Dùng Tam Sơn Tứ Viện sáng tạo ra cuốn sau của (Vô Tương Bí điện), dùng để phá cảnh, sau đó mới trả cho bọn họ...
...Cái này rất hợp lý!
Cơ thể được tái sinh, Đạo Uẩn không ngừng xuất hiện.
Thần hồn quy về một chỗ, một ý niệm sinh linh.
Sấm sét đầy trời giờ phút này đã gần đến kết thúc, nhìn qua thì trông giống như là một bức tranh vốn dĩ tràn đầy màu sắc đang dần mất đi sắc thái, mây đen đã bao phủ Lão Kinh viện gần một năm, làm hại trên dưới vô số học sinh của thư viện đều không có cái chăn khô nào để đắp, lúc này mây đen trên trời càng ngày càng mỏng bớt dần, giống như là tờ giấy đang dần mất đi màu mực đen biến trờ lại thành màu trắng.
Cuối cùng giữa khe hở của những đám mây đen có một tia sáng mặt trời chiếu qua, lần nữa làm bừng sáng cả vùng đất.
Mà đón lấy ánh mặt trời kia là Phương Thốn đang đạp chân lên mây trôi, xung quanh còn có vô số tầng mây, chỉ là những tầng mây này đã không còn khiến cho người ta có cảm giác nặng nề đáng sợ, khó có thể thở được nữa, mà trong hư không có nhiều thêm mấy phần tiên khí và Đạo Uẩn không ngừng phiêu diêu.
Hắn khép hờ hai mắt lại, nhưng mà thần quang ở trên đỉnh đầu vẫn trôi lơ lửng, mơ hồ hóa thành dáng vẻ của hắn.
Mà luồng thần quang kia giống như là sự tồn tại độc lập giữa trời đất này, lại giống như là dung hòa với trời đất.
"Phù..."
Một lúc lâu sau hắn thở dốc một chút, dường như một ngụm khí Tiên Thiên làm chấn động khắp hư không.
Hít thở một cái là lập tức có cảm giác như hòa mình vào trời đất.
...
"Thành công rồi?"
Lão viện chủ đứng phía dưới xúc động nói: "Huynh đệ Phương gia đúng thật là không tầm thường..."
Mà mấy vị lão tọa sư xung quanh cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hắn không có chức quan gì, lại không nhìn thấy có linh hồn tổ tiên nào che chở, vậy mà vẫn có thể đạt được Nguyên Anh ở trong Đại Hạ này, hơn nữa Anh phẩm cũng không có ma khí, quan trọng hơn là những người không mượn khí vận của Đại Hạ để hóa anh như hắn thường sẽ có ánh sáng không hợp với Đại Hạ, thậm chí còn sẽ bị khí vận của Đại Hạ áp chế, nhưng mà hắn lại có thể hòa làm một với Đại Hạ..."
"Đây là một phương pháp hóa anh chưa từng được ghi lại?"
"Hoặc có thể nói đây vốn là pháp môn vô tương hóa anh có trong 《 Vô Tương Bí Điển 》 ?"
"..."
Mà trong lúc mọi người đang cảm khái, Ngọc Đài tiên sinh cũng nhỏ tiếng thời dài, nói: "Cuối cùng mấy đứa học sinh cũng có thể phơi chăn..."
...
…
Vào lúc mà Phương Thốn hóa anh thành công, không biết là có bao nhiêu ánh mắt trong trời đất này đều nhìn về phía hắn.
Ở một mức độ nào đó thì ngay cả vô số trận chiến sinh tử ở trong thành Triều Ca so ra cũng hấp dẫn nhiều anh mắt như hắn.
Mà dường như Phương Thốn cũng biết là mình đang bị rất nhiều người nhìn chăm chú.
Vì vậy khi hắn chậm rãi thu hồi lại thần quang và linh uẩn, lúc mở hai mắt ra, chuyện đầu tiên mà hắn làm là...
... Mặc quần áo!
Chuyện này đúng là không có cách nào, cái áo choàng trước có chất lượng rất tốt, nhưng mà dưới cơn bão sấm sét cuồng bạo kia thì vẫn bị phá hủy.
Cũng may là hắn đã sớm có sự chuẩn bị, cho nên kéo đám mây đến che cả người lại, trong lúc mọi người không nhìn thấy gì, hắn giơ tay đặt lên trên hồ lô Bát Bảo, lập tức có một cái rương bay ra từ bên trong, sau đó Phương Thốn mở cái rương ra, bắt đầu mặc từng thứ lên người, áo lót, áo trong, áo khoác, thắt lưng, tất vải cùng với một đôi giày tinh xảo vừa chân.
Cuối cùng hắn chậm rãi giơ tay lên kéo ra một sợi sét nhỏ cuối cùng ở trong đám mây xung quanh.
Ngón tay quấn một vòng lập tức biến ra một sợi dây dùng để buộc mái tóc trắng của mình.
Y phục trắng như tuyết, mắt thần như điện.
Phương Thốn vung tay áo lên lập tức đẩy những đám mây chung quanh tản ra, hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thoạt nhìn thì mặc bộ y phục tinh xảo kia lên người đã làm toát ra phong thái không tầm thường của công tử thế gia, nhưng mà giữa những cái giơ tay nhắc chân của hắn cũng có kèm theo cả Đạo Uẩn phi phàm, cho dù có là động tác bình thường thì cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác tương thông đạo pháp với trời đất một cách phi phàm.
"Phong thái này..."
Ngọc Đài tiên sinh trong Lão Kinh Viện ở phía dưới cũng không khỏi nói thầm: "Nếu như không phải biết hắn là Nguyên Anh, ta còn tưởng rằng là đã vào Tiên Cảnh đấy!"
"Cũng đều là Nguyên Anh, sao mà dáng vẻ của hắn còn khỏe mạnh hơn so với người khác nhiều như vậy?"
Những người khác đã sớm trốn vào trong Lão Kinh viện, ghé sát vào đầu tường nhìn hết từ đầu đến cuối cảnh tượng Phương Thốn hóa Nguyên Anh, lúc này nghe thấy câu nói của Hạc Chân Chương thì cùng nhìn lên phía trời cao.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả con vẹ Thải Gia đang đứng trên bả vai Vân Tiêu cũng liếc mắt nhìn lên trời cao.
Vân Tiêu nghe vậy, trong lòng thấy mất cân bằng không thể giải thích được, giận mà không có chỗ phát tiết nói nói: "Mấy người đây là coi thường ta sao?"
Cả đám cũng không có gật đầu, chẳng qua là không hẹn mà cùng im lặng quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía trời cao.
...
…
"Phương nhị công tử..."
"Phương nhị tiên sinh..."
"Tiểu sư thúc..."
Ngay vào lúc mà Phương Thốn hóa anh thành công kia, Thất hoàng tử ở phía dưới đột nhiên dùng hết sức chạy ra khỏi cỗ kiệu, hắn ta hét to lên về phía không trung, còn dùng sức vẫy tay, thậm chí hắn ta còn muốn trực tiếp vọt tới giữa không trung nữa, nhưng mà bây giờ khắp nơi ở Triều Ca đều bị ma khí bao phủ, lúc đi đến gần tòa tháp nhỏ kia, dưới sự ăn mòn của ma ý, đột nhiên long khí ở xung quanh Triều Ca trở nên hỗn loạn.
Dường như là trận long khí hỗn loạn này có liên quan đến Long Châu trong cơ thể hắn ta.
Rõ ràng là hắn ta đã bay vút lên đến giữa không trung, nhưng lại ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi, ngũ quan trên mặt đều trở nên vặn vẹo, trông giống như ma quỷ vậy, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, không ngừng vẫy tay về phía không trung, hét to lên.
Tất cả mấy người tọa sư trong Lão Kinh viện đều im lặng trước hành động này của hắn ta.
Có người liếc mắt nhìn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Lúc này có thể từ vẻ mặt của Thất hoàng tử nhìn ra được là hắn ta thật sự đang sợ.
Vô cùng sợ Phương Thốn sẽ không nhìn thấy mình, thậm chí là trực tiếp bay lên trời.
Nhưng mà điều khiến cho hắn ta yên tâm chính là hình như Phương Thốn đã nghe thấy tiếng của hắn ta, chậm rãi hạ người xuống.
Hơn nữa còn nhìn về phía hắn ta, lộ ra một nụ cười mỉm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo