"Hừ, những người đọc sách này, rõ ràng bản lĩnh không lớn. Nhưng hết lần này tới lần khác lại thích làm những nghi thức xã giao buồn nôn này…"
Tước Thần Vương cũng nhìn thấy cảnh tượng kia, không được tự nhiên nhéo nhéo cơ thể, cười lạnh nói.
Dường như Lân Thần Vương hơi xúc động, chỉ là nhẹ giọng cảm thán:
"Có lẽ bàn về thủ đoạn giết người thì bọn họ không bằng ngươi!"
Mà Hoàng Thần Vương thì bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Tước Thần Vương, nói: "Nhưng ngươi lại không thể không thừa nhận một điều, dù tu vi của ngươi cao hơn bọn họ, thực lực mạnh hơn, nhưng mà bàn về cảnh giới, thật sự là ngươi còn kém rất xa so với những người buồn nôn này…"
"Dù sao thì tu vi này của ngươi cũng là dựa vào rất nhiều ban thưởng mới có được!"
"Mà bọn họ, lại là từng bước từng bước đẩy tu vi đã ở cảnh giới rất cao lên đến một cảnh giới cao hơn nữa!"
"..."
Tước Thần Vương lạnh lùng nhìn Hoàng Thần Vương một cái, có vẻ là rất giận.
Nhưng mà, đối mặt với lời như vậy, nàng đúng thật là không có cách nào để phản bác...
…
…
Cũng không có cách nào phản bác, hoặc là đến chết cũng không hiểu, còn có Thất hoàng tử.
Lúc Phương Thốn và lão viện chủ nhìn nhau cười to, dắt tay nhau đi vào trong nội viện của Lão Kinh Viện, có một cỗ kiệu dừng lại trước cổng.
Rèm của cỗ kiệu đã rủ xuống.
Cơ thể của lão nội thị cứng ngắc, đứng hầu ở bên cạnh, trong kiệu không có âm thanh nào, hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết phải mất bao nhiêu lâu, mới có người phát hiện lão nội thị này đã chỉ còn lại một bộ xác không hồn, cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu, mới có người phát hiện ra vẻ mặt của Thất hoàng tử trong kiệu hoảng sợ, thống khổ vặn vẹo mở to hai mắt, mà nét mặt của hắn ta sẽ vĩnh viễn là dáng vẻ này, bởi vì lúc long mạch chấn động, hắn đã chịu phản phệ lớn nhất rồi hồn bay phách lạc.
Một người con của Tiên Điện lẽ ra sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Giống như cả một đời hắn ta cũng không hiểu rằng thân phận này của hắn ta, ở trên một vài mặt cũng không hề đáng giá.
Khi tin Thất hoàng tử chết truyền ra bên ngoài, Phương Thốn bảo người tặng một phần lễ rất dày tâm ý.
Mà sau khi mọi người hỏi đến chuyện này, thì hắn cũng trả lời vô cùng thâm tình nói: "Thất hoàng tử đúng là mệnh khổ mà. Hắn chỉ giúp cho người trong thiên hạ mở một con đường mới thôi, mà không tiếc luyện hóa dị bảo ngoại tộc trong cơ thể mình... Mà dị bảo này, ta không biết hắn đã lấy từ đâu ra, ta nghi ngờ đã có người bên cạnh đầu độc ngài ấy. Ta đề nghị, chúng ta nên điều tra nghiêm ngặt về thân phận những người bên hắn... Ta thấy khi đó bệnh tình của hắn ta đã nặng lắm rồi, thật ra ta có thể cứu được nhưng mà không biết vì sao hắn lại từ chối thẳng thừng lời đề nghị của ta. Rồi hắn một mực nói với ta rằng, mình không muốn mỗi ngày phải chịu đựng sự tra tấn đau đớn này nữa...”
“Đến khi ta phát hiện thì bệnh tình của hắn đã rất rất nghiêm trọng rồi, nhưng ta không hiểu sao lúc ấy Lão Quỷ lại tấn công, ngấp nghé Long Mạch Đại Hạ. Lúc đó ta chỉ lo chuyện lớn trước mắt là giúp đỡ Đại Hạ bảo vệ được ba đạo Long Mạch, sau đó ta vội vã trở về cứu hoàng tử thì phát hiện vị hoàng tử hòa nhã dễ gần đã...”
