Mà ở xung quanh thành Triều Ca Tiên Điện vẫn không xuất hiện.
Ở phía dưới lại có từng đạo thần quang, đây hẳn là các cao thủ ẩn núp trong thành Triều Ca, bây giờ đều đang chiến đấu cùng với một vài lão quỷ tấn công vào Triều Ca và tàn dư của ma đạo, chiến trường trên dưới đã bị chia làm hai bộ phận riêng biệt rõ ràng.
Thần Cảnh và Tiên cảnh, chính là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.
Cho nên cuộc chiến giữa hai người cũng tuyệt đối không cách nào lẫn vào nhau được.
Dưới tình huống không có lệnh của Tiên Đế thì Tiên Điện sẽ chỉ ẩn nấp không xuất hiện, cho dù là Triều Ca bị phá hủy thì cũng như vậy.
Cho nên lúc này chỉ có ba vị Thần Vương ngăn cản lão quỷ kia.
Mà ở dưới tình huống Lân Thần Vương và Tước Thần Vương đều bị phân thân của lão quỷ ngăn lại, thì gần như chỉ còn một mình Hoàng Thần Vương ngăn cản lão quỷ ăn mòn tháp nhỏ, đương nhiên đây cũng là chuyện không có cách nào, cho dù ba vị Thần Vương có thật sự trung thành đối với Tiên Đế hay không, thì lúc này bọn họ đều phải ra tay, hơn nữa còn phải là toàn lực chiến đấu, nếu không thì chính là xúc phạm đến điều tối kỵ...
Nhìn chiến trường kia, Phương Thốn lại chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên bước tới.
Dáng người cao lớn của hắn hoàn toàn bỏ lại Thất hoàng tử ở sau lưng.
Thấy con trai của Tiên Đế cầu cứu mà bỏ mặc, đây chính là một tội lớn.
... Trừ khi là ở dưới tình huống có đầy đủ lý do!
Cho nên Phương Thốn cười dài một tiếng, trực tiếp lao về phía thành Triều Ca.
Mà lúc thân hình của hắn lay động, hắn giang hai tay ra, ô công đức trong hư không bay tới, được tay trái của hắn nắm lấy, hồ lô Bát Bảo bay tới tay phải, cùng lúc đó, đột nhiên pháp lực trên người cũng đều tăng vọt lên theo mỗi bước đi của hắn, lúc trước hắn để dành vô số công đức, vào lúc này tất cả đều hóa thành một thân pháp lực, không ngừng cuộn trào tiếp tục củng cố cơ thể của hắn.
Mà tu vi của hắn từ cảnh giới hóa anh cũng bắt đầu tăng vọt lên từng tầng một,
"Ầm!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.
Lúc Thất hoàng tử vẫn còn thấy do dự ở trong lòng thì Phương Thốn đã xuất hiện ở trên thành Triều Ca, sau đó hắn bay vọt đến bên người Hoàng Thần Vương, dùng ô công đức chống đỡ, lập tức ngăn cản một đạo ma khí vô cùng kinh khủng đánh về phía Hoàng Thần Vương ở bên ngoài.
"Thần Vương tỷ tỷ, lúc trước chính là do lão quỷ này đã làm ngươi bị thương đúng không?"
Phương Thốn xoay người lại nhìn về phía Hoàng Thần Vương, cười nói: "Ta tới giúp ngươi đánh hắn ta!"
"Ngươi..."
Nữ Thần Vương thấy Phương Thốn tới đây, dường như thần sắc còn khó nhìn hơn so với lúc thiếu chút nữa bị ma khí quét trúng, vẻ mặt giật mình, vừa theo bản năng muốn đẩy Phương Thốn sang một bên, vừa vội vàng chém ra một mảnh hỏa vân, trong miệng hét lớn: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
"Điên rồi sao?"
"..."
Không chỉ có Nữ Thần Vương mà không biết bao nhiêu người ở xung quanh nhìn thấy Phương Thốn xông về phía thành Triều Ca thì đếu thấy kinh hãi.
Bên trong thành Triều Ca há lại có thể thiếu cao thủ hay sao?
Tiên Điện, Điện chư Vương, các đại nhân trong triều đình, Tam Sơn Tứ Viện, cùng với một vài lực lượng bí ẩn...
Trong những người này có biết bao nhiêu người là kỳ tài hơn người, là cao thủ tài giỏi cơ chứ?
Nhưng vì sao bọn họ nhìn thấy lão quỷ xông về phía tháp nhỏ, thấy ba vị Thần Vương gần như là không thể chống đỡ được nữa mà vẫn không có ai ra tay giúp đỡ? Vì sao có không ít người chiến đấu ở trong thành Triều Ca với đạo đồ ma tông do mấy lão quỷ kia dẫn tới, hơn nữa có một vài người vào lúc này thà rằng co đầu rụt cổ không ra, cũng tuyệt đối không chịu lên trời giúp đỡ ba vị Thần Vương đã rơi vào tình trạng yếu thế?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, là bởi vì chức vụ quản lý của mỗi người ở trong thành Triều Ca tuyệt đối không thể loạn được, cũng tuyệt đối không dám làm loạn.
Cao thủ đóng giữ trong Tiên Điện chỉ phụ trách bảo vệ Tiên Điện, cho dù trời có sập xuống cùng sẽ không xuất hiện.
Mà nếu như Tam Sơn Tứ Viện cùng với cao thủ triều đình thì mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, có người ngăn cản những tên ma đồ kia, có người thì đi tu sửa đại trận bảo vệ thành Triều Ca đã bị lão quỷ phá hỏng, mỗi người bọn họ đều có việc riêng của mình, đương nhiên là sẽ không xông vào giữa không trung làm gì.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng nhất là dù bọn họ có xông lên cũng không làm được gì!
Trận đấu giữa các cao thủ Tiên Cảnh không phải là chỗ cho người như bọn họ có tư cách tham dự vào.
Chỉ cần mất tập trung một chút thì lên đó cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi...
...
…
Nhưng ở dưới tình huống này Phương Thốn lại cứ bay lên.
Mới vừa rồi khi Phương Thốn hóa anh ở trên bầu trời của Lão Kinh Viện đã hấp dẫn vô số ánh nhìn, trong lúc trái tim của mọi người vẫn còn đang như bị treo lên thật cao chưa có hạ xuống, thì đột nhiên nhìn thấy Phương Thốn bước nhanh tới trên bầu trời của thành Triều Ca, thậm chí còn nghênh đón lão quỷ, trong nháy mắt lại có vô số người có cảm giác vô cùng hoang đường, chỉ dựa vào một người có tu vi mới hóa anh như ngươi, làm vậy chẳng phải là đi tìm cái chết hay sao?
Trong thành Triều Ca, cao thủ đỉnh phong Nguyên Anh không có một trăm thì cũng có tám mươi.
Người ta cũng chưa có ra tay, một Nguyên Anh mới vừa lên cấp như ngươi...
...
…
"Ha ha, Thần Vương tỷ tỷ không cần phải lo lắng..."
Mà trong ánh mắt lo lắng của Nữ Thần Vương và mọi người ở phía dưới, Phương Thốn vậy mà lại cất tiếng cười to.
Cùng lúc đó, đột nhiên ô công đức trong tay hắn nhanh chóng xoay tròn, tỏa ra tầng tầng Đạo Uẩn, Đạo Uẩn kia giống như là một dòng nước xoáy, càng chuyển động càng lớn, cũng giống như là lốc xoáy, nháy mắt bao phủ khắp hư không, một đạo ma quang đánh về phía Hoàng Thần Vương bị hắn mạnh mẽ cản lại, mà quan trọng nhất chính là ô công đức trong tay hắn vậy mà lại không bị làm sao...
"Thế mà thật sự có thể đỡ được..."
Nữ Thần Vương nhìn một màn này thì cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Trong thành Triều Ca ở phía dưới, lại càng không biết có bao nhiêu người vào giờ phút này gần như là hóa đá.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo