“Bây giờ người đã chạm đến sự khoan dung cực hạn của Tiên Điện rồi, nếu như ngươi phá cảnh nữa thì...”

Ánh mắt nàng liếc qua Phương Thốn rồi nói tiếp: “Ta đoán Tiên Đế sẽ không tha cho ngươi đâu?”

Phương Thốn nghe xong mà sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, hắn chỉ nói thầm: “Muốn phá cảnh cũng không dễ dàng như thế đâu...”

Hôm nay, hắn đã bước vào Thiên Địa Nhị Tự, hoặc có thể nói hắn bắt đầu đã tranh đoạt được một ít quyền hành không nên thuộc về bản thân. Nếu hắn muốn phá cảnh thì việc hắn muốn tranh đoạt với Tiên Điện sẽ rước lấy một phiền phức lớn, mà chuyện quan trọng nhất là nếu như hắn muốn tranh thì cũng không dễ dàng gì, ít nhất hôm nay hắn còn bị thiếu một ít nền tảng lớn…

Mà nền tảng này chỉ có thể dành riêng cho mình.

Đó chính là Tiên Điện!

Chỉ có đọc 'Thiên Địa Kinh' thì hắn mới có thể tiếp tục đi đến đích cuối cùng.

Mà hôm nay, Hoàng Thần Vương lo lắng cũng là chuyện này.

Đương nhiên, nàng cũng không biết Lão Quỷ cũng để lại cho Phương Thốn một quyển m Dương Đại Ngục Kinh!

Cho nên vào lúc đó, trong mắt Hoàng Thần Vương nghĩ Phương Thốn chỉ có hai con đường để lựa chọn.

Hoặc là hắn dừng lại ở đây, từ nay về sau an phận làm người mạnh nhất phía dưới Tiên Cảnh và không nghĩ đến việc... phá cảnh nữa.

Hoặc là...

...

...

“Hay là ngươi làm phò mã Tiên Điện đi?”

Hoàng Thần Vương nghe Phương Thốn than nhẹ một tiếng rồi bật cười.

Lời này thật làm cho Phương Thốn bất ngờ, hỏi: “Cái gì cơ?”

Hoàng Thàn Vương cười mỉm, nói: “Chỉ là người trong hoàng tộc thì ngươi mới đọc được “Thiên Địa Kinh” thôi. Hơn nữa, người như ta bị đuổi ra ngoài trở thành Thần Vương trong hoàng tộc cũng không đọc hết quyển sách đó, cho nên nếu ngươi muốn tiếp tục đi tiếp, tiếp tục con đường vào Tiên Cảnh của ngươi, thì ngươi phải trở thành người của hoàng tộc. Cũng may, hôm nay trên Tiên Điện có rất nhiều công chúa, ngươi lớn lên cũng... xem như thu hút được các tiểu cô nương. Ngươi không thấy bữa tiệc đêm nay, tiểu cô nương thay thế Tiên Đế đến mời rượu kia luôn lén lút nhìn ngươi à?”

Cho nên, cái này cũng là một cách hay...”

Càng nói nàng càng vui vẻ, cười nói: “Nữ tử trong hoàng tộc hôn phối cũng rất sớm, nếu ta giúp người tìm một người phù hợp để gả thì ngươi sẽ trở thành phò mã của Tiên Điện, lúc đó ngươi cũng được xem như là người của Tiên Điện rồi. Sau đó, thành thật sống ở đó gần trăm năm, giúp Tiên Điện gặt hái thêm nhiều công lao nữa, đợi đến khi đổi được sự tin tưởng của Tiên Đế thì chẳng phải ngươi sẽ có cơ hội đọc “Thiên Địa Kinh” rồi sao?”

“...”

“Chuyện này cũng làm như vậy được à?”

Phương Thốn nghe lời đề nghị của nàng, lập tức nghẹn họng nhìn nàng trân trối.

Nữ Thần Vương lại khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Người bình thường hay chọn cách này đó!”

“Ta mới biết thì ra mình cũng không bình thường...”

Phương Thốn nở nụ cười, nói: “Có điều ta không có gì gấp, người thường muốn đi đến cảnh giới như ta đã mất mười lăm năm, hai mươi năm, thậm chí có cả một trăm năm hoặc hai trăm năm. Ta so sánh với họ thì đã đi quá nhanh rồi. Bây giờ, cứ ổn định lại tâm thần trước đã rồi suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc mình nên đi như thế nào? Dù sao ta ở đây một trăm năm, sợ rằng so với những người đồng trang lứa thì cũng đi quá nhanh rồi đi?”

“Ngươi có kiên nhẫn như thế à!”

Hoàng Thần Vương cười cười, tâm trạng cũng thả lỏng ra một chút.

“Được rồi, ta phải về rồi!”

Lúc này, họ cũng đã đến bên ngoài thành, một chiếc pháp chu đã đứng đợi giữa không trung.

Dường như, Nữ Thần Vương không muốn hắn đi, nhưng chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Nếu đã quyết định như thế thì ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.”

Phương Thốn cười nói: “Lúc Thần Vương tỷ tỷ rảnh rỗi hãy bỏ chút thời gian đến nhà ta đi, nhị lão chắc chắn sẽ rất thích ngươi!”

Câu của hắn làm cho Nữ Thần Vương đỏ cả mặt, Phương Thốn cười rồi nhảy lên pháp chu.

Khi hắn bước vào khoang thuyền, thì sắc mặt đã khẽ trầm xuống.

Những lời mà hắn vừa nói với Hoàng Thần Vương cũng không chính xác hoàn toàn.

Hôm nay, hắn có thể dừng mười năm hai mươi năm để chờ đợi, để suy nghĩ con đường tiếp theo hắn nên đi thế nào.

Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng có một lựa chọn khác.

Thừa dịp Tiên Đế chưa trở về, hắn nên nhanh chóng thực hiện chứ không nên kéo dài thêm nữa!

Dù sao thì 'm Dương Địa Ngục Kinh' đã nằm trong tay hắn rồi...

Phải tới giờ thìn, Phương Thốn mới dậy.

Hắn dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, ngồi trên giường duỗi eo một cách thoải mái.

Bốn nha hoàn bên ngoài phòng ngủ nghe thấy tiếng động trong phòng thì mở cửa nối đuôi nhau đi vào, người cầm chậu nước ấm để rửa mặt, người cầm khăn, những người còn lại cầm khay dụng cụ để lược chải tóc, tỉa mi, còn có bút vẽ và mực hoa đào. Từ rửa mặt, chải đầu, đến tân trang lại nhan sắc rồi cuối cùng là mặc y phục và đeo ngọc bích cho hắn theo một trình tự nhất định.

Đây là công việc quen thuộc hàng ngày của họ, làm nha hoàn của công tử. Dạo này Phương Thốn càng ngày càng ít về phủ khiến trong lòng họ cũng trở nên trống rỗng, họ sợ không họ không chăm sóc hắn kĩ càng, họ sẽ bị ép gả cho người khác.

Do đó, họ làm việc chăm chỉ hơn.

Nhưng họ càng cố gắng lại càng thấy bí bách.

Người rửa mặt cho Phương Thốn thấy dù hơi dùng lực cũng không kì ra được chút bẩn nào.

Lần này công tử trở về, dường như làn da hắn đã trở thành một tấm ngọc bích mỏng manh quý giá nào đó, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông. Cứ như thể nếu vô tình có bụi bay lên mặt thì nó sẽ nhẹ nhàng trôi đi, làn da ấy không hề tiết dầu và nhờn ở lỗ chân lông như những người bình thường. Nói quá lên thì giống như việc công tử cả đời không rửa mặt, thì cũng sẽ không bẩn.

Nha hoàn trong lúc chải tóc và tỉa lông mày cho hắn thì phát hiện ra tất cả mọi thứ đều đã đúng vị trí, cứ như nam nhân này có một loại tích tụ linh khí nào đó khiến cho mọi thứ không lệch khỏi vị trí ban đầu. Công tử tử nhỏ đã anh tuấn, nên nàng chỉ cí thể bỏ chút công sức giữa chỗ nghiêng lệch trên lông mày. Nhưng bây giờ, cọng nào cọng đó giữ nguyên vị trí, nha hoàn cầm kéo trong tay một hồi lâu cũng không biết nên bắt đầu như nào.

 

0.13144 sec| 2446.617 kb