Duy có nhóm lão già Luyện Khí Sĩ ở bên trong thành Triều Ca lăn lộn vô số năm, mới biết rõ quy củ trong này, mới sâu sắc hiểu rõ bây giờ Phương Thốn có được ý chỉ của Tiên Điện và nhận bái lạy của đám người kia, rốt cuộc là cảm giác như thế nào, và ẩn giấu thâm ý gì trong đó…

Mặc dù, trước kia Phương Thốn có được sự ủng hộ của Lão Kinh Viện, bắt đầu được người đời xưng là Phương Nhị tiên sinh, nhưng hắn vẫn chỉ là tiểu bối.

Nhìn thì như đi đến chỗ nào hắn cũng được người khác gọi một cách kính trọng.

Nhưng bên trong thành Triều Ca vẫn có vô số người khịt mũi coi thường.

Trực tiếp nói một câu cái gì mà Phương Nhị tiên sinh, không biết.

Đối với Đại Hạ mà nói thì đây mới là địa vị thật sự của Phương Thốn.

Nhưng sau khi trải qua chuyện này, vĩnh viễn sẽ không có người nào dám nói như vậy nữa.

Trước kia, bọn họ nói Phương Thốn như sẽ khiến mình có vẻ ngông nghênh kiên cường ánh mắt rất cao.

Nhưng nếu sau này bọn họ còn nói như vậy nữa thì bọ họ chẳng khác nào thằng hề đang nhảy nhót.

Đơn giản mà nói sau cái cúi đầu này, Phương Thốn ở Triều Ca, ở Đại Hạ, đã trở thành một tồn tại vô hạn ngang với Thần Vương.

Và điều quan nhất là hắn vẫn chỉ là người thường.

Từ đó về sau, Phương gia Liễu Hồ sẽ không chỉ có một vị tiên sư vang danh khắp thiên hạ.

"Đây chính là cái mà người ta nói nhảy qua Long Môn hay sao?"

Phương Thốn nhận bái lạy của đám người, trong lòng cũng đang âm thầm nghĩ.

Hắn cũng không cự tuyệt dạng nghi thức này, bởi vì sau này hắn còn muốn dựa vào cái thanh danh này để mưu đồ một số chuyện.

Trong trong đã sớm nghĩ xong hết tất cả, đương nhiên bây giờ hắn có thể ung dung không gấp đối mặt với những người lên đây nói lời cảm tạ, sau khi khách sáo một phen, hắn cười rồi đi mất, hắn không đi về phía thành Triều Ca, mà đi về phía Lão Kinh Viện.

Thành Triều Ca to như vậy, lúc này cũng có vô số ánh mắt nhìn theo hắn, một đường đi về phía Lão Kinh Viện.

Bây giờ các đệ tử của Lão Kinh Viện đều đã xuất viện, chạy tới Triều Ca giúp đỡ giải quyết hậu quả.

Mà ở trước cửa Lão Kinh Viện, lão viện chủ và đám người sơn chủ và viện chủ của Tam Sơn hai Viện, cũng đều ở nơi đó lẳng lặng chờ đợi.

Ngoại trừ người của Luân Hồi Viện, những người còn lại đều ở đây.

Tâm trạng của mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ cực kì khó chịu.

Trước hôm nay một ngày, mặc dù bọn họ bị Phương Thốn đánh bại, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy không phục, trên phương diện tâm lý vẫn có chút khó chịu, thế nhưng bây giờ đối mặt với Phương Thốn đang nhẹ nhàng đi xuống, lại chỉ cảm thấy trong lòng không đáy, bất luận tình nguyện hay không tình nguyện, lúc này cũng chỉ có thể nhìn trộm lẫn nhau một chút, sau đó chậm rãi nâng hai tay lên, cúi người xuống, thi lễ vái chào Phương Thốn…

Còn Phương Thốn vừa đi xuống, cũng đưa tay ra thi lễ vái chào.

Những sơn chủ và viện chủ này không khỏi vui mừng trong lòng, nghĩ thầm Phương Nhị công tử này khách khí trả lễ như thế cũng khiến tâm trạng của bọn họ tốt hơn một chút.

Sau đó bọn họ đã nghe Phương Thốn cười nói: "Lão tiền bối đạo hạnh cao thâm, có ân chỉ điểm, vĩnh sinh không quên......"

Một đám người đứng ở một bên, sắc mặt có chút cổ quái.

Trong Tam Sơn Tam Viện, chỉ có duy nhất một mình viện chủ Lão Kinh Viện không hành lễ với Phương Thốn.

Còn Phương Thốn từ giữa không trung đi xuống, lại thi lễ vái chào nói lời cảm ơn với một người duy nhất, chính là viện chủ Lão Kinh Viện.

"Ha ha, cái này của lão phu sao được tính là chỉ điểm, vẫn là Phương Nhị tiên sinh ngươi ngộ tính cực cao, tìm ra huyền diệu mà thôi......"

Rõ ràng viện chủ Lão Kinh Viện cũng rất vui vẻ, nếp nhăn đều giãn ra.

Nhưng hắn nói những lời này rất khách khí, chỉ là, bên trong khách khí này cũng khiến người cảm thấy một chút… Đắc ý.

"Tiên huynh để lại pháp ở nhân gian, chỉ vì Phương Nhị tư chất ngu dốt chưa thể lý giải sâu, may mắn được lão tiền bối chỉ điểm mà bừng tỉnh ngộ, mà Phương Nhị vẫn luôn khổ tâm suy nghĩ, pháp mà huynh trưởng để lại chính là pháp của người trong thiên hạ, nếu như ta giấu làm của riêng, thứ nhất quá mức ích kỉ, thứ hai dễ trêu chọc mầm tai hoạ, chỉ là người muốn truyền pháp, nhưng lại không đành lòng thấy pháp của tiên huynh rơi vào trong tay tiểu nhân, cho nên mới cả gan…"

Nói đến đây hắn hơi dừng lại, cười nói: "Ở trước mặt người khắp thiên hạ khoe khoang một phen."

"Nhưng lần khoe khoang này, mặc dù khiến mọi chuyện trở nên xấu hơn, nhưng cũng đã khiến Phương Nhị biết được nội tình các tông của Triều Ca…"

"Bây giờ, Phương Nhị dâng lên những pháp này, xin Lão Kinh Viện nhận cho…"

"Hiến Kinh?"

"Là nửa quyển sau của Vô Tương Bí Điển sao?"

Nghe được lời nói của Phương Thốn, sắc mặt của nhóm người sơn chủ của Tam Sơn Nhị Viện và nhóm viện chủ đều biến đổi.

Sở dĩ từ đầu bọn họ tới khiêu chiến Phương Thốn, ngoài việc được Thất Vương Điện nhờ vả, sau khi bị ép ra trận, thì cũng là bởi vì trong nội tâm có chút tin tưởng vào sự tồn tại của Vô Tương Bí Điển, cho nên muốn thắng Phương Thốn, sau đó đoạt lấy Vô Tương Bí Điển kia tới tay trước Lão Kinh Viện. Mà sau đó, Đoạn Trường Sinh của Luân Hồi Viện hét lớn, ngược lại khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra một tia nghi ngờ với việc Phương Thốn có nửa quyển sau của Vô Tương Bí Điển không. Đương nhiên, ngay lúc vừa rồi, chút nghi ngờ này của bọn họ đều đã hoàn toàn biến mất.

Đương nhiên, Phương Thốn có nửa quyển sau của Vô Tương Bí Điển.

Nếu như không có vậy thì làm sao hắn có thể vượt qua lôi kiếp có uy lực rất lớn kia?

Nếu như không có vậy thì làm sao hắn lại có thể dựa vào thân thể Nguyên Anh để tham dự vào trận chiến của những cao thủ Tiên Cảnh?

Đối với bọn họ mà nói, đúng thật là không có chút hoài nghi nào về tính trung thực của chuyện này.

Dù sao, bọn họ đều thấy được biểu hiện lúc Phương Thốn độ kiếp hóa Nguyên Anh, nhìn có vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng thật ra là mỗi một bước đi đều vô cùng hung hiểm, nhưng mà lại được hóa giải một cách tinh diệu, thậm chí từ đó bọn họ còn có cảm giác thấy được bóng dáng tinh thường, giống như Luyện Thần Sơn thì từ đó có thể nhìn ra pháp kéo sơn hà, Động U Sơn thì từ đó có thể nhìn ra pháp phân hoá thần hồn, Đan Hà Sơn thì có thể nhìn ra pháp luyện đan...

 

0.31617 sec| 2409.484 kb