“Ôi trời ơi, điện hạ à điện ha, sao ngài lại hiếu thắng như vậy chứ?"
"..."
Thấy hắn thương tâm như vậy, người nghe đều rơi lệ, mọi người đều xôn xao khen Phương nhị tiên sinh có lòng nghĩa hiệp và dũng cảm.
Vì bây giờ Tiên Đế vẫn còn chưa trở về nên đến hôm nay họ vẫn chưa thể hạ táng cho Thất hoàng tử được, nên họ chỉ đành để hoàng tử trong quan tài và tạm niêm phong ở Thất Vương điện.
Nhưng những chương trình nên có thì vẫn phải có. Ba ngày sau, Tiên Điện ban thưởng tiên quang đại đạo, mời những người có công lớn trong cuộc chiến đại loạn của Triều Ca vào điện dự buổi tiệc này. Trong đó Phương Thốn và các vị đồng môn của thư viện Bạch Sương lần đầu tiên được bước vào Tiên Điện, vừa vào đã thấy tiên quang lấp lánh, ngọc bội rực rỡ trong điện khiến cho họ hoa cả mắt, dường như cảm thấy mình đang ở trong tiên cảnh.
Bữa tiệc cũng có rất nhiều người đến tham gia như: Tam Sơn Tứ Viện, các Thần Tướng cai quản, các vị quan chư hầu trong triều đình, tất cả người đứng đầu của đại thế gia trong Triều Ca, còn rất nhiều nhân vật thần tiên khó gặp được lưu truyền trong truyền thuyết cũng xuất hiện. Họ đều ở trong bữa tiệc tay bắt mặt mừng, cười đùa vui vẻ, thân thiết và hòa thuận với nhau như những người hàng xóm lâu năm.
Nhưng người ngồi ở chỗ cao và đứng đầu bữa tiệc cũng chỉ có bốn người.
Bên trái là Lân Thần Vương và Tước Thần Vương, còn bên phải là Hoàng Thần Vương và Phương Thốn.
Đương nhiên, nếu không phải do Hoàng Thần Vương nhìn thoáng qua hắn và lập tức gọi Phương Thốn đến bên cạnh mình ngồi thì chuyện sắp xếp chỗ ngồi cho hắn sẽ có chút phiền phức. Dù sao thì theo phong tục tập quán phân chia từ cấp cao đến cấp thấp ở Triều Ca, thì hôm nay Phương Thốn có lập được công lớn cho đất nước, danh tiếng cũng vang dội đi chăng nữa, nhưng hắn vẫn chưa đủ tư cách ngồi ở chỗ đó. Dù sao hắn vẫn còn trẻ nên mà ở trong loại tình huống này, tuổi trẻ chịu thiệt rất nhiều.
Mà Phương Thốn cũng biết vậy, nên hắn định mời lão viện chủ đến đây để ngồi.
Thế nhưng mà Hoàng Thần Vương đã ngăn hắn lại, nên Phương Thốn cũng hiểu nên không từ chối nữa, mà ngồi xuống ghế đó.
Ngông cuồng, thật sự có chút ngông cuồng...
...
...
Trên ghế bên cạnh còn có một vị nội thị của Tiên điện và một vị công chúa hoàng tộc khoảng chừng bảy tám tuổi gì đó. Họ ngồi phía sau bức rèm che đi tướng mạo của mình.
Mọi người cũng hiểu rất rõ quy định này, do bây giờ Tiên Đế vẫn chưa về nên đương nhiên bữa tiệc này phải có người thay cho Tiên Đế chủ trì, mà muốn thay cho Tiên Đế đây cũng là một vấn đề lớn. Nên họ dựa vào quy định có sẵn quyết định ngoại trừu những hoàng tử và công chúa đã được tặng phủ riêng, thì chỉ còn những tiểu công chúa được nuôi ở trong cung có thể vào bên trong bữa tiệc và dẫn theo một người hầu đi cùng.
Dù sao các nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, nên chỉ cần để ý một chút là được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo