Thật ra trước khi đến Triều Ca, Phương Thốn cũng không biết gì về Ma Tông.

Hắn chỉ biết một số từ ngữ như nhất phẩm Tiên Thánh, nhị phẩm Thần Ma một mà thôi.

Cũng giống như bây giờ, hắn vừa mới biết được lai lịch của Ma Tông, xem ra là Tiên Điện không cho phép người khác nhắc đến Ma Tông, còn Ma Tông thì lại tuyệt đối không có ý định che giấu lai lịch thực sự của mình, nhất là vị lão quỷ này, hóa ra hắn chính là vị đế vương cuối cùng của tiền triều ......

Nhưng Phương Thốn cũng không muốn tìm hiểu rõ hắn, chỉ cần biết hắn là Hắc Ám Hoàng Triều là đủ rồi.

Ở mức độ nào đó mà nói thì một số lời mà vị lão ma này nói ra xác thực không sai, Hắc Ám Hoàng Triều rất mạnh.

Năm đó Hắc Ám Hoàng Triều quân lâm Cửu Thiên, hùng thị Đại Thiên, uy hiếp các tộc, chính là một con quái vật khổng lồ không cách nào tưởng tượng, mà kỳ dị bí thuật, thần thông cường cho tới ngày hôm nay vẫn khiến người ta nhớ mãi không quên, giống như Phương Thốn luyện ra cái hồ lô Bát Bảo Giới Tử Tu Di, đủ để chấn động toàn bộ người Luyện Thần Sơn, thậm chí đã đạt đến trình độ được Tiên Điện hạ chỉ tán thưởng, thế nhưng bí thuật thần thông như vậy, Phương Thốn không phải là người đầu tiên tìm ra, năm đó Hắc Ám Hoàng Triều cũng đã tìm ra, chỉ là không lan truyền chuyện này khắp thiên hạ mà thôi.

Bí thuật giống như này chắc chắn còn rất nhiều.

Hơn nữa hắn nói chuyện liên quan tới "Cửu kinh", chắc cũng là như vậy không phải giả.

Năm đó Đại Hạ đánh vào triều Hắc Ám, khiến thiên hạ đại loạn người hoàng tộc gần như bị chém hết, buộc vị lão quỷ này trọng thương bỏ chạy, Đại Hạ xây dựng lên từ trên phế tích đó, tiếp nhận tất cả kinh nghĩa điển tịch của Hắc Ám Hoàng tộc, sau đó lại tịch thu các điển tịch khắp thiên hạ đưa vào trong kinh các, sau đó truyền cửu kinh cho các đại thế gia và tông môn trong thiên hạ, cho dù bên ngoài Đại Hạ không chịu nói rõ, nhưng cũng có rất nhiều người biết rõ chỉ sợ cửu kinh này cũng là từ bên trong kinh các hoàng tộc Hắc Ám Hoàng Triều truyền ra.

Đương nhiên, trong đó khẳng định đã trải qua rất nhiều biến hóa và cắt giảm.

Cái mà Đại Hạ truyền ra khẳng định không phải là phiên bản trọn vẹn, chỉ là lấy được một phần mà nhiều thế hệ cao nhân của Đại Hạ mở rộng thêm mà thôi.

Dưới loại tình huống này, nếu như có thể có được kinh nghĩa nguyên bản trong tay lão quỷ thì đối với việc tu hành của Phương Thốn mà nói chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều

Nhưng chỉ đáng tiếc…

Nói cho dễ nghe là lão quỷ Hắc Ám Hoàng Triều truyền thừa lại trân dị.

Có một vết bẩn vĩnh viễn không xóa được đó chính là Hắc Ám Hoàng Triều ăn người.

Không những ăn người, thậm chí không hề che giấu chút nào mà coi bách tính bình thường là lương thực để ăn.

Thậm chí bây giờ bọn họ cũng vẫn giữ thói quen này.

Ma Tông ở trong Đại Hạ, sẽ không có loại người đạo mạo trang nghiêm gì đó cũng sẽ không có anh hùng chân chính ở trong Ma Tông, pháp môn tu luyện của Ma Tông chính là ăn người, lấy việc luyện nhân đan làm chủ, cho nên vốn dĩ Ma Tông là chí tà chí ác, bất luận bọn họ có làm một số chuyện nhìn rất uy phong hay êm tai thì cũng không thể thay đổi được tính chất chí tà chí ác này của bọn họ.

Cho nên, Phương Thốn cũng không cần đắn đo phân tích gì cả, chỉ riêng chuyện Hắc Ám Hoàng Triều ăn người này cũng đủ để khiến hắn trực tiếp gạt bỏ tất cả khả năng có thể hợp tác với lão quỷ, nếu không mà nói Phương Thốn rất lo lắng, nếu như vị huynh trưởng kia của mình chưa chết, hắn có thể sẽ trực tiếp vác kiếm đến tìm mình thanh lý môn hộ hay không… Có lẽ không cần huynh trưởng, nhị lão trong nhà cũng sẽ thanh lý môn hộ.

"Ăn người?"

"Ha ha ha ha......"

Mà lão quỷ nghe được câu trả lời không hề che giấu chút nào của Phương Thốn, cũng ngơ ngác một chút.

Đương nhiên, hắn đã sớm biết Phương Thốn không dễ dàng bị thuyết phục như thế, thậm chí hắn không nghĩ mình có thể ở đây thuyết phục được Phương Thốn, nhưng khi chính tai hắn nghe được Phương Thốn cự tuyệt không hề do dự chút nào, thậm chí hắn còn nói ra lý do, vẫn là không nhịn được kinh ngạc, hắn lập tức phá lên cười: "Trẻ con ngây thơ, cho dù tu Đại Đạo Kinh sâu hơn đi chăng nữa, cũng vĩnh viễn không thể nào lĩnh ngộ được cái lý của đại đạo chân chính trong trời đất này!"

"Ngươi nói Tiên Tộc ta ăn người, chẳng lẽ Đại Hạ không ăn người sao?"

"Ngươi thật sự cho rằng năm đó Bá Hạ phản bội ta, đoạt cơ nghiệp của Tiên Tộc ta là vì bách tính thiên hạ sao?"

"Ha ha, hắn ăn người còn hung ác hơn cả ta, làm chuyện gì cũng tàn độc hơn ta, năm đó lão phu còn là đế vương, ít ra thì ta cũng sẽ không coi người bên cạnh mình là chó, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đề phòng bọn họ, thế nhưng Bá Hạ thì sao, ngay cả "Thiên Địa Kinh" hắn cũng không nỡ truyền cho các ngươi, hắn xây thần cung Tiên Điện tu hành chính là vì để ăn người, thậm chí ăn còn nhiều hơn ta, còn hung ác hơn ta…"

"…"

Phương Thốn lẳng lặng nghe hắn nói, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Dựa vào tu hành bây giờ của Đại Hạ, từng bước từng bước đều bị những người cao hơn một bậc hút hết khí vận, hơn nữa trong căn cơ tu hành của mình cũng sẽ bị người khác cưỡng ép tiêm vào ý chí, đây quả thật cũng là một loại pháp môn ăn người, hơn nữa không ai có thể trốn thoát…

Nhưng Phương Thốn cũng không tính phụ họa hắn, cũng không có ý định phản bác.

Hắn chỉ là cười nói: "Công khai ăn và ngấm ngầm ăn, ăn sống và ăn chín, trực tiếp ăn và gián tiếp ăn, không giống nhau."

Lão ma đùng đùng hét lớn: "Có cái gì không giống nhau?"

"Đều là ăn người, chỉ là phiền phức hay không thôi, mà phiền phức này chính là mặt mũi!"

Phương Thốn cười trả lời, đồng thời phất tay áo một cái: "Từ phương diện mặt mũi mà nhìn thì Đại Hạ tốt hơn các ngươi không ít, tối thiểu bọn họ biết đây là chuyện sai và nghĩ cách để giấu diếm, chính vì cái này so với những người như các người cho rằng trực tiếp ăn người lại không cho là nhục tốt hơn biết bao nhiêu…"

"Ta không phải người tốt lành gì, nhưng phú quý từ nhỏ, ăn ngon mặc đẹp làm sao có thể giống như ngươi ăn lông uống máu được?"

"Cho nên, ý tốt này của ngươi vẫn là thôi đi…"

"…"

 

0.10658 sec| 2432.055 kb