Dương Ninh rời khỏi sơn cốc, trên đường đi cực kỳ thuận lợi. Bên ngoài sơn cốc cũng không thấy tung tích xe ngựa. Hắn biết rõ Tiểu Yêu Nữ đã mang theo Đại, Tiểu Quỷ rời đi.
Xem ra Tiểu Yêu Nữ hết sức e ngại Đường Nặc, thiêu phòng ở của người ta rồi, đương nhiên không dám lưu lại.
Hắn cũng không biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết có phải còn trong địa phận Giang Lăng hay không. Hắn lần mò trong bóng đêm, cuối cùng đi tới một con đường lớn.
Không có cách nào phân biệt phương hướng, Dương Ninh cũng không vội rời đi, tìm một cánh rừng ngủ một đêm. Hừng đông ngày tiếp theo, cuối cùng hắn tìm được một thôn dân. Sau khi nghe ngóng, thì biết hắn đã rời khỏi Giang Lăng. May mà trên người mang theo chút bạc vụn, hắn mượn một cỗ xe lừa gần đó, đi một ngày một đêm mới trở lại địa phận Giang Lăng.
Cố gia Giang Lăng là thế gia đại tộc, nên cũng dễ dàng hỏi thông tin. Dinh thự của họ ở thành Thanh Hà. Thành Thanh Hà cách thành Kinh Châu hơn trăm dặm, đi hai ngày, xe lừa rốt cuộc chạy tới thành Thanh Hà. Dương Ninh vội thanh toán tiền xe, đi thẳng vào thành, trong lòng lo lắng Cố Thanh Hạm còn chưa trở về.
Cố gia là đại thế gia Giang Lăng, muốn hỏi thăm về dinh thự của họ rất dễ dàng. Tới ngoài cửa phủ, đã là lúc hoàng hôn, cửa lớn mở rộng, Dương Ninh cũng không khách khí, đi thẳng qua. Một tên gia phó ngoài cửa lập tức ngăn lại, trợn mắt nói:
- Cái tên này sao dam tự tiện xông vào? Không ngẩng đầu nhìn xem đây là nơi nào sao?
- Ta tìm Cố lão gia.
Dương Ninh cũng không biết ai là gia chủ Cố gia hiện giờ, nghĩ thầm tìm lão gia chắc chắn không sai.
Gia phó lập tức nói:
- Lão gia nhà chúng ta đang bận việc, tạm thời không gặp ai cả.
Dương Ninh cau mày nói:
- Tam phu nhân phủ Cẩm Y Hầu có phải là tiểu thư nhà các ngươi?
Gia phó lập tức ưỡn ngực nói:
- Đây là chuyện mọi người đều biết, có liên quan gì tới ngươi?
- Tam phu nhân trở về phủ chưa?
Dương Ninh cẩn thận hỏi:
- Ta có việc gấp muốn gặp Tam phu nhân nhà các ngươi.
Gia phó đánh giá Dương Ninh một phen, buồn cười nói:
- Ngươi nói gặp Tam phu nhân của chúng ta là có thể gặp sao? Tam phu nhân đang bận, không rảnh gặp ngươi.
Dương Ninh vui vẻ nói:
- Nói như vậy, Tam phu nhân quả thực đã trở về sao?
Hắn lập tức thở phào, nói:
- Ta là Tề Ninh, ngươi bẩm báo… !
Hắn còn chưa nói xong, gia phó đã biến sắc nói:
- Tề… Ngươi là… A… !
Không nói hai lời, gã quay người chạy vào trong phủ, qua một lát liền nghe trong phủ ồn ào, lập tức tuôn ra một đám người, người đi đầu đúng là Cố Thanh Hạm.
- Ninh Nhi, là Ninh Nhi sao?
Cố Thanh Hạm bối rối kêu lên, nước mắt rơi xuống.
Dương Ninh bước nhanh tới, thấy Cố Thanh Hạm khóc lóc như mưa, nhưng vẫn bình yên vô sự, tảng đá trong lòng rơi xuống, hắn vui vẻ nói:
- Tam Nương, người ở nơi này, vậy thực tốt quá.
Cố Thanh Hạm đi tới đón, Dương Ninh cảm thấy kích động, giang hai tay muốn ôm chặt, đột nhiên nhớ ra bên cạnh còn một đám người, lập tức xấu hổ, chỉ là vòng tay mở rộng cũng không thể buông xuống, hắn thuận tay ôm một người bên cạnh, đó là một nam tử khoảng ba mươi, vẻ ngoài giống Cố Thanh Hạm mấy phần.
Người nọ bị Dương Ninh ôm lấy, hơi run sợ, nhưng lập tức vui vẻ, cũng ôm lấy Dương Ninh, nói:
- Thế tử, mấy ngày nay chúng ta ngày đêm lo lắng, cuối cùng ngài đã tới rồi.
Dương Ninh nhanh chóng buông tay, nhìn về phía Cố Thanh Hạm, thấy Cố Thanh Hạm vừa khóc vừa nở nụ cười vui mừng, xinh đẹp vô song, nói:
- Tam Nương, ta đã nói ta sẽ nhanh chóng gặp lại người, người vẫn không tin ta sao?
- Thế tử, lúc này muội muội không biết đã khóc bao nhiêu lần, ta phái người tới eo núi, nhưng không hề tìm được tung tích của ngài.
Nam tử kia nói:
- Người hiền tự có trời giúp, ta biết ngay ngài sẽ không có việc gì. Bên này ta đã chuẩn bị xong, ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta có thể lập tức xuất phát.
- Chuẩn bị xong?
Dương Ninh khẽ giật mình.
Nam tử nói:
- Ta đã điều toàn bộ tráng đinh hộ viện Cố gia, có hơn trăm người. Vì hành động lần này, ta cũng chuẩn bị hơn trăm con ngựa, cờ xí cũng chuẩn bị xong. Thế tử, ngài nói chúng ta dùng cờ Cẩm Y Hầu hay là cờ Đại Sở?
Y khua tay nói:
- Mang lên!
Hai người từ phía sau lập tức bước tới, trong tay đều giơ một lá cờ, một mặt thêu chữ Sở đỏ như máu, một mặt thêu chữ Tề.
Dương Ninh thấy thế, dở khóc dở cười. Nam tử kia vẫn hưng phấn nói:
- Thế tử có thể dẫn đại quân bọc hậu, ta tự mình dẫn mười kỵ binh làm tiên phong, trước tiên giết đến khu nhà cũ Tề gia.
- Đại ca, huynh… !
Cố Thanh Hạm cũng hơi xấu hổ:
- Thế tử tự có sắp xếp, huynh không cần phải… !
- Muội muội, hiện giờ Tề gia có phản tặc, đó chính là quốc tặc.
Nam tử đại nghĩa lẫm lẫm nhiên nói:
- Cố gia chúng ta và Tề gia mạch máu tương liên, đương nhiên phải dũng cảm đứng ra.
Dương Ninh giờ mới biết, nam tử này chính là huynh trưởng của Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm cũng biết Dương Ninh không biết nam tử kia, liền giải thích:
- Đây là cữu phụ của ngươi Cố Văn Chương!
Văn Chương? Chẳng lẽ văn chương của hắn rất tốt?
Dương Ninh chỉ có thể chắp tay nói:
- Tề Ninh bái kiến cữu phụ đại nhân!
- Thế tử, những nghi thức xã giao này không cần để ý, đại sự quan trọng hơn, ngài nói lúc nào chúng ta có thể lên đường?
Cố Văn Chương hơi phấn khởi:
- Sắc trời đã tối rồi, ta xem chúng ta lập tức lên đường, nhân dịp ban đêm xuất kích.
Y lấy một thứ trong tay áo, mở ra:
- Đây là bản đồ ta sai người vẽ, Thế tử có muốn bàn bạc với ta trước không?
Dương Ninh thầm nghĩ cữu phụ đại nhân này ưa thích chiến tranh. Từ nơi này tới khu nhà cũ của Tề gia cũng không bao nhiêu đường xá, mà thậm chí ngay cả bản đồ cũng chuẩn bị.
Cố Thanh Hạm hơi bất đắc dĩ nói:
- Đại ca, huynh cũng đừng làm loạn thêm. Ninh Nhi… Thế tử vừa tới, ngay cả nước cũng chưa uống, huynh có thể để hắn nghỉ ngơi trước hay không?
- Không sai không sai, là ta hồ đồ rồi.
Cố Văn Chương vỗ đầu một cái:
- Người tới, thiết yến bày tiệc mời khách đãi Thế tử, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Dương Ninh thầm nghĩ mặc dù Cố Văn Chương hơi nóng vội, tuy nhiên, xuất phát sớm trái lại không phải không có đạo lý. Dù rằng Triệu Uyên chết rồi, nhưng tên giả mạo Tề Trừng vẫn còn, hiện giờ cũng không biết người nọ còn ở khu nhà cũ hay không, đi qua sớm, có lẽ còn có thể bắt y.
- Cữu phụ, ngài nói đúng, binh quý thần tốc.
Dương Ninh cười nói:
- Nếu cữu phụ đã chuẩn bị sẵn, chúng ta xuất phát càng sớm càng tốt, một lần hành động bắt giữ tất cả đám tặc nhân kia.
Cố Văn Chương nghe Dương Ninh tán thành kế hoạch của mình, càng vui mừng, vỗ tay nói:
- Không hổ là Thế tử Cẩm Y, đúng là có phong phạm võ gia. Có ai không, chuẩn bị sẵn áo giáp giúp ta, ta muốn xuất chinh cùng Thế tử.
Y lại hỏi:
- Thế tử, cái gọi là binh mã chưa động, lương thảo đi trước, nếu như đối phương tử thủ khu nhà cũ, nhất thời chúng ta không thể tấn công vào được, chỉ sợ còn phải hao tổn không ít thời gian. Ngài có muốn điều động một vài tráng đinh chuyên môn vận chuyển lương thực cho chúng ta hay không? Hiện giờ ta sẽ sai người trong phủ làm chút rượu và thức ăn, coi như quân lương.
- Không cần, cữu phụ, chúng ta đột nhiên đánh lén, giết qua ngay trong đêm, hơn nữa binh lực của đối phương không bằng chúng ta, hẳn là có thể dễ dàng đánh hạ.
Dương Ninh ngừng cười:
- Nếu như thực sự không đánh vào được, đến lúc đó lại chuẩn bị lương thực cũng kịp.
Cố Văn Chương khẽ gật đầu nói:
- Thế tử nói đúng lắm.
Y nói với một người sau lưng:
- Hứa Quản gia, tối nay chúng ta xuất chinh, các ngươi ở nhà cũng chuẩn bị sẵn sàng, hay ngày sau chúng ta không về được, thì chắc chắn là rơi vào khổ chiến, ngươi lập tức sai người đưa lương thực qua. Đúng rồi, sau khi chúng ta rời khỏi, ngươi tới huyện tìm Huyện lão gia, sai hắn điều sai dịch tới bảo vệ dinh thự, tránh cho có người đánh lén hang ổ sau lưng chúng ta.
Dương Ninh thầm nghĩ mặc dù cữu phụ đại nhân này hơi khoa trương, nhưng suy tính cũng rất chu đáo. Hắn dịu dàng nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam Nương, người chờ ở nơi này, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.
- Ninh Nhi, con phải cẩn thận, đám người kia lai lịch không rõ, khó đối phó.
Trong mắt đẹp của Cố Thanh Hạm tràn ngập vẻ lo lắng:
- Nếu như không được, tới thành Kinh Châu tìm Thái thú điều binh.
- Muội muội, chúng ta có hơn trăm người, đây đều là những kẻ lợi hại.
Cố Văn Chương bất mãn:
- Bình thường họ thường xuyên đi săn với ta, cưỡi ngựa bắn cung rất cao minh, chẳng lẽ muội còn không tin được đại ca? Lúc này tới thành Kinh Châu xa xôi điều binh, nếu bị tai mắt của đám nghịch tặc kia thăm dò được, chúng chắc chắn sẽ bỏ chạy. Thế tử nói đúng, binh quý thần tốc, không thể kéo dài nữa.
Cố Thanh Hạm nhịn không được lườm Cố Văn Chương nói:
- Cho dù binh quý thần tốc, cũng nên để Thế tử cùng mọi người ăn rồi mới đi chứ?
Cố Văn Chương cười nói:
- Hoàng đế không để binh lính đói kém, điều này ta đương nhiên hiểu được.
Cố Văn Chương quả thực chuẩn bị đầy đủ, tập trung hơn trăm tráng đinh hộ viện thân thể khỏe mạnh. Ngoài ra quả thực chuẩn bị hơn trăm con tuấn mã, hiển nhiên y đã sớm chờ Dương Ninh đến.
Sau khi mọi người dùng qua rượu và thức ăn, cũng không kéo dài. Cố Văn Chương thay một bộ áo giáp, cầm một thanh côn đồng trong tay, đám người thủ hạ đều là binh khí như xiên sắt búa sắt. Sau khi Đại Sở lập quốc, thi hành lệnh đao thú, dân chúng bình thường không được sở hữu binh khí tư nhân. Dù là phú hào nhà giàu, cũng không thể giấu đao kiếm, người vi phạm xử theo tội mưu phản.
Tuy rằng Cố gia nhà lớn nghiệp lớn, sau lưng khó tránh khỏi còn chút ít binh khí, nhưng cũng không dám quang minh chính đại lấy ra.
Dù ban đêm đóng cửa thành, nhưng người của Cố gia rời khỏi thành, đương nhiên không có người dám ngăn cản. Cố Văn Chương cưỡi ngựa dẫn đầu ra khỏi thành. Y hết sức quen thuộc hoàn cảnh địa lý khu vực này, hơn trăm kỵ binh cũng hùng hổ, xông thẳng về phía khu nhà cũ Tề gia.
Ngựa là khoái mã, ngựa không dừng vó, đến nửa đêm đã cách khu nhà cũ Tề gia chẳng qua vài dặm. Cố Văn Cương phấn khởi, ghìm ngựa nói với Dương Ninh:
- Thế tử, khu nhà cũ bên kia tình hình quân địch không rõ, phải chăng phái người đi qua tìm hiểu một phen? Không bằng ta mang mấy người đi tới xem trước một chút, dùng hỏa tiễn làm hiệu, chỉ cần không trung có hỏa tiễn sáng lên, ngài hãy dẫn người tiến lên.
Dương Ninh nói:
- Cữu phụ, ta tương đối quen thuộc bên đó, không bằng ngài dẫn người chờ ở nơi này, ta mang theo hai người đi qua trước xem một chút? Ngài tinh thông binh pháp, thành thục ổn trọng, đại đội nhân mã do ngài tọa trấn tốt hơn.
Vẻ mặt Cố Văn Chương rất nghiêm túc, suy nghĩ một chút, y gật đầu nói:
- Ngài nói có đạo lý, vậy được rồi, chúng ta chờ ở nơi này, bên kia vừa có động tĩnh, ta lập tức dẫn người tới.
Dương Ninh cũng không nói nhiều, mang theo hai người, đi theo đường nhỏ tới khu nhà cũ. Dưới bóng đêm, thấy khu nhà cũ bên kia đèn dầu sáng ngời, còn chưa tới gần đường lớn, đã thấy có người cản lại trước mặt, đều mặc áo giáp trong người, có người trầm giọng quát:
- Người đến là người phương nào? Mau xuống ngựa!
Dương Ninh nhíu mày hỏi:
- Các ngươi là người nào?
- Chúng ta là binh mã dưới trướng Thái thú Kinh Châu.
Có người của đối phương nói:
- Nơi này đã bị phong tỏa, ai cũng không được tới gần, người vi phạm giết không tha!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo