Vào lúc này ba vị Thần Vương lại chỉ có thể có tay chịu trói.

Bọn họ chính là Thần Vương, có nhiệm vụ là giam cầm bao vây khí vận, căn bản không động được vào.

Việc không thể động được này là vô cùng tuyệt đối, bọn họ không những không thể động được, mà thậm chí còn không dám tới gần chỗ của ba đạo long mạch này.

Mà vào lúc này người có tư cách, hoặc có thể nói là có thực lực ngăn cản lão quỷ ở trong thành Triều Ca này lại vẫn không có một người nào dám xuất hiện.

Tiên Điện không dám xuất hiện, bởi vì lo lắng lão quỷ sẽ nhân cơ hội phá hủy Tiên Điện, ảnh hưởng đến Tiên Đế ở Thiên Ngoại Thiên.

Nữ Tôn phi thăng đạo cũng không dám xuất hiện, bởi vì phi thăng đạo là đường lui cho Tiên Đế quay về, không thể để mất được.

Chính vì như thế đã giúp cho lão quỷ hành động mà không người nào có thể ngăn cản.

...

"Qủa nhiên..."

Mà trong lúc mọi người đều đang có chút kinh hoàng, trong lòng Phương Thốn thở dài một tiếng, sau đó đột nhiên hắn cười to một tiếng, dang tay áo ra, bay về phía ba long mạch, giọng nói trầm dày vang vọng khắp bốn phía: "Xem ra, hôm nay ta cần phải cứu Đại Hạ khỏi nước sôi lửa bỏng này rồi..."

“Ngươi muốn làm gì?”

Nhìn thấy ba long mạch sắp bị lão quỷ kéo đi, những người ở đó bao gồm cả Hoàng Thần Vương đều kinh hãi nhưng lại không có có cách nào, cho nên, khi bọn họ thấy Phương Thốn lao về phía lão quỷ thì thực sự kinh ngạc. Thậm chí có người còn đưa tay xoa xoa đôi mắt như không tin được những gì xảy ra trước mắt mình, bọn họ cảm giác Phương Thốn như người không biết trời cao đất dày đang lao đi nộp mạng.

Lão quỷ muốn lấy đi ba long mạch vốn dĩ là một chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Bởi vì, trong tưởng tượng của mọi người, lão quỷ có khả năng nghịch chuyển long mạch và mang đến đại họa cho bách tính Triều Ca, hoặc cũng có thể đe dọa đến Tiên Điện, dùng toàn lực để phá huỷ nó, hắn lại càng có khả năng đánh đến mức khiến cho Nữ Tôn của đạo phi thăng xuất hiện tiến vào Thiên Ngoại Thiên, thậm chí còn có khả năng chạy đến thành Triều Ca đại náo ầm ĩ cho đỡ cơn nghiện, đến khi cảm thấy mỹ mãn vì để lại đó thi thể đầy đất rồi mới bỏ đi.

Nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng đoạt đi long mạch!

Tuy ba long mạch có uy lực không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là ở cảnh giới của lão quỷ nếu có ba long mạch này trong tay, chỉ e trong thời gian ngắn hắn có thể khôi phục thực lực sánh ngang với Tiên Đế, đây chính là một vấn đề nghiêm trọng nhất.

Hắc Ám Hoàng Triều của hắn đã bị huỷ diệt, hắn không có con dân.

Cho nên ba long mạch này cũng không thể nâng cao thực lực của hắn trong lâu dài.

Ngược lại, sau khi trải qua quá trình tăng thực lực trong thời gian ngắn, sẽ lập tức phải nhận gánh nặng cực lớn.

Loại gánh nặng này muốn thoát cũng không thể tránh khỏi.

Vì vậy, hành vi cướp ba long mạch của hắn căn bản là tốn công vô ích nên mọi người cực kỳ giật mình.

Một số người ngạc nhiên về lý do tại sao hắn lại làm như vậy.

Thứ hai là ngạc nhiên sao hắn lại làm được?

Dưới tình huống kinh ngạc và đột ngột này, tất cả mọi người không ai bảo ai đều im lặng vì bọn họ đều không nghĩ ra cách đối phó với cục diện này, sau đó bọn họ thấy Phương Thốn bay lên không trung, lao vào ba long mạch bay lơ lửng trên không, sau đó, bên dưới thân hình của hắn rung động, xung quanh Đạo Uẩn tăng vọt, hắn giơ tay tóm lấy, Đạo Uẩn bên người cũng theo đó mà biến đổi, hóa thành một bàn tay to lớn, hung hăng đánh vào không trung.

“Bùm bùm…”

Một chưởng này của hắn dẫn động một loại sức mạnh nào đó từ thiên địa, mà sức mạnh của đại địa chính là long mạch, vì vậy, một cảnh tượng khó có thể giải thích được liền xuất hiện, hắn cùng một lúc bắt được ba long mạch và kéo nó lại một cách quyết liệt.

“Rắc rắc…”

Dường như có âm thanh nào đó thật thật ảo ảo vang lên.

Ba long mạch trực tiếp bị lôi kéo, nằm ngang ngửa giữa không trung.

Một đầu là hóa thân ma hạch của lão quỷ với xích sắt dài vô tận trói ở phía trên long mạch, đầu kia là Phương Thốn, hắn đứng thẳng trong hư không, một tay cầm ô công đức, một tay túm lấy long mạch, bên cạnh hắn là hồ lô Bát Bảo dâng lên mưa gió sấm sét bất tận, kéo thành một hàng giúp hắn ổn định thân hình mà không bị sức mạnh cuồng bạo vô biên của lão quỷ kéo đi.

“Cái gì?”

Cảnh tượng quỷ dị như vậy không biết đã khiến cho bao nhiêu người mở to mắt.

Lão quỷ lấy bí pháp trói long mạch đã đủ khiến người khác phải giật mình, mà không ngờ Phương Thốn có thể trực tiếp kéo được long mạch?

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Không biết bên dưới có bao nhiêu Luyện Khí Sĩ theo bản năng kêu lên.

Viện chủ Lão Kinh Viện dựng thẳng hàm râu, suýt chút nữa dựng đứng cả người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ông phải rất cố gắng mới có thể mới chậm rãi bình phục được: “Lão quỷ có thể chiếm được long mạch đã là chuyện khó tin rồi, dù gì long mạch cũng là của Tiên Điện cho nên chỉ có thể được Tiên Điện ban thưởng chứ không thể sở hữu được, nhưng dù sao lão quỷ cũng là đế vương tiền triều, có sở trường về cửu đại thần thuật, cho nên hắn thi triển cửu đại thần thuật để cướp lấy long mạch không phải là một vấn đề khó…”

“Nói như thế nào thì đây đều thuộc về phạm trù quyền hành của đế vương!”

“Ngay cả Thần Vương đạt cảnh giới cao, thực lực cường đại cũng không thể làm được chuyện này…”

“Không loại trừ Thần Vương có đủ thực lực để làm điều này, nhưng trước mặt mọi người, dưới sự quan sát của Tiên Điện ở Triều Ca, cho dù bọn họ có thể làm được, bọn họ cũng tuyệt đối không làm, tranh đoạt quyền hành với đế vương là tội lớn!”

“Vậy mà Phương nhị dám kéo lấy long mạch, điều này có nghĩa là…”

“Con đường hắn đang đi bây giờ, thật ra ở một mức độ nào đó đã xuất hiện mộ loại nào đó trùng với Tiên Điện?”

“Đúng vậy, nhìn vào con đường bọn họ đang đi bây giờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên…”

“Kỳ quái là hắn dám thi triển trước mặt người khác?”

“…”

“Tiểu cẩu ngươi dám?”

Cũng vào lúc này, lão quỷ nhìn thấy Phương Thốn nắm lấy long mạch, hắn kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, theo bản năng, hắn nhận định có người muốn tranh đoạt long mạch đế vương với ông ta, nhưng ngay sau đó, hắn liền nhớ tới hiện giờ hắn đã không còn là đế vương nữa rồi, vẻ tức giận trên mặt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh.

 

0.73807 sec| 2403.5 kb