Hai ngày tiếp theo, Chân Bích thật sự giữ lời hứa, mỗi ngày đều phái người mang đồ ăn tới, chẳng những ăn no, mà các món ăn cũng biến hóa đa dạng. Tiểu hòa thượng Chân Minh ở trong chùa hơn mười năm, nhưng lại chưa từng được hưởng thụ đồ ăn phong phú đến thế, cũng coi như là đi theo Dương Ninh có lộc ăn.
Nhưng mà lực tự chủ của Chân Minh thật sự rất mạnh, tuy rằng thức ăn mỗi bữa phong phú ngon miệng, gã cũng chỉ ăn nhiều hơn thường ngày một chút, không hề ham ăn, còn Dương Ninh thì mừng rỡ tích cực hưởng thụ.
Không thể không thừa nhận, tuy nhân phẩm của Chân Bích chẳng ra làm sao, nhưng tay nghề nấu ăn thật sự rất giỏi. Đại Quang Minh tự là nơi thờ Phật, đương nhiên không được ăn thức ăn mặn. Nhưng món chay y làm mỗi ngày, vẫn khiến người ta cực kỳ muốn ăn, khó trách năm đó tên này có thể hầu hạ trong cung, còn được Hoài Nam Vương mang đi.
Hai ngày nay vẫn không ngừng học hành, mỗi ngày tới canh giờ nào đó, Chân Minh sẽ đưa Dương Ninh ngồi tĩnh tọa bên vách núi, dựa theo Thanh Kinh mà luyện khí.
Mỗi ngày ba lần, mỗi lần ít nhất cũng phải hơn một canh giờ, nếu như là bình thường, mỗi ngày phải bỏ ra ba, bốn canh giờ trong mười hai canh giờ ngồi tĩnh tọa, Dương Ninh nhất định không chịu nổi. Nhưng trên định Thiên Bảo Sơn này không có người khác, tiểu hòa thượng Chân Minh cũng là một tên nhóc vô cùng nhàm chán, Dương Ninh chẳng có gì làm, nên chỉ có thể luyện khí giết thời gian.
Hắn biết Đại Quang Minh tự đã trị thương cho mình rồi, chỉ đợi có người thay thế hắn xuất gia là hắn có thể xuống núi, nhưng mà hắn lại không biết người thay thế mình bao giờ mới tới.
Nhưng mà hắn rất tự tin. Cố Thanh Hạm bên kia chắc chắn sẽ không bỏ rơi hắn không quan tâm, cũng nhất định không thể để người kế tục của phủ Cẩm Y Hầu chạy lên núi làm hòa thượng! Lại nghĩ tới nếu như theo ước định thì hiện giờ Đường Nặc hẳn là đã đến Kinh thành rồi. Không biết nàng có tới Hầu phủ tìm hắn không. Hắn chưa sắp xếp trước chuyện của mình, cũng không biết Hầu phủ sẽ sắp xếp như nào.
Hắn vốn tưởng rằng vị Tịnh Thuần đại sư kia sau khi làm xong lễ Thủy Lục Đại Pháp sẽ trở về núi, nhưng mà chờ mãi vẫn chưa thấy Tịnh Thuần đại sư trở về. Mỗi ngày người của Ngũ Cốc Đường đều tới đưa cơm, Dương Ninh cũng tranh thủ nghe ngóng, nhưng mà Tịnh Thuần vẫn chưa trở về. Mười vị hòa thượng của Quang Minh đi tới hoàng cung, cũng chưa ai trở lại, hơn nữa vì để chuẩn bị cho đại điển đăng cơ của Thái tử, Lễ bộ đã phái không ít người lên núi, bắt đầu chuẩn bị ở đỉnh Bắc Cao.
Đợi thêm ba ngày nữa, Dương Ninh đã vô cùng thành thạo phương pháp vận khí của Thanh Kinh, nhưng mà cũng chẳng có tiến triển gì lớn, mỗi lần khí tức tiến vào trong cơ thể hắn, còn chưa bắt đầu lưu chuyển đã biến mất tiêu, ngược lại, trong đan điền của hắn vẫn có một lượng kình khí dồi dào đang di chuyển, nhưng đã không còn khó chịu như trước kia nữa.
Hắn biết rõ Thanh Kinh là tâm pháp Phật Môn. Võ công của Phật môn coi trọng sự phát triển tuần tự, từng bước từng bước luyện nội công trở nên thâm hậu, điều này cần sự tích lũy dần dần quanh năm suốt tháng, muốn có hiệu quả nhanh chóng trong vòng mấy ngày thì đúng là chuyện viển vông.
Nhưng mà nghĩ tới việc Thái tử đăng cơ sắp tới gần, trong lòng Dương Ninh nghĩ Kinh thành hiện tại nhất định là mây đen dày đặc. Trước khi Thái tử chính thức đăng cơ, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, mà phủ Cẩm Y Hầu cũng bị cuốn vào trong đó. Nếu là trước khi gia tộc Tề Thị mỗi người mỗi ngả thì Dương Ninh chỉ lo lắng cho an nguy của Cố Thanh Hạm, nhưng tâm trạng hiện giờ không còn như thế nữa, gia tộc Tề thị sống hay chết, hắn không quan tâm, nhưng mà hắn quan tâm tới sự an nguy của phủ Cẩm Y Hầu.
Tới sáng sớm ngày thứ tư, một vị võ tăng lên núi, gọi Dương Ninh đi gặp Tịnh Không. Dương Ninh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đi theo võ tăng tới một viện nhỏ gần Quang Minh Điện, vào viện rồi tiến tới Phật đường thì nhìn thấy Tịnh Không đang ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực.
Tịnh Không vẫn hiền hậu như trước, nhìn thấy Dương Ninh tới thì mỉm cười nói:
-Mấy ngày nay đã quen với cuộc sống trên núi chưa?
-Cũng được, đại sư, hôm nay ngài tới tìm ta, không biết là vì chuyện gì?
Dương Ninh hỏi:
-Không phải là để ta xuống núi đó chứ?
Tịnh Không mỉm cười, đáp:
-Ngươi không muốn ở lại Đại Quang Minh tự sao?
-Thế thì cũng không hẳn.
Dương Ninh nói:
-Nhưng mà trần duyên của ta chưa dứt, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không thể nán lại nơi này quá lâu.
Tịnh Không cười hiền từ, quay đầu nói:
-Mang lên đi!
Dương Ninh nhìn qua, chỉ thấy một vị võ tăng từ bên cạnh bước ra, tiến lên trước, hai tay nâng một thanh trường kiếm, chính là thanh kiếm trước kia hắn đã dùng để so kiếm cùng với Bạch Vũ Hạc – Bì Lô kiếm!
-Tề Ninh, lão tăng đã gặp trụ trì sư huynh, mang chuyện của ngươi thưa với sư huynh.
Tịnh Không mỉm cười nói tiếp:
-Trụ trì sư huynh tặng thanh Bì Lô kiếm này cho ngươi, hi vọng ngươi có thể cư xử lương thiện. Ngươi đã từng luyện kiếm, đương nhiên biết có một số thanh kiếm đều có linh tính, thanh Bì Lô kiếm này đương nhiên cũng có linh tính, ngươi biết danh tự “Bì Lô kiếm” có nghĩa là gì không?
Dương Ninh kinh ngạc, thầm nghĩ thanh Bì Lô kiếm này chính là thanh kiếm đứng hàng thứ tư trong thập đại Danh kiếm, có thể nói là vô cùng quý giá. Không ngờ Đại Quang Minh tự ra tay hào phóng đến mức này, hắn vô cùng kinh ngạc, nghe thấy câu hỏi của Tịnh Không thì lắc đầu, đáp:
-Xin đại sư chỉ giáo!
-Hai chữ “Bì Lô”, có nghĩa là Phật quang chiếu rọi.
Tịnh Không nói tiếp;
-Ngày đó ở Quang Minh điện ngươi đã từng nói, mục đích luyện kiếm, tuyệt đối không phải vì hiếu thắng tranh cường, mà là lĩnh hội ý nghĩa của việc luyện kiếm. Đây quả là những lời nói vô cùng sáng suốt. Thanh Bì Lô kiếm này là thanh kiếm chiếu rọi Phật quang, ngươi có thể lĩnh hội kỹ càng.
Dương Ninh vẫn có chút không tin, hỏi:
-Tịnh Không đại sư, ngài… ngài nói thật sao? Thật sự tặng thanh Bì Lô kiếm này cho ta ư?
-Người xuất gia không nói dối.
Tịnh Không nói
- Trụ trì sư huynh chính miệng đồng ý thì dĩ nhiên thanh kiếm này đã thuộc về ngươi.
Rồi lão ra hiệu cho võ tăng tiến lên trước, hai tay võ tăng dâng kiếm lên. Dương Ninh do dự một chút, cầm kiếm lên, rồi vẫn không kiềm lòng được mà hỏi:
-Đại sư, có phải các ngài có điều kiện gì đó không? Về sau ta thật sự là chủ nhân của thanh Bì Lô kiếm này ư?
Tịnh Không cười đáp:
-Nếu như nói có điều kiện gì đó thì đúng là có điều kiện.
Dương Ninh thầm nghĩ đã biết đám hòa thượng này không phải ngồi không. Thanh bảo kiếm quý báu như vậy, chỉ có thể nhìn không thể cầu, không biết bao kẻ trong thiên hạ muốn có, các người dễ dàng tặng cho ta như vậy, điều kiện nhất định không vừa, lão tử sẽ không vì một thanh kiếm mà để các người tùy tiện dắt mũi đâu. Hắn cười hì hì, đanng định trả lại Bì Lô kiếm, thì Tịnh Không đã mở miệng:
-Điều kiện của Đại Quang Minh tự là mỗi năm ngươi hãy bớt ra vài ngày tới Đại Quang Minh tự nghe Phật pháp, đặc biệt là mỗi năm trụ trì sư huynh đều sẽ ngồi – đài giảng Phật pháp, là Quang Minh Pháp hội, không những chúng tăng của bổn tự đều tham gia Pháp hội, mà có không ít cao tăng ở những ngôi chùa khác cũng sẽ tới chùa tham gia Pháp hội. Ngươi cũng phải tới đây nghe Phật pháp.
Rồi lão cười nói:
-Đối với ngươi mà nói thì chuyện này có lợi, không có hại. Ngươi đừng quá đa nghi.
Dương Ninh hỏi:
-Vậy điều kiện khác thì sao?
-Chỉ có một điều kiện này thôi.
Tịnh Không cười nói:
-Từ nay về sau, Đại Quang Minh tự mở rộng cửa chào đón ngươi, ngươi có thể lên núi bất cứ lúc nào!
Dương Ninh không ngờ điều kiện đối phương đưa ra lại đơn giản đến vậy, bàn tay vốn định đưa Bì Lô kiếm ra nhanh chóng rụt về, cười đáp:
-Tịnh Không đại sư, ngài yên tâm, mỗi năm ai nhất định sẽ lên núi nghe Phật pháp. Mỗi khi ta cảm thấy tâm trạng rất phiền não, là lại muốn tới nghe Phật pháp để thu thân dưỡng tĩnh, ta đáp ứng điều kiện này!
Rồi hắn cẩn thận từng chút hỏi lại:
-Thật sự không còn điều kiện nào khác chứ?
Tịnh Không nói:
-Vài phần kình khí trong cơ thể ngươi đã bị mấy vị sư huynh đệ liên thủ hóa thành khí tức thuần khiết, hiện tại được chứa trong đan điền của ngươi, đợi ngươi luyện tốt phương pháp vận khí thì ngươi có thể sử dụng lượng khí lớn ấy.
Lão mỉm cười:
-Đúng rồi, Tịnh Thuần sư đệ truyền thụ cho ngươi phương pháp vận khí nào?
Dương Ninh nhớ tiểu hòa thượng Chân Minh đã từng nói, chuyện truyền thụ Thanh Kinh tuyệt đối không được nói với người khác. Nhưng mà hắn lại nghĩ chuyện Tịnh Thuần truyền Thanh Kinh cho hắn làm phương pháp vận khí, lão hòa thượng Tịnh Không không đến mức không biết gì. Hắn suy nghĩ nhanh như chớp, nhưng vẫn đáp:
-Sau khi ta tỉnh lại thì Tịnh Thuần đại sư đã xuống núi rồi… Ừm, còn Chân Minh tiểu sư huynh mỗi ngày đều mang ta đi tụng kinh, nói là có thể khiến trong lòng an bình, ta nghe cũng không hiểu, còn phương pháp vận khí, nên làm như thế nào vậy?
Hắn tiến lên trước một bước, cười hì hì:
-Tịnh Không đại sư, ngài là người tốt, võ công cũng cao, hay là ngài truyền thụ cho ta chút phương pháp vận khí đi, để ta tiến bộ hơn.
Tịnh Không cười như không cười đáp:
-Ngươi quá khiêm tốn rồi. Ngươi được danh sư truyền dạy kiếm pháp, người đó đương nhiên cũng sẽ dạy ngươi phương pháp vận khí, được vị cao nhân kia truyền dạy võ công thì võ công của ngươi đã dư dả rồi.
-Cao nhân? Cao nhân nào cơ?
Dương Ninh đột nhiên nhớ lại, sau khi Bạch Vũ Hạc so kiếm với hắn bị thua, trước khi rời đi, cũng đã từng hỏi hắn một câu khiến hắn chẳng hiểu gì. Dương Ninh nhớ mang máng là hình như Bạch Vũ Hạc đã hiểu lầm kiếm thuật của hắn được ai đó truyền dạy, mà Bạch Vũ Hạc cũng vô cùng kính nể người đó. Hiện giờ hắn nghe Tịnh Không cũng nói ra một câu chẳng hiểu gì khiến hắn cực kỳ nghi ngờ.
Nhưng Tịnh Không không trả lời, giơ tay lên đáp:
-Người của phủ Cẩm Y Hầu đã đợi dưới chân núi, ngươi có thể xuống núi rồi, nhưng chớ quên, phải thường xuyên lên núi nghe Phật pháp.
Dương Ninh nghe thấy người của Hầu phủ đã chờ dưới chân núi, lập tức phấn khởi, chắp tay nói:
-Tịnh Không đại sư, cảm ơn các vị đã chăm sóc mấy ngày nay, vãn bối không dám quên!
Tịnh Không cũng không nói gì thêm nữa, chắp hai tay trước ngực, lẳng lặng tụng kinh.
Vị võ tăng kia đã giơ tay ra nói:
-Tiểu tăng đưa ngươi xuống núi.
Rồi không nhiều lời thêm nữa, đi trước dẫn đường. Dương Ninh nhìn Tịnh Không, thấy Tịnh Không không nói thêm gì, im lặng bất động, hắn cung kính cúi người với Tịnh Không, rồi mới quay người bước ra cửa. Sau khi ra khỏi cửa, hắn nhìn Bì Lô kiếm trong tay, không ngờ ở Đại Quang Minh tự lại có được thanh bảo kiếm này, hắn cũng rất vui mừng.
Thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể thực sự luyện thành kiếm thuật bất phàm, nhưng mà thanh Bì Lô kiếm này cực kỳ quý báu, hơn nữa đã thuộc về hắn, sau này có lỡ lâm vào cảnh ngộ không có gì ăn, thì chỉ cần bán thanh bảo kiếm này đi là đã được một số bạc rất lớn rồi, hoàn toàn có thể khiến hắn cơm no áo ấm!
Suy nghĩ trong lòng là như vậy, nhưng hắn không mảy may thể hiện ra ngoài. Nếu Tịnh Không biết hắn có loại suy nghĩ này, chỉ sợ sẽ đoạt luôn bảo kiếm về!
-Vị sư huynh này ơi, hay là huynh chờ ta chút đã, chúng ta tới đỉnh Thiên Bảo Sơn một chuyến, lần này đi quá đột ngột, ta muốn nói với tiểu hòa thương Chân Minh một tiếng tạm biệt.
Võ tăng cũng không quay đầu lại:
-Không cần đâu, đệ ấy ở trong núi, ngươi lại ở trốn hồng trần, đừng nên quá ràng buộc.
-Sư huynh, những lời này là không đúng. Tịnh Không đại sư đã đồng ý với ta, ta có thể lên núi bất cứ lúc nào mà.
Dương Ninh nói:
-Bây giờ ta đi nói một tiếng tạm biệt cũng không được ư?
Võ tăng nói:
-Nếu như ngươi vẫn sẽ lên núi, vậy thì không còn là biệt ly nữa, cần gì phải tạm biệt?
Dương Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ mồm miệng con lừa trọc này thật không phải dạng vừa, nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, nếu lần sau còn có cơ hội lên núi, thì cũng không cần phải nói lời từ biệt.
Võ tăng dẫn Dương Ninh xuống núi, trên đường đi thỉnh thoảng sẽ gặp tăng chúng, nhìn thấy trong tay Dương Ninh cầm Bì Lô kiếm, cả đám đều tỏ ra kính phục, mỗi lần nhìn thấy một người, người đó sẽ đứng sang bên, chắp tay trước ngực hành lễ.
Đi qua một cánh cổng lớn, liền nhìn thấy những bậc thang làm bằng đá xanh dẫn xuống núi, hai bên rì rào trúc xanh, Dương Ninh đang định nói lời từ biệt, thì thấy võ tăng kia nhìn chằm chằm bậc thang phía dưới, Dương Ninh nương theo ánh mắt của y nhìn xuống, chỉ nhìn thấy dưới núi có hai người đang bước lên bậc thang đi lên, người phía trước là một vị hòa thượng mặc tăng bào màu xám, theo sau hòa thượng kia là một thiếu niên mặc áo gấm, trong tay cầm tay nải. Dương Ninh nhìn kỹ lại một lần, nhíu mày, hắn nhận ra thiếu niên đang theo hòa thượng kia lên núi chính là Tề Ngọc!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo