Quần áo trên người Tề Ngọc sạch sẽ, mới tinh, hình như là lần đầu tiên mặc. Gã cúi đầu, nhìn chằm chằm bậc đá dưới chân, dường như đang đếm từng bậc thang mình đi qua.

Dương Ninh không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn đường nét thân hình cùng với động tác đi lại của gã thì biết đó chính là Tề Ngọc.

Trong phút chốc, Dương Ninh rốt cuộc hiểu ra, người thay thế mình xuất gia làm hòa thượng là Tề Ngọc!

Hắn có chút kinh ngạc, vốn tưởng tùy tiện tìm một người đến thay thế hắn xuất gia, đối với phủ Cẩm Y Hầu mà nói không phải chuyện khó.

Nhưng hắn thật sự không ngờ, người thay thế hắn xuất gia lại là Tề Ngọc.

- "Tại sao lại là gã?"

Dương Ninh nhẹ giọng hỏi, dường như đang tự nói, lại như đang hỏi võ tăng ở bên cạnh.

Võ tăng nói:

- Đại Quang Minh tự cứu người, nếu người không xuất gia, vậy cần một người có quan hệ huyết thống chính thống đến thay thế người xuất gia.

Lúc này Tề Ngọc chỉ cách Dương Ninh hơn mười bậc thang, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên liền thấy Dương Ninh đang đứng ở trên cao nhìn mình.

Tề Ngọc ngẩn ra, dừng bước, nhưng chỉ trong nháy mắt lại lập tức cúi đầu, đi lên theo vị hòa thượng kia. Đến trước cổng, võ tăng hỏi Tề Ngọc:

- Thí chủ là người thay thế Tề Ninh xuất gia sao?

Tề Ngọc ngẩng đầu, không nhìn Dương Ninh, gật đầu nói:

- Là ta!

- Sau khi bước chân vào cánh cửa này, sẽ là người chốn phương ngoại, rời xa hồng trần thế tục.

Võ tăng chỉ vào cánh cổng phía sau nói.

- Thí chủ thay thế xuất gia, sau khi lên núi sẽ trở thành tăng nhân của Đại Quang Minh tự, thí chủ có thể cắt đứt trần duyên không?

Tề Ngọc đáp:

- Ta đã đoạn tuyệt trần duyên, từ giờ trở đi cam tâm trở thành tăng nhân của Đại Quang Minh tự, tuyệt không đổi ý.

- Nếu đã như vậy, tay nải này của thí chủ không cần phải mang vào trong cửa chùa.

Võ tăng nói:

- Trong chùa tất cả đều có, vật nơi trần thế, không cần thiết mang vào.

Sau đó nhìn về phía Dương Ninh nói:

- Tề Ninh, ngươi có thể xuống núi rồi!

Sau đó xoay người lên núi, vị hòa thượng dẫn đường cho Tề Ngọc nói:

- Xin hãy theo bần tăng lên núi.

Tề Ngọc cau mày:

- Trong đây là vài thứ gia mẫu chuẩn bị, lẽ nào...!

- Đoạn tuyệt trần duyên, không cần lưu luyến vật trần thế.

Hòa thượng nói:

- Thí chủ hãy đi theo ta!

Nói xong gã xoay người đi vào trong.

Tề Ngọc nhắm mắt lại rồi cười lạnh, cuối cùng nhìn về phía Dương Ninh, trong con ngươi ánh lên vẻ thù hận. Gã để tay nải trong tay xuống, đi lướt qua Dương Ninh vào trong cánh cổng, không quay đầu lại, theo tăng nhân lên núi.

Dương Ninh nhìn theo bóng lưng của Tề Ngọc, hắn rất bất ngờ, thấy Tề Ngọc thay mình xuất gia, lúc đầu hắn vẫn có chút thương hại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt oán hận của Tề Ngọc khi lên núi, nhất thời làm cho sự thương hại vốn không nhiều của Dương Ninh tan biến trong nháy mắt.

Tề Ngọc lòng dạ hẹp hòi, trời sinh bản tính âm độc, thương hại một người như gã giống như câu chuyện người nông dân và con rắn. Có điều Dương Ninh vẫn không hiểu, Tề Ngọc bị hắn trục xuất khỏi Hầu phủ, sao lại có thể nguyện ý thay hắn xuất gia?

Gã vẫn luôn muốn tranh đoạt tước vị Cẩm Y Hầu nhưng hôm nay lại xuất gia, như vậy tức là sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tuy nhiên người này được đưa vào Đại Quang Minh tự cũng chẳng phải là chuyện xấu. Thứ nhất là có thể giảm bớt phiền toái, từ nay về sau không cần phải lo gã ở phía sau giở trò ngáng chân nữa, thứ hai Đại Quang Minh tự là Thiên hạ đệ nhất tự, Phật quang phổ chiếu, chắc hẳn Tề Ngọc cũng sẽ được “hưởng”, giúp gã sửa tính đổi nết. Ngày sau còn dài, gã ở trong tự cơ hội rèn luyện cũng nhiều, tính tình chắc có thể thuần hóa phần nào.

Tay cầm Bì Lô kiếm, hắn đi xuống núi, còn chưa tới chân núi đã thấy ở phía xa xa có một chiếc xe ngựa cùng mấy người đang đứng đợi, Dương Ninh thấy Đoạn Thương Hải liền kêu lên:

- Các vị, đang làm gì vậy hả? Bản Thế tử xuống núi sao không ai phản ứng gì hết vậy?

Đám người Đoạn Thương Hải nghe thấy có tiếng người liền nhìn lên, thấy Dương Ninh đang chạy xuống núi, rõ ràng là đang rất vui vẻ, Đoạn Thương Hải thân hình cao to cũng tiến tới phía hắn, khi còn cách mấy bước chân liền chắp tay nói:

- Thế tử gia, người đã xuống núi rồi. Bọn ta đang cùng thảo luận xem không biết Thế tử gia có bị cạo tóc hay không? Thấy tóc Thế tử gia vẫn mềm mại mượt mà như xưa, bọn ta yên tâm rồi!

Dương Ninh nhấc chân đá tới, Đoạn Thương Hải biết hắn chỉ đùa giỡn nên lắc mình tránh sang một bên, Dương Ninh mắng:

- Nếu như ta phải xuất gia thật thì các ngươi một người cũng không thể chạy thoát đâu, tất cả đều phải theo ta lên núi làm hòa thượng!

Mọi người đều cười rộ lên, Đoạn Thương Hải tiếp lời:

- Thế tử gia, thanh kiếm này của người ….!

Lúc này Đoạn Thương Hải mới phát hiện gia bảo kiếm trong tay Dương Ninh có chút nghi hoặc.

- Cái này được gọi là Bì Lô kiếm, là kiếm được Phật quang phổ chiếu.

Dương Ninh rút kiếm ra khoe:

- Các ngươi thử nhìn xem, kiếm này thế nào?

Tề Phong đứng cạnh nghe vậy thì kinh ngạc hỏi:

- Bì Lô kiếm?

Sau đó nhìn về phía Đoạn Thương Hải nói:

- Đoạn nhị ca, Bì Lô kiếm hình như là….!

Dường như Đoạn Thương Hải cũng hiểu gã muốn nói gì nên gật đầu nói:

- Đúng vậy, Bì Lô kiếm chính là một trong Thiên hạ thập đại danh kiếm, trước đây có một nơi gọi là Lung Linh Các, Các chủ của Lung Linh Các bình phẩm về danh kiếm trong Thiên hạ, Bì Lô kiếm đứng hàng thứ tư.

Y nghi ngờ tiếp:

- Thế tử gia, theo như ta biết thì Bì Lô kiếm trước nay vẫn luôn được cất giữ trong Đại Quang Minh tự, là bội kiếm của Thanh Tùng đại sư của Đại Quang Minh tự dùng năm xưa.

- Thanh Tùng đại sư?

Dương Ninh biết ở Đại Quang Minh tự pháp danh dùng để thể hiện thứ bậc được xếp theo Thanh, Tịnh, Chân. Vị đại sư này có chữ lót là Thanh như vậy chứng tỏ cấp bậc còn cao hơn những lão tăng có chữ lót Tịnh một bậc!

Đoạn Thương Hải giải thích:

- Đại Quang Minh tự là đất nhà Phật, xưa nay có rất ít kiếm khách đao thủ, mặc dù có luyện kiếm nhưng cũng không được coi là danh tiếng chấn động giang hồ. Tuy nhiên Thanh Tùng đại sư lại là cao thủ có kiếm thuật mạnh nhất trong vòng một trăm năm của Đại Quang Minh tự, trong số Quang Minh thập tam tăng, cũng có một vị là….!

Y nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

- Ta cũng không nhớ rõ danh tính người này, chỉ biết vị này là Đệ nhất kiếm tăng của Đại Quang Minh tự…!

- Người mà thúc nói là Tịnh Thông?

- Đúng vậy, không sai, chính là Tịnh Thông đại sư.

Đoạn Thương Hải lập tức nói:

- Lão ta là đệ tử của Thanh Tùng đại sư….!

Y nhìn ngó xung quang rồi hạ giọng nói:

- Chỉ là ta nghe người ta nói, mặc dù kiếm thuật của vị Tịnh Thông đại sư này rất khá nhưng vẫn còn kém xa Thanh Tùng đại sư năm đó, kiếm thuật của Thanh Tùng đại sư năm đó có thể được xếp vào hàng thứ ba trong Thiên hạ.

Dương Ninh cất kiếm vào vỏ, nói:

- Thanh kiếm này là kiếm của Thanh Tùng đại sư?

- Đúng vậy, trước khi Bì Lô kiếm vào tay Thanh Tùng đại sư chẳng một ai biết đến, cho đến khi Thanh Tùng đại sư nổi danh khắp Thiên hạ, Bì Lô kiếm trong tay đại sư mới được mọi người biết đến.

Đoạn Thương Hải giải thích.

- Lúc đó Linh Lung Các đã đánh giá Bì Lô kiếm xếp hạng thứ tư trong Thập đại danh kiếm, cũng có lẽ là bởi cố kỵ danh tiếng của Thanh Tùng đại sư, nhưng thanh kiếm này chắc chắn là danh kiếm hàng đầu.

Sau đó y hỏi:

- Thế tử gia, sao thanh kiếm này lại ở trong tay người?

Dương Ninh cười thần bí, nói:

- Từ nay về sau, chủ nhân của thanh Bì Lô kiếm này chính là Thế tử gia nhà các ngươi rồi!

Đoạn Thương Hải cùng những người khác đều giật mình, Tề Phong kinh ngạc nói:

- Thế tử gia, người… người đã lấy trộm thanh kiếm này từ Đại Quang Minh tự ra sao? Chuyện này không phải chuyện nhỏ, những hòa thượng kia nhất định sẽ đuổi theo, chúng ta tốt nhất là nên trả kiếm về đi, hay … hay là tranh thủ chạy thôi?

Dương Ninh trợn trắng mắt lườm Tề Phong, nói:

- Ngươi có thể dùng cái đầu heo của mình mà suy nghĩ một chút không hả? Nếu như ta lấy trộm kiếm của bọn họ mà còn có thể toàn mạng xuống núi sao? Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Lấy trộm của Đại Quang Minh tự, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!

Sau đó lại cười “hì hì” giải thích:

- Là bọn họ tặng cho ta đấy!

- Thế tử gia, người nói bọn họ tặng Bì Lô kiếm cho người?

Đoạn Thương Hải giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Dương Ninh không giải thích chỉ nói:

- Thôi không nói đến mấy cái này nữa, đúng rồi, vừa rồi ta thấy Tề Ngọc lên núi, nghe nói là để thay thế ta xuất gia. Kể cũng lạ, sao tự nhiên gã ta lại đột nhiên có lòng tốt vậy?

Trong lúc nói chuyện cũng đã xuống đến chân núi, mấy người bên cạnh tụm lại, Đoạn Thương Hải giải thích:

- Hiện tại chắc Thế tử gia cũng đã biết, Đại Quang Minh tự chữa thương cho người ….!

Như nghĩ đến cái gì đó y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Thế tử gia, người có thể đưa tay cho ta xem một chút được không?!

Dương Ninh biết Đoạn Thương Hải muốn làm gì, hắn đưa Bì Lô kiếm cho Tề Phong cầm, vén tay áo lên đưa tay ra, Đoạn Thương Hải đưa tay ra bắt mạch của Dương Ninh, vẻ mặt nghiêm túc, một lát sau đầu lông mày giãn ra thu tay lại, cười nói:

- Cao tăng của Đại Quang Minh tự quả nhiên không giống người thường. Nếu ta đoán không lầm thì họ chắc hẳn đã sử dụng Thuần Nguyên Công của Đại Quang Minh tự để chữa trị nội tức cho Thế tử gia.

Dương Ninh buông tay áo, hỏi:

- Đoạn Nhị thúc, người thấy thương thế của ta thế nào?

- Thế tử gia yên tâm, đã không còn gì đáng ngại nữa.

Đoạn Thương Hải đáp.

- Mấy luồng chân khí trong đan điền đã hợp lại làm một không còn xuung đột với nhau, sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới Thế tử gia. Hơn thế nữa những chân khí này hiện tại đã trở thành báu vật trong cơ thể Thế tử, đợi sau khi Thế tử luyện khí thành thục, có thể vận dụng những chân khí này nhằm có lợi cho bản thân. Thế tử gia, cái này được gọi là trong họa có phúc, nếu như một mình tu luyện chân khí, những chân khí trong cơ thể người ít nhất phải có công lực mười năm mới có thể tích góp được mà còn phải là người có thiên phú dị bẩm mới làm được, đổi lại là người bình thường, cho dù là hai mươi ba mươi năm cũng chưa chắc đã có được nội công thâm hậu như vậy.

Dương Ninh nghĩ thầm “ xem ra Tịnh Không không nói khoác, lần này thật sự phải cảm ơn Đại Quang Minh tự rồi”.

Trước đó trong cơ thể hắn đã hấp thụ nội lực của Mộc Thần Quân cùng hộ vệ ở biệt viện Trung Lăng, đặc biệt phải kể đến Mộc Thần Quân, lão quái vật đó có nội lực thâm hậu, nhưng đều bị Dương Ninh hút hết. Đoạn Thương Hải nói những nội lục này mà tu luyện thì ít nhất cũng cần phải mất đến mười năm, Dương Ninh biết cái này cũng không khoa trương chút nào.

- Đại Quang Minh tự có thể dùng Thuần Nguyên Công để chữa trị cho người cùng không phải là chuyện dễ dàng.

Đoạn Thương Hải giải thích.

- Thế tử cũng thấy đấy, Đại Quang Minh tự vốn không phải là thiện đường lấy việc thiện làm niềm vui, người bình thường đừng nói là vào trong trị thương ngay cả Liên Sơn môn cũng không bước chân vào được. Thế tử gia là trụ cột tương lai của nước nhà cho nên mới có cơ hội này, tuy nhiên Đại Quang Minh tự sẽ không đời nào cứu người không công, dựa theo tự quy vốn dĩ Thế tự phải ở lại trong tự quy y xuất gia, chẳng qua là hiện giờ đã có Tề Ngọc thay người xuất gia nên Thế tử gia mới không phải xuất gia nữa.

Trong lúc nói chuyện, đám người đã đến bên cạnh xe ngựa.

Dương Ninh không ngồi xe ngựa mà trực tiếp nhảy lên một con ngựa sau đó quay sang nói với Đoạn Thương Hải:

- Làm sao mà tên Tề Ngọc đó lại đồng ý vậy? Gã hận ta thấu xương, chỉ hận không thể róc xương xẻ thịt ta, sao lần này lại giúp ta một chuyện lớn như vậy?

- Thật ra thì ban đầu gã không đồng ý.

Tề Phong giải thích:

- Tam phu nhân đích thân đi tìm gã còn bị hai mẹ con nhà họ chửi mắng, nói cái gì mà bọn họ đã bị trục xuất ra khỏi phủ, bọn họ đã không còn liên quan gì đến Hầu phủ nữa, Tề Ngọc lại chẳng phải huynh đệ máu mủ với Thế tử nên gã không có trách nhiệm phải thay thế người xuất gia.

Dương Ninh cau mày hỏi:

- Tam nương vì ta mà đi cầu xin bọn họ sao?

Đoạn Thương Hải thở dài đáp:

- Lúc ấy tình hình của Thế tử nguy cấp, Tam phu nhân chỉ còn cách phái bọn ta đưa Thế tử đến Đại Quang Minh tự trước. Tuy nhiên Thế tử lại là người kế thừa hầu tước, nếu như Tề Ngọc không chịu lên núi, Đại Quang Minh tự sẽ không thể để người rời khỏi tự. Tam phu nhân đi tìm họ hai ngày liền nhưng đều không có kết quả. Thế tử, người không biết đâu, mấy ngày nay Tam phu nhân chẳng đoái hoài đến cơm nước, ngay cả ngủ cũng không yên…!

Dương Ninh cảm động, hiện tại người thật lòng quan tâm hắn cũng chỉ có một mình Cố Thanh Hạm mà thôi.

- Không còn cách nào khác, hôm qua Thái phu nhân đã phái bọn ta đưa Tề Ngọc vào phủ, sau đó một mình nói chuyện với gã chưa đầy một nén nhang, sau khi rời khỏi phủ Tề Ngọc liền đồng ý lên núi.

Đoạn Thương Hải nói.

- Cũng không biết Thái phu nhân đã làm thế nào mà thuyết phục được Tề Ngọc, nhưng mà cái này giờ đã không còn quan trọng nữa, hôm nay Tề Ngọc đã lên núi, Thế tử có thể về phủ, cái này mới là quan trọng nhất.

 

0.11827 sec| 2458.719 kb