“Ngươi định đi đâu?”
Một lúc lâu, ngươi đẩy qua ta, ta lại đẩy cho ngươi như bữa tiệc đánh Thái Cực quyền, thì không ai dám đứng lên tiên phong cả. Nhưng nhìn thoáng qua cũng biết không khí vui vẻ trong bữa tiệc đã dừng lại, ánh mắt khen ngợi của các vị trưởng lão cũng rời khỏi người Phương Thốn... Nói cũng lạ, nếu như Phương Thốn đồng ý rơi vào cái bẫy của đám lão già này thì người thanh niên trẻ này sẽ đem tất cả trách nhiệm quan trọng gánh lên lưng, mà đến khi mục đích của đám người kia đạt được rồi, không biết chừng họ lại mắng Phương Thốn ngu dốt chứ không có chút thái độ tôn trọng nào cả. Nhưng bây giờ Phương Thốn không sập bẫy của đám lão già này bày ra, hắn còn dùng vài câu chèn ép bọn họ, kết quả họ cũng biết được Phương Thốn thật sự không phải dạng vừa.
Đương nhiên, Hoàng Thần Vương rất hài lòng với biểu hiện của Phương Thốn.
Hắn không bị những lời của đám hồ ly trên điện làm lúng túng, mà sau khi Phương Thốn bước vào Triều Ca đã biểu hiện rõ: hắn đối đầu với Lão Quỷ nên lập được đại công, thì hắn cũng dám đối diện với Tước Thần Vương và trả lời một câu đầy mỉa mai, châm chọc.
Thái độ này của Phương Thốn, lại khiến cho nàng ta cảm thấy Phương Thốn rất giống với mình, có dũng khí!
Mà Phương Thốn lại biết rằng Hoàng Thần Vương và hắn không giống nhau, Nàng luôn có loại cảm giác hắn là một con người luôn làm việc rất tỉ mỉ và kĩ càng, nhưng một khi đưa ra quyết định rồi thì lại rất liều lĩnh.
Đương nhiên trước mặt Hoàng Thần Vương, hắn cũng không dám nói Hoàng Thần Vương rất liều lĩnh...
Bước trên đường lớn của Triều Ca, vẻ mặt của Hoàng Thần Vương đã thoải mái hơn, nhìn nàng có chút tùy ý hỏi thăm Phương Thốn một câu.
“Lần này đến Triều Ca chỉ vì hiến pháp, mà Lão Kinh Viện cũng đã năm lần bảy lượt mời ta đến cũng chỉ là vì muốn ta hiến pháp. Đến ngay cả Tiên Điện cũng nhìn chằm chằm vào ta vì sợ quyển sau 'Vô Tương Bí Điển' mà huynh trưởng để lại bị ta cất giấu nghiên cứu mà thôi. Bây giờ, ta đã dâng pháp đó lên cũng đã chứng minh được thái độ của mình. Cũng vì vậy mà tất cả hứng thú của mọi người đặt lên người ta đã giảm đi rất nhanh...
“Vậy lúc này ngươi không đi thì còn chờ gì nữa?”
“...”
“Ngươi cũng biết nguyên nhân mà!”
Hoàng Thần Vương nghe lời nói của Phương Thốn, nàng cười khẽ nói: “Ta còn lo lắng ngươi nghe nhiều lời ca tụng quá rồi lại ảo tưởng bản thân đã trở thành người giỏi nhất thiên hạ. Sâu trong Triều Ca là vũng bùn lớn, chuyện về Triều Ca, ta biết rất rõ. Bây giờ, ở Thiên Hoa Vật Bảo đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp thiên tài rồi, nhưng lại có các loại tập tục, đều là tà môn không chính đáng, tính cách lại xảo quyệt, khôn khéo. Cho dù ngươi nhìn thấy người đó đang rất thành thật khen ngợi mình, thì ngươi vẫn nên cẩn thận, nói không chừng ẩn sâu trong lời khen ngợi đó là một cái hố lớn đang chờ người nhảy vào đấy, thật sự bây giờ ta có chút...”
Phương Thốn nói: “Không quá thoải mái đúng không?”
Hắn không đợi Hoàng Thần Vương đáp lại, mà cười nói tiếp: “Không phải Thần Vương tỷ tỷ đã đồng ý với ta sẽ cùng với ta về Liễu Hồ một chuyến sao?”
“Chuyện này...”
Hai má Hoàng Thần Vương ủng đỏ, dường như nàng đang ngượng ngùng nhưng lại vờ ra vẻ lạnh lùng rồi nói: “Chuyện này... Không gấp gáp được, bây giờ Long Thần Vương đang rục rịch nên Hoàng Thành của ta cũng cần phải cẩn thận một chút... Dù thế nào thì ta cũng phải xử lý tốt những chuyện nhỏ nhặt này đã, rồi mới...”
Phương Thốn vội cười đồng ý, hắn không muốn nàng lại tiếp tục bịa thêm nguyên do nữa nên đành nói: “Ta hiểu nàng mà!”
Hoàng Thần Vương thở dài một hơi.
Sau đó nàng mới phát hiện ra Phương Thốn đang trêu chọc mình, nàng hừ một tiếng rồi nói: “Có điều, mặc dù ngươi là kẻ xảo quyệt, nhưng ta vẫn không thể làm lơ việc những người kia thật sự muốn tính kế ngươi. Họ muốn ngươi thành đối thủ với Long Thần Vương nhưng mà ngươi không đồng ý cũng không được. Ngươi đồng ý làm chuyện này cũng có chỗ tốt, mọi người biết 'Vô Tướng Bí Điển' là do huynh trưởng của ngươi để lại nên ngươi cũng vĩnh viễn không thoát khỏi liên quan. Nhưng nếu ngươi đã có cơ hội lập công lớn như vậy thì ngươi cũng nên đi chứng minh sự trung thành của mình với Tiên Điện...”
Phương Thốn nhíu mày nói: “Có ích à?”
Hoàng Thần Vương cũng nhíu mày suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Tác dụng không lớn lắm.”
Phương Thốn lập tức bật cười.
Hắn cũng sớm đã nghĩ đến chuyện này, hắn phải làm sao khi cơn tức giận của Tiên Điện có thể liên lụy đến bản thân bất cứ lúc nào. Có rất nhiều người ngu ngốc, nghe những đám lão hồ ly kia lập tức sẽ chứng minh lòng trung thành của mình cho Tiên Điện thấy. Trên Tiên yến, cũng có những người cố ý giật dây người của mình hoặc cân nhắc bản thân có cách nào để giải quyết tình huống này hay không. Chỉ có điều, Phương Thốn lại không cần nghe lời ai để làm việc cả, dù sao đối với Tiên Điện...
Nếu họ thật sự muốn giận chó đánh mèo thì dù hắn có trung thành đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn gặp xui xẻo mà thôi.
Nhưng nếu không bị giận chó đánh mèo thì chuyện Long Thành liên quan cái gì với hắn chứ?
...
...
“Nhưng chuyện này không phải chỉ liên quan đến thái độ của Tiên điện, mà còn liên quan đến ngươi...”
Hoàng Thần Vương ngừng lại một chút rồi mới nói: “Con đường này ngươi đi xem ra thành tựu cũng không đến nỗi nào. Bây giờ ta có thể gọi ngươi là người đứng đầu thiên hạ được rồi, hơn nữa danh tiếng này có thể chỉ thuộc về mình ngươi mà không ai dám tranh giành...”
Phương Thốn gật khẽ đầu vô cùng tự tin
Hắn biết cách xưng hô này đã theo với danh tiếng 'Yêu Sư' của mình truyền ra ngoài.
Dù sao, hắn cũng đến Triều Ca dùng cơ thể Nguyên Anh tham dự cuộc chiến của Đại Luyện Khí Sĩ Tiên Cảnh…
Bây giờ trên mặt hắn hiện lên sự vui vẻ, Hoàng Thần Vương liếc hắn một cái, rồi nhíu mày lại:
“Cho nên, ngươi muốn ở lại đây à?”
“...”
Phương Thốn làm lơ câu dò hỏi của Hoàng Thần Vương.
“Ngươi không cần giấu ta, ta nhìn ra được!”
Hoàng Thần Vương bình tĩnh nói: “Thực tế, mặt dưới của Triều Ca không phải chỉ có mình ta biết, mà phải nói rất nhiều rất nhiều người biết rõ, nhưng họ không giống ta trực tiếp nói thẳng với ngươi mà thôi... Trên đường ngươi đi chắc chắn sẽ sờ tới đáy ngọn nguồn Tiên Điện, vì lúc này ngươi đã lập công lớn trước nhiều người như thế, mà ngươi lại để lại quyển sau của 'Vô Tương Bí Điển' cho Lão Kinh Viện nên tạm thời không có ai hỏi đến ngươi. Nhưng hôm nay ngươi đã là Nguyên Anh, là người đứng đầu Nguyên Anh dưới Tiên Cảnh, như vậy, ai ngờ được là ngươi có thể phá cảnh hay không chứ?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo