Tề Ninh xót Đường Nặc, cẩn cẩn thận thận đặt nàng lên giường, định kéo chăn đắp lên, lại nghĩ chăn này mấy nam nhân đã đắp rồi, tuy giờ không có, nhưng cũng có phần e ngại, bèn ném hết chăn trên giường đã hơi hôi sang một bên, cởi áo khoác của mình đắp lên người nàng. Trước khi phủ thêm một cái áo khác cho nàng, hắn còn sang bên cạnh phòng vào phòng trong, chuẩn bị lấy thêm một cái áo nữa đắp lên.

Vào phòng trong chỉ nghe mùi thảo dược nồng dậm. Đương nhiên rồi, hai ngày nay Đường Nặc vẫn luôn ở trong này thí nghiệm thuốc.

Hắn cảm thấy mùi thảo dược quá nồng, bịt mũi lại, nhìn áo khoác treo một góc, đang định qua lấy thì nghe có tiếng gọi:

- Hầu gia! Hầu gia!  Tiếng gọi có hơi yếu ớt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cái giường hẻo lánh có một người quần áo tả tơi đang cố gắng chống đỡ ngồi dậy, hiển nhiên là đệ tử trúng độc của Cái Bang tới để thí nghiệm.
 

Trên mặt người kia toàn ban đỏ, tới gần một chút, mượn theo ngọn đèn dầu nhìn thoáng qua, hắn cười hỏi:

- Là ngươi?

Tên ăn mày này đã gặp hai lần.

Lần thứ nhất là đưa bạn đếm xem bệnh trước cửa Tế Thế Đường, lần thứ hai là trong ngõ La Cổ, lúc ấy người này đã trúng độc.

Người nọ giãy dụa xuống giường, muốn quỳ xuống, Tề Ninh vội đỡ tay gã:

- Không cần làm vậy. Tên ngươi là gì?

- Thảo dân là Lưu Khinh Chu!

Tề Ninh gật đầu cười:

- Ngươi không cần lo lắng, độc của ngươi đã được giải, sẽ khôi phục rất nhanh.

Đường Nặc đã thí nghiệm thành công, đương nhiên Lưu Khinh Chu là người đầu tiên được giải độc.

Lưu Khinh Chu cảm kích tạ ơn:

- Đa tạ ơn cứu mạng của Hầu gia.

Từ nay về sau, cái mạng nhỏ này của tiểu nhân là của Hầu gia.

Tề Ninh lắc đầu:

- Mạng sống của ngươi thuộc về chính ngươi, không cần giao cho bất kỳ kẻ nào hết. Đã tìm được đường sống từ chỗ chết, sau này phải cẩn thận sống cho tốt.  Hắn vỗ vỗ vai gã. Lưu Khinh Chu chỉ chừng ba mươi mấy tuổi, bề ngoài Tề Ninh không đến hai mươi tuổi, nhưng trong chớp nhoáng này, hắn lại trưởng thành hơn nhiều.
 

Hắn cầm áo khoác qua đắp cho Đường Nặc. Lúc này nàng đã ngủ rất say, trong phòng đặt lò sưởi, lại thêm hai lớp áo khoác, sẽ không sợ lạnh.

Hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại, rồi bước nhanh tới quầy hàng. Tề Phong đã chép lại một tờ đơn thuốc khác, đưa cho Thượng Quan Lăng Phong:

- Thượng Quan Đà chủ, theo như đơn thuốc này trở về lập tức mua!

Hắn dừng một chút, nghĩ bụng Cái Bang có tới mấy trăm người lây bệnh, nếu thật sự bỏ tiền ra mua thuốc thì là khoản không hề nhỏ, do dự một chút, thấy Tề Ninh tới bèn nói:

- Hầu gia, phương thuốc đã viết xong rồi, có thể đưa cho Thượng Quan Đà chủ về cứu người.  Tề Ninh cầm phương thuốc xem một chút, tổng cộng là năm vị thuốc. Hắn biết năm vị thuốc này nhìn thì đơn giản nhưng đã tiêu hao hết tâm lực của Đường Nặc, chỉ một đơn thuốc nho nhỏ nhưng giá trị vạn kim.
 

Nhìn hai tên dược liệu quen thuộc trên đó, một là phong cốt tử, một là quỷ mục thảo, chính là hai vị dược tài lúc trước hắn đến Điền phủ yêu cầu, không ngờ được cả hai đều được dùng.

Nếu những thứ thuốc khác thì cũng không khó, Kinh thành tập trung nhiều tiệm thuốc. Triều đình thu thập năm vị thuốc này cứu người, tồn kho coi như cũng đủ.

Nhưng phong cốt tử và quỷ mục thảo là hai thứ dược tài Kinh thành rất thiếu. Theo như thông tin hiện tại thì chỉ có trong kho Điền phủ là có hai vị dược tài này.

Nhưng hắn cũng không biết dược hành của Điền gia có bao nhiêu.

Dù sao thì hai vị dược tài này không lời lãi nhiều, nguồn tiêu thụ lại ít, không mấy nhà thuốc sẽ trữ chúng.

- Thượng Quan Đà chủ, ngươi cầm đơn thuốc đi. Trên này có tổng cộng năm vị dược tài, trong đó có ba vị ở Kinh thành rất dễ tìm. Còn hai vị thì hơi phiền phức.

– Dừng một lát hắn mới nói – Ngươi tới nơi khác tìm quỷ mục thảo và phong cốt tử đi. Còn ba vị khác, ở Vĩnh Yên Đường cũng có hàng tồn, ngươi cho người đến lấy là được.

Thượng Quan Lăng Phong khẽ giật mình.

Lần trước Tề Ninh đến ngõ La Cổ, Cái Bang vì hiểu lầm hắn nên rất không khách khí, khi ấy Thượng Quan Lăng Phong cũng lạnh lùng với hắn, cho nên hôm nay thấy vậy cũng hơi xấu hổ.

Tề Ninh đưa cho phương thuốc giải, Thượng Quan Lăng Phong đã vô cùng cảm kích, không ngờ hắn lại bảo đến Vĩnh Yên Đường lấy dược liệu lúc nào cũng được, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Y vung tay ra, tát mạnh vào má mình một cái, mấy người hơi giật mình, y hổ thẹn nói:

- Hầu gia, kẻ ăn mày này không biết tốt xấu, lần trước đã mạo phạm Hầu gia, thật là mắt mù mà.

Người đại nhân đại lượng, đừng so đo cùng ta.

Tề Ninh biết hán tử giang hồ ân oán rõ ràng, phản ứng này của Thượng Quan Lăng Phong cũng cho thấy tính cách của y, cười cười:

- Có gì mà so đo, chuyện lần trước ta quên lâu rồi.

Hắn cau mày:

- Bây giờ không phải lúc nói những lời này, Thượng Quan Đà chủ, sau khi trở về ngươi lập tức phái thủ hạ đi nghe ngóng toàn thành, xem dược hành nhà ai còn có quỷ mục thỏa và phong cốt tử không, thậm chí nghe ngóng cả bên ngoài Kinh thành.

Thượng Quan Lăng Phong biết rõ lúc này cứu mạng như cứu hỏa, không do dự nữa, nhét đơn thuốc vào ngực:

- Hầu gia, ta sẽ đi thu xếp.  Đoạn vội vàng đi luôn.
 

Tề Ninh lại lệnh cho Tề Phong:

- Ngươi sắp xếp người đến dược hành Điền gia, nói với Điền phu nhân, ta đồng ý chuyện của nàng, để cho nàng yên tâm. Nhưng hai vị dược tài này hiện trong kho thuốc của nàng có bao nhiêu cần chuẩn bị bấy nhiêu, cần dùng hết.

Tự ngươi đi tìm Tiết Thống lĩnh đi, nói rõ tên năm vị dược tài này, cũng không cần nói phương thuốc, chỉ cần nói năm vị dược tài này là dược liệu giải độc, kêu ông ta phái người đi thu thập.

Tề Phong hỏi:

- Để Tiết Thống lĩnh đi thu thập dược liệu sao?

Hoàng thượng đã có chỉ để cho Hổ Thần Doanh của Tiết Thống lĩnh duy trì trật tự trong Kinh thành, thậm chí vào thời điểm cần thiết có thể trưng dụng phủ trạch để an trí người. Tề Ninh đáp:

- Quân binh làm việc dứt khoát thoải mái, để cho Hổ Thần Doanh đến các tiệm thuốc thu thập dược liệu sẽ không bị chậm trễ. Có thể trưng dụng một vài phủ trạch, điều động một vài dược liệu, đây là đại sự cứu mạng, không người nào dám cản trở.

Tề Phong cười đáp:

- Hầu gia đúng lắm. Thuộc hạ sẽ đi ngay.

Dừng một lát gã lại hỏi:

- Hầu gia, người đã đồng ý với Điền phu nhân chuyện gì? Nên nói thế nào?

- Không cần nói quá nhiều. Cứ bảo ta đồng ý với nàng ta là được.

Nàng ta muốn dược hành của Điền gia vào được Thái Y Viện, muốn hậu cung dùng dược tài của họ, được cả danh và lợi.

Tề Phong khẽ giật mình, cười nói:

- Thì ra là vậy. Vậy Hầu gia thực sự lo liệu thỏa đáng giúp bà ta sao?

Làm gì có thời gian dông dài nữa, Tề Ninh đáp:

- Chờ chuyện này xong xuôi rồi xem có cơ hội thì thuận tay giúp thôi. Vị Điền phu nhân này không dễ ứng phó đâu, nếu không có chỗ tốt, chỉ sợ sẽ ra sức khước từ Chuyện cấp tốc, không thể để cho một vị phụ nhân trì hoãn được.

Tề Phong chắp tay:

- Thuộc hạ đã biết. Hầu gia, thuộc hạ sẽ lập tức đi thu xếp.

Gã lập tức cho người tới Điền phủ, còn mình thì đi tìm Tiết Linh Phong.

Tề Ninh bước qua nhìn Đường Nặc đang ngủ say, đóng cửa lại, lệnh cho một người ở bên ngoài hộ vệ, hắn không ở lại tiệm thuốc mà chạy tới nội cung.

Từ Vĩnh Yên Đường tời Hoàng cung cách một quãng đường. Trời vừa tảng sáng, hắn đã vào cung.

Mặc dù tiểu Hoàng đế đã đăng cơ kế vị, đã cử thành đại điển tế thiên đăng cơ ở chùa Đại Quang Minh, nhưng lần quần thần triều hội vẫn chưa được cử hành.

Tề Ninh biết lần đầu Hoàng đế cử hành triều hội là một chuyện cực kỳ long trọng. Bên triều đình cũng đã chuẩn bị, nếu không phải vì nạn dịch độc bất ngờ, có lẽ lần triều hội thứ nhất đã được cử hành từ lâu.

Đến ngoài Hoàng thành thì trời đã sáng tỏ, Vũ Lâm Doanh thủ thành thấy Tề Ninh đưa kim bài ra lập tức cho đi.

Tề Ninh tiến cung hai lần, tuy trong nội cung cung điện như rừng, vàng son lộng lẫy, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, có kim bài trong tay, lại có thân phận Cẩm Y Hầu nên đi thẳng tới ngoài ngự thư phòng, chỉ là không biết Hoàng đế có ở đó không. Thấy thái giám trực phiên hắn bèn qua hỏi thăm, nhờ y vào bẩm báo. Rất nhanh, y đi ra cho đòi Tề Ninh vào.

Long Thái nghe báo Tề Ninh cầu kiến vui vẻ ra lệnh:

- Mau vào mau vào. Con mẹ nó, cái tên này ngươi nhiều lần thoát chết như vậy.

Gã có vẻ cực kỳ hưng phấn khi Tề Ninh có thể bình yên trở về, không nhịn được mà văng tục.

Tề Ninh bước nhanh vào, thấy Long Thái đã tiến tới đón, nhìn vẻ hưng phấn trên khuôn mặt gã, biết tiểu Hoàng đế thật sự quan tâm tới an nguy của mình mà ấm áp. Hắn bước lại quỳ lạy hành lễ. Long Thái giữ tay hắn lại không cho quỳ, nhìn từ trên xuống dưới dò xét một hồi, đột nhiên đánh nhẹ một quyền vào ngực hắn, cười nói:

- Tề Ninh, trẫm biết ngươi là con cá trạch trong sông mà, rất trơn, làm sao có thể dễ dàng bị người ta làm hại như vậy.

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Tề Ninh làm bộ hô một câu chào, mới cười lớn:

- Hoàng thượng có long uy trên trời, có Hoàng thượng che chở, đương nhiên là hóa hiểm thành an.

Long Thái cười cười:

- Bớt nói nhảm đi. Trong lòng ngươi đâu có nghĩ vậy.

Gã buông tay Tề Ninh, quay người lại ngồi sau bàn:

- Sau khi ngươi bị bắt đi, Tây Môn Vô Ngân đã tới bẩm báo. Người trong phủ Thần Hầu còn dám vào cướp, thật là lớn mật. Tề Ninh, Tây Môn Vô Ngân nói người nọ che mặt, không thấy rõ, nhưng rất có thể là người của Hắc Liên Thánh giáo. Là thật hay giả?

Ngươi có nhìn rõ được là ai không?

Tề Ninh bước lên hai bước:

- Hoàng thượng, thần đã thấy rõ.

Ngươi vào phủ Thần Hầu cướp người chính là Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch!

Long Thái cau mày:

- Thật sự là y sao? Tây Môn Vô Ngân đã nói có thể người kia là Cửu Khê Độc Vương, xem ra lão không đoán sai. – Gã cười lạnh – Hiện giờ, xem ra quả hiên dịch độc là do Hắc Liên Thánh giáo gây nên. Lúc trước trẫm còn nghi ngờ, giờ thì bằng chứng như núi, Hắc Liên Thánh giáo này muốn tạo phản.

- Hoàng thượng, chuyện Hắc Liên Thánh giáo sau này thần sẽ bẩm báo với ngài. Lần này thần cầu kiến Hoàng thượng là có một đại hỉ sự muốn bẩm báo.

- Đại hỉ sự?

- Hoàng thượng, vừa mới tìm ra được thuốc giải dịch độc.  Hắn lấy ra một tờ giấy trong lồng ngực, hai tay dâng lên.  - Hoàng thượng, giải dược ghi trên này không sai. Đã được thí nghiệm.
 

Long Thái cầm đơn thuốc xem lướt qua, vừa mừng vừa sợ, hai tay lại run run. Tề Ninh thật sự đã tìm được phương pháp giải độc sao? Gã vỗ mạnh bàn một cái:

- Tề Ninh, con mẹ nó, ngươi đã lập được công lao bằng trời rồi.

Kỳ công quá vĩ đại. Trẫm biết mà, để ngươi bên cạnh trẫm việc khó gì cũng được giải quyết dễ dàng.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!

a!

Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.10005 sec| 2441.836 kb