"..."
"Vết thương nhỏ..."
Phương Thốn hơi liếc mắt nhìn về phía Hoàng Thần Vương.
Chỉ thấy lúc này khí cơ của nàng rõ ràng ủ rũ hơn rất nhiều, khí cơ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy mà lại có thể nói là vết thương nhỏ.
Nếu như không phải là bởi vì bị thương, thì nàng căn bản cũng không phải miễn cưỡng chống đỡ với lão quỷ sẽ ở trước mặt như thế.
Vậy mà lúc trước mình vẫn còn suy nghĩ xem là rốt cuộc kẻ nào có bản lĩnh lớn như thế, lại có thể làm Hoàng Thần Vương bị thương.
Hôm nay mới biết, vết thương kia của nàng là do mình mà ra...
...
…
"Không cần phải cảm động lung tung rồi nói mấy lời đạo đức giả đó đâu!"
Hoàng Thần Vương giống như là chú ý đến vẻ mặt của Phương Thốn, đột nhiên thay đổi giọng điệu, lạnh nhạt nói: "Ta cũng phải là bởi vì lý do nào khác, chẳng qua là dù gì ta cũng là bằng hữu của huynh trưởng ngươi, ngươi là đệ đệ của hắn, nếu ta mà không chăm sóc cho ngươi thật tốt, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn trở về..."
Nói tới chỗ này, nàng ta hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: "Chẳng phải là ta sẽ mất hết thể diện ở trước mặt hắn hay sao?"
Lúc nói đến chỗ này, nàng ta vô cùng kiên cường, cũng vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng Phương Thốn lại rất lâu không trả lời.
Cảnh tượng này khiến cho Hoàng Thần Vương thấy có chút không yên lòng, không nhịn được quay đầu lại nhìn Phương Thốn.
Mà đúng vào lúc này, cũng không biết là Phương Thốn suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên nhìn về phía Hoàng Thần Vương rồi nở nụ cười, nói: "Thần Vương tỷ tỷ, sau khi chuyện này chấm dứt, ta cũng nên về thăm nhà một chút, nếu như Thần Vương không ngại Liễu Hồ xa xôi vắng vẻ, thì không bằng cùng ta về đó giải khuây, mộ chôn quần áo và di vật của huynh trưởng được lập nên đã lâu, nhưng vẫn chưa có tế bái đàng hoàng lần nào, mà phụ mẫu trong nhà cũng muốn có người trò chuyện cùng!"
"Đi thì đi..."
Đương nhiên là Hoàng Thần Vương không sợ cái này, nhưng mà sau khi thuận miệng đồng ý, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng.
"Mộ chôn quần áo và di vật? Nhị lão trong nhà?"
Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, còn có chút không được tự nhiên.
"Đương nhiên, bây giờ quan trọng nhất là phải xử lý lão quỷ trước mắt này..."
Mà Phương Thốn cũng cảm thấy nói đến mức này là đủ rồi, nếu mà nói thêm gì nữa sợ là sẽ khiến vị Nữ Thần Vương này bùng nổ mất, nhất là khi nhìn thấy ma tức mà lão quỷ phát tán ra rõ ràng là đã có dấu hiệu thu bớt lại, lập tức biết được, e rằng vị lão ma đầu này rốt cuộc cũng muốn thể hiện ra mục đích thật sự của hắn rồi, lập tức vừa cười, vừa hét to một tiếng.
"Ha ha ha, hai người các ngươi đứng đó tỏ ra như là mình đang ra sức, mà thật ra là đang thừa nước đục thả câu, tấn công không ra lực..."
"Một người khác thì lại chỉ lo đứng đây dùng thần thức để nói chuyện với ngươi..."
Đột nhiên, tiếng cười điên cuồng của lão quỷ vang lên giữa không trung: "Ha ha, các ngươi cho rằng là lão phu tới chơi sao?"
Một câu nói này của hắn lập tức nói thẳng ra bí mật của những người ở trên bầu trời thành Triều Ca này.
Trận chiến này thoạt nhìn thì cả hai bên đều đang liều mạng, thần quang qua lại, ma vân cuồn cuộn, vô cùng kích động, nhưng trên thực tế, Tước Thần Vương và Lân Thần Vương căn bản là đang làm chuyện lừa dối mà thôi, bọn họ cũng biết mình muốn đánh tan phân thân của lão quỷ là chuyện không dễ dàng, cũng giống như biết phân thân của lão quỷ muốn thương tổn đến mình cũng là chuyện không dễ dàng, cho nên dứt khoát chỉ đối phó qua loa mà thôi...
Dù sao thì sau này danh tiếng có công lớn đối với thành Triều Ca cũng là không thể thiếu được.
Về phần liều mạng, bọn họ làm sao có thể chịu thật sự liều mạng được...
Không chỉ có bọn họ, thật ra thì ngay cả Hoàng Thần Vương cũng có suy nghĩ như thế...
Thoạt nhìn thì Hoàng Thần Vương bị thương, nhưng trên thực tế cũng là do nóng lòng muốn ra ngoài cứu Phương Thốn.
... Đơn giản mà nói thì dường như mọi người đang liều mạng, nhưng thật ra đều là đang cưỡi ngựa xem hoa!
Ngay cả lão quỷ cũng không khác gì so với nhóm Thần Vương, mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ rất nghiêm túc, vừa âm thầm phá hủy đại trận, vừa xông về phía tháp nhỏ của Triều Ca, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn cục diện trước mắt này, cũng không biết được là rốt cuộc hắn muốn làm gì, bởi vì cho dù có phá hủy tháp nhỏ kia, cũng chỉ tạo ra cho Triều Ca một trận tai ương lớn, làm chết mấy người dân thường, làm chuyện này thì có ích gì chứ?
Rất nhiều năm trước Ma Tông cũng đã tới đây một lần, lại chưa thấy chiếm được lợi ích gì...
Chẳng qua là bây giờ theo tiếng cười của lão quỷ tiếng vang lên, đột nhiên có từng đạo ma tức giống như là lưỡi dao rét lạnh quét qua hư không.
Sau đó mọi người nhìn thấy lão quỷ kia tỏa ra ma khí đầy trời, đột nhiên chậm rãi ngưng tụ lại, hơn nữa trong nháy mắt ma tức cả người hắn biến thành một đạo ma hạch ở giữa không trung, mà đạo ma hạch này sau một hồi lại phân ra thành vô số ma tức tỏa ra chung quanh, tất cả đều hóa thành từng sợi xích sắt đan xen vào nhau, chia ra bay về phía các vị trí khác nhau ở xung quanh thành Triều Ca,
"Ha ha ha ha, Bá Hạ không chịu xuất hiện, mà các ngươi lại không chịu ra sức, vậy lão phu sẽ nhận lấy phần lễ lớn này..."
Theo sau tiếng cười to của lão quỷ, đột nhiên đạo ma hạch kia bay về phía không trung.
Hắn càng bay cao thì những xiềng xích ma tức kia cũng càng ngày càng siết chặt lại, rất nhanh đã lập tức nhìn thấy sợi xích cuối cùng cắm thật sâu vào vùng đất, mà với sức kéo lớn của hắn, từ trên mặt đất có ba đạo khí tức hình rồng bị hắn kéo ra, theo hắn bay lên, cả ba đạo hình rồng này đều không ngừng giãy giụa, thoạt nhìn giống như là đang vô cùng đau đớn, có loại cảm gác như không thoát được...
"Là long mạch..."
Không biết có bao nhiêu người thấy một màn này, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thật sự là không có ai sẽ ngờ tới, thì ra mục đích của lão ma lại là ba long mạch...
Hắn nhìn như là xông về phái tháp nhỏ, vốn tưởng muốn xâm nhiễm tháp nhỏ, khiến cho ba long mạch sinh ra âm độc, gây tai họa một vùng, nhưng lại không ngờ rằng, dã tâm bây giờ của hắn đã lớn hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, đã không còn là muốn xâm nhiễm long mạch, mà trực tiếp muốn đoạt lấy long mạch!
...
…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo