi một chút. Ba loại còn lại, bọn họ có bao nhiêu thì điều động tới hết.

Trì Phượng Điển rất tích cực, nhận lấy phương thuốc đáp:

- Hầu gia, ty chức sẽ tự mình đi điều động.

Đoạn y chọn mấy kỵ binh lật mình lên ngựa chạy đi.

Trì Phượng Điển vừa nhấc chân đi thì sau lưng đã có tiếng bước chân. Tề Ninh quay đầu lại, chỉ thấy có mấy người vây quanh một mỹ phụ đẫy đà đang vội vàng đi tới.

Mỹ phụ kia khoác áo dài màu tím, bên trong là váy ngắn màu xanh, chải lăng hư kế, thân hình đẫy đà, vòng eo như liễu, khi nàng bước đi vòng eo đu đưa, dáng dấp yểu điệu. Nàng vội vàng đi tới, khuôn mặt xinh đẹp thành thục lo lắng lại có vài phần giận dỗi, thấy Tề Ninh lập tức hỏi:

- Hầu gia, các ngươi….các ngươi đây là muốn gì?

Tề Ninh nhìn biểu tình phong tình động lòng người của mỹ phụ liền hiểu nàng đã hiểu lầm, bèn nói thẳng:

- Đã tìm được phương pháp giải dịch độc, Hoàng thượng hạ chỉ ban thuốc cứu mạng, lập một điểm ban thuốc ngay trước dược hành Điền gia các ngươi, đặt nồi nấu thuốc. Trước hết dược liệu cần thiết cứ lấy từ dược hành của các ngươi dùng.

Điền phu nhân khẽ giật mình, nốt ruồi đỏ thẫm ở đầu lông mày trái tô điểm thêm nét tươi lệ xinh đẹp hơn. Nàng cười nói, kiều mị động lòng người:

- Được, bên trong dược hành còn không ít hàng tồn. Hầu gia muốn dùng, cứ lấy trong kho thuốc.

Nàng bước lại gần, chỉ cách hắn có một chút xíu, hắn đã nghe được mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể nàng. Nàng thấp giọng dặn dò:

- Hầu gia, đây là ngài muốn dùng thuốc hay là triều đình muốn dùng thuốc?

- Ngươi nói xem?

Tề Ninh ngắm dung mạo xinh đẹp của nàng, môi hồng mùa đông không khô mà mềm mại bóng loáng, thầm nghĩ xem ra mỹ phụ này khá chăm sóc giữ gìn cẩn thận, tuy đã qua ba mươi tuổi nhưng da thịt vẫn mềm mại căng tràn, nhìn như chỉ chừng hai ba hai tư tuổi.

Điền phu nhân hạ giọng ghé sát vào tai Tề Ninh:

- Hầu gia, ngươi đừng hiểu lầm ý ta. Ý ta muốn hỏi là nếu Hầu gia ngài muốn dùng ta sẽ tính rẻ hơn một chút. Nếu là triều đình dùng, ta sẽ bán cao một chút, sau này cho ngươi chút hậu lễ….

Tề Ninh dở khóc dở cười, thầm nghĩ, người làm ăn đúng là người làm ăn, đến lúc này còn nghĩ đến chuyện buôn bán. Hắn tức giận:

- Lộn xộn cái gì? Ta không có thời gian lề mề đâu.

Điền phu nhân đưa mặt nóng lại chạm mông lạnh, hơi ngượng ngùng, không tự chủ hơi cong môi lên, chẳng nói gì nữa, quay sang dặn Điền quản gia:

- Nghe theo lời Hầu gia. Hầu gia bảo lấy dược liệu gì thì lập tức đưa ra.

Tề Ninh liếc nàng một cái:

- Lập điểm ban thuốc trước cửa dược hành Điền gia các ngươi là bản Hầu cho các ngươi cơ hội.

Qua lần này, thanh danh dược hành Điền gia các ngươi sẽ càng thêm vang dội. Bản Hầu đã cho các ngươi cơ hội rồi, đừng có không biết điều. Lấy dược liệu ra dùng, sau này Hộ bộ sẽ đưa bạc bổ sung, ngươi không cần lo không thu được bạc.

- Làm sao lại vậy chứ.

Về chuyện làm ăn Điền phu nhân rất khôn khéo. Tề Ninh vừa nói vậy nàng lập tức hiểu được lợi ích ở đây, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười dịu dàng:

- Hầu gia đang làm chuyện tốt cho dân chúng, chúng ta kê đơn bốc thuốc cũng là hy vọng người bệnh thuốc đến bệnh đi. Dù sao thì Hầu gia nói gì dược hành Điền gia chúng ta cũng sẽ theo ngài.

Trong lòng nàng đang vui rạo rực.

Lần này ban thuốc trước cửa dược hành Điền gia, chẳng những có thể bán được rất nhiều thuốc, lại coi như quảng cáo miễn phí cho dược hành Điền gia. Lúc này nàng càng nhìn vị Hầu gia trẻ tuổi càng thuận mắt.

Thank You to kobayashimidori For This ầu tiên ... 19 27 28 29 30 31 39 ... Cuối

 

0.11187 sec| 2532.57 kb