Trong bữa tiệc ngoại trừ ăn uống linh đình và vô cùng náo nhiệt ra, còn có các vị quan đứng đầu triều thay nhau kính rượu ba vị Thần Vương và Phương Thốn, họ khen ngợi đạo pháp cao thâm của bọn họ đã ép được Lão Quỷ rút lui, còn có rất nhiều người khen ngợi Phương nhị tiên sinh có thiên tư cao thâm. Đến hôm nay có thể xem như là vị tiểu tiên sư thứ hai rồi...

Trên mặt Phương Thốn cười khách sáo, nhưng trong lòng hắn lại thầm rủa:

"Các người tưởng ta không biết, các người đang mắng ta là 'Yêu sư' à? Nhưng mà thích gọi như thế thì cứ gọi đi, Yêu sư cũng rất tốt, ít nhất cũng thoải mái hơn một chút so với gọi là tiên sư..."

"..."

Mà Phương Thốn dự đoán không sai chút nào, sau khi uống vài chén cũng có người mở miệng nói về chuyện hôm nay: "Tiên Đế vẫn chưa về, Lão Quỷ kia cũng đã rút khỏi thành rồi. Bây giờ Lão Quỷ làm loạn ở Triều Ca mà ở bên ngoài cũng không yên ổn. Trước đây, Long thành phạm phải tội lớn thì không nói nữa, bây giờ lại rục rịch, tập kết một số lượng Thần Tướng lớn, lấy danh nghĩa là thương đội, đi về phía Nguyên Thành...Thậm chí có tình báo nói rằng họ ở gần Nguyên Thành thấy được hình dáng của Long Thần Vương nữa..."

Lời này vừa dứt thì có người vỗ bàn quát lớn: "Tiên Đế từng có lệnh cấm, nếu không có chuyện gì quan trọng thì Thần Vương không thể tự ý vào Triều Ca, và nếu không có Tiên Điện đồng ý thì Thần Vương cũng không được vào các nước khác. Trước đây, Long Thần Vương phạm phải sai lầm lớn đã bị chỉ trích rất nhiều, hôm nay hắn ta lại không ở Long Thành hối cải mà muốn xâm chiếm Nguyên Thành, đúng là lòng lang dạ thú. Ta nghĩ, mấy vị Thần Vương và Phương nhị tiên sinh đây chắc chắn phải dốc hết sức mới đúng!"

Sau lời nói của người này, rất nhiều ánh mắt chuyển hướng về các Thần Vương và Phương Thốn.

Trong lòng bọn họ từng người đều vô cùng hồi hộp.

Mọi người đều biết hành động bất thường của Long Thần Vương là vì sao.

Vẻ ngoài là do Long Thành phạm phải sai lầm lớn nên khó sống ở Đại Hạ, nhưng trên thực tế cái danh này cũng chỉ thay người nào đó gánh mà thôi. Long Thành đã có dã tâm như thế, chẳng lẽ vị Phương nhị tiên sinh này không tranh thủ thời gian đưa ra chút lập trường của mình, rồi xử lý chuyện này tốt lên một chút sao?

"Ngươi nói có lý..."

Tước Thần Vương ngồi một bên nghe những lời này cũng cười mỉm rồi nói: "Long Thành đã không thành thật thì đương nhiên chúng ta phải trừng trị hắn, chỉ tiếc bây giờ Tiên Đế vẫn chưa về mà chúng ta lại không nhận được thư cầu viện của Nguyên Thành. Cho dù là Thần Vương của một phương cũng không dám tự tiện hành động được, nếu tự ý hành động thì chúng ta có khác gì Long Thần Vương đâu? Nhưng vị Phương nhị tiên sinh này tuổi trẻ tài cao, ở trong trận chiến long mạch Triều Ca đã thể hiện được thiên tư tuyệt thế của mình, hắn còn xuất thân từ Nguyên Thanh nữa. Như thế chuyện Long Thành xâm phạm chẳng lẽ không nên… thể hiện một thái độ gì sao?"

Đường đường một tôn sư Thần Vương, nói ra những lời này làm cho ánh mắt khác thường của những người xung quanh lập tức tăng lên.

Mà Hoàng Thần Vương nghe thế lập tức nhíu mày lại, bình rượu bằng đồng trong tay cũng bị nàng siết cho biến hình.

Nhìn xem, nàng muốn mắng người.

“Ha ha, mấy vị lão đại nhân và Tước Thần Vương nói đều rất đúng…”

Lúc này, Phương Thốn lại nở nụ cười, ánh mắt khuyên nhủ Hoàng Thần Vương: “Nếu Long Thành dám tới xâm phạm, trên dưới Nguyên Thành nhất định sẽ liều với hắn, chân trái bước đến thì chém chân trái, chân phải bước đến thì chém chân phải, hai cân cùng bước đến thì…”

Nói rồi, ánh mắt nghiêm túc, dùng sức phất tay: “Chém sạch!”

Mặc dù cảm thấy lời này có chút quái dị, nhưng mọi người ở xung uanh, vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười vi diệu.

Nhất là Tước Thân Vương, lúc này, con mắt đã sáng lên, nhìn Phương Thốn.

“Thế thì…”

Hiển nhiên, bầu không khí đã đến mức độ này thì sẽ có người lập tức cười xòa mở miệng giải vây: "Phương nhị tiên sinh, có cao kiến gì?"

Lập tức có không ít người duỗi dài cổ ra.

Mà Hoàng Thần Vương đang ngồi một bên lại cảm thấy có chút căng thẳng.

"Cao kiến gì sao?" Phương Thốn vừa nghe xong lời này lại bật cười nói: "Ta chỉ là một người phàm tục, làm sao đến lượt ta đưa ra ý kiến chứ?"

"Ặc..."

Dường nhưn câu trả lời của hắn không ngoài dự kiến của những vị đứng đầu ở đây.

Có người đưa ánh mắt liếc nhau rồi cười nói: "Phương nhị tiên sinh thật là khách sáo mà. Ngươi đã vang danh khắp thiên hạ, thiên tư cao tuyệt, dù là phàm tục hay không thì cũng đâu có quan trọng. Ngay cả Nguyên Thần Vương cũng cực kỳ coi trọng ý kiến của ngươi. Hôm nay Long Thần Vương đã rục rịch muốn làm loạn như thế, con dân Đại Hạ đều muốn chém chết hắn ta, mà Phương nhị tiên sinh cũng là con dân của đại Hạ, lúc đánh đuổi giặc sao lại nói cái gì mà không đến lượt chứ?”

Phương Thốn nghe người đó nói như thế chỉ cười giả lả, rồi nói: "Vị lão đại nhân này, ngươi cũng là con dân của Đại Hạ?”

“Vậy ngươi muốn đánh đuổi thế nào đây?"

"..."

Câu trả lời này khiến cho vị lão đại nhân kia có chút á khẩu không có lời nào để đáp lại.

Hoàng Thần Vương ngồi một bên nghe như thế lập tức nở nụ cười, tâm tình của hắn ta cũng vui vẻ hơn một chút.

Phương Thốn thở dài cảm thán: "Lúc đó ta chỉ vừa đúng lúc gặp trận chiến nên bỏ chút sức lực ra mà thôi, các vị lão đại nhân không cần nói quá như thế. Chuyện lớn như vậy, hoàn toàn không có chỗ cho ta nói chuyện nên ta cũng không cần tự bêu xấu nữa. Nói tóm lại, các vị đại nhân chỉ ta đánh chỗ nào ta sẽ đánh chỗ đó. Các vị đại nhân là người đi đầu, ta nhất định sẽ là người thứ hai xông lên!"

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn những người phía dưới như đang chờ mong: "Các vị đại nhân ai là người đi đầu đây?"

...

...

Vào lúc này trong toàn Tiên điện bắt đầu chìm vào im lặng.

Có người liếc nhau một cái rồi âm thầm trao đổi ý kiến trong lòng...

Rất rõ ràng, vị Phương nhị tiên sinh này không giống với vị huynh trưởng chính trực và có trách nhiệm của mình!

Người này không dễ nắm bắt như họ nghĩ. Một người trẻ tuổi như hắn lại có thể dễ dàng nói mấy câu đã tránh khỏi chủ đề bị gán lên người mình như thế?

Chẳng trách huynh trưởng của hắn là tiên sư, mà hắn thì lại được gọi là "Yêu sư"...

 

0.28665 sec| 2404.617 kb