Trong lòng Thất hoàng tử tràn ngập sự vui mừng, hắn ta liều mạng hét to lên: "Phương nhị tiên sinh, tiểu sư thúc... Phương Xích tiên sinh đã dạy ta, ta là đệ tử của người, ngay cả... Ngay cả giải thích nhập môn lúc đầu về 《 Đại Đạo Kinh 》 của ta cũng là người dạy, cho nên... Cho nên thật ra tiên sinh, ngươi... Ngươi chính là tiểu sư thúc của ta, ta... Ta cầu xin ngươi, cứu ta với..."

Giọng nói này có hơi chút cuồng loạn, lại cố gắng ra vẻ nịnh nọt, hơn nữa khuôn mặt của hắn ta còn đau đớn tới mức trở nên vặn vẹo.

Trên mặt của mấy vị tọa sư của Lão Kinh viện ở chung quanh đều lộ ra vẻ mặt có chút phức tạp.

Cũng bởi vì điều này nên ánh mắt lúc bọn họ nhìn về phía Phương Thốn, đều mang theo một chút cảm khái.

"Tiểu sư thúc?"

Lúc Phương Thốn sắp hạ xuống mặt đất, bước chân lơ lửng trên không, cười nói: "Ta thật sự là có chút không quá thích xưng hô này."

"Nhưng mà đây là sự thật..."

Thất hoàng tử cắn chặt hàm răng, cố gắng nặn ra nụ cười trên khuôn mặt đã có chút không thể không chế được sự đau đớn: "Phương Xích tiên sinh là sư tôn của ta, ngươi đương nhiên là tiểu sư thúc của ta rồi... Cầu xin... Cầu xin tiểu sư thúc cứu ta, nhất định phải cứu ta..."

Lúc hắn ta nói đến đây thì hai đầu gối đột nhiên mềm nhũn, giống như là muốn quỳ xuống trước mặt Phương Thốn.

Mà hành động này quả thật là đã khiến cho mấy vị tọa sư của Lão Kinh viện ở xung quanh cũng phải giật mình.

Hắn ta là con của Tiên Đế, cho dù là quỳ xuống trước mặt bất kỳ ai, đối với người khác mà nói cũng là một loại nguyền rủa cực lớn.

Cũng may dường như Phương Thốn đã đoán trước được hành động này của hắn ta, cho nên bắn ra một đạo lực vô hình đỡ đầu gối của hắn ta, nâng hắn ta dậy.

Phương Thốn cười như không cười nhìn hắn ta, nói: "Huynh trưởng ta dạy ngươi nhiều năm như vậy, mà bây giờ ngươi mới nhận ra huynh ấy là tiên sinh của ngươi?"

"Là... Là ta bất hiếu!"

Vẻ đau khổ và đè nén tức giận trên mặt Thất hoàng tử, cùng với biểu hiện nịnh nọt của hắn ta thật sự là khác biệt vô cùng lớn, cảnh tượng này khiến cho hắn ta thoạt nhìn có mấy phần phân liệt, dường như là dùng hết sức lực cả người hét to về phía Phương Thốn: "Là lỗi của ta, là do trước kia ta không nghe lời tiên sinh, không hiểu ý tốt của người, cho nên mới rước lấy tai họa này... Nhưng mà ta đã sửa sai, ta đã biết sai rồi..."

Xung quanh Lão Kinh viện, thậm chí là sơn chủ và viện chủ của Tam Viện Tam Sơn đều có chút không nhìn nổi.

Không người nào nguyện ý nhìn diễn xuất vụng về này của Thất hoàng tử.

Nhưng bọn hắn ai cũng không dám chen ngang, bởi vì đây dù sao cũng là con của Tiên Đế đang cầu được sống, hơn nữa bọn họ cũng biết, dưới tình huống mà con của Tiên Đế trực tiếp cầu xin Phương Thốn tha thứ như vậy, nếu Phương Thốn mà khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ sau này cũng sẽ bị buộc một tội lớn...

Có lẽ là do Thất hoàng tử cũng hiểu được điều này, cho nên đột nhiên mới vứt thể diện đi trực tiếp cầu cứu?

Phương Thốn cũng không biết là có đang suy nghĩ về vấn đề này hay không, hắn vậy mà chỉ mỉm cười nhìn Thất hoàng tử.

"Keng..."

Nhưng đúng vào lúc này lại đột nhiên có một tiếng chuông vang lên như có như không ở bên tai của hắn.

Ngay cả Phương Thốn cũng không nhịn được ngẩn ra.

Ngay sau đó hắn lập tức nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện bóng dáng của Thiên Đạo Công Đức Phổ đã lâu không thấy.

Ở ngay phía trên có một hàng chữ lớn: "Thẳng tay trừng phạt đại nghịch, giúp cho người khác hướng thiện, sẽ nhận được công đức vô lượng!"

"Dẫn con của Tiên Đế đi vào con đường chính đạo, ban thưởng một triệu công đức!"

"..."

" Thế mà Công đức phổ lại giao nhiệm vụ vào lúc này sao?"

Phương Thốn cũng không nhịn được chậc chậc lấy làm lạ.

Phải biết rằng là từ sau khi chém Quỷ quan, Công Đức Phổ này đã lâu không có chủ động giao nhiệm vụ gì cho hắn.

Số lượng công đức khổng lồ mà hắn kiếm được đều là dựa vào làm theo ý nguyện của bản thân, sau đó sẽ được Thiên Đạo Công Đức Phổ tính toán ban thưởng, hơn nữa không chỉ có công đức, ngay cả tội nghiệt cũng được tính toán hết, cũng đều là đã được thanh toán sạch sẽ trong trận lôi kiếp mới vừa rồi kia.

Vậy mà đúng lúc này Thiên Đạo Công Đức Phổ lại có thể sẽ giao nhiệm vụ này cho mình?

Đặc biệt là công đức lại còn phong phú như vậy...

Một triệu công đức!

Con của Tiên Đế đáng tiền như vậy sao?

Hoặc có thể nói là ở trong mắt Công Đức Phổ, đây là một kẻ mà ngay cả huynh trưởng của mình cũng không thể dạy bảo tốt được, cho nên nếu mình có thể dạy dỗ hắn ta thật tốt, thì ở một mức độ nào đó mà nói đây cũng là một chuyện rất có ý nghĩa?

Mà với tính tình của Thiên Đạo Công Đức Phổ, đây chính là muốn mình chữa khỏi cho hắn ta, sau đó quay về dạy bảo đi?

Nghĩ đến chỗ này, Phương Thốn lập tức không kiềm chế được nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, xóa đầu Thất hoàng tử một cái, đối mặt với hành động gần như có thể coi là đại bất kính này, đầu tiên là Thất hoàng tử lộ ra vẻ tức giận, nhưng mà tất cả lập tức biến mất, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ vui mừng ngoan ngoãn, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, ngẩng đầu nhìn Phương Thốn...

"Nếu muốn ta cứu người, thật ra cũng không khó..."

Phương Thốn cười nói với hắn ta.

"Được, cho dù là ngươi có điều kiện gì ta cũng đồng ý..."

Thất hoàng tử nghe càng thêm hưng phấn không thôi, thậm chí có chút kích động mà gật đầu liên tục.

Phương Thốn nở nụ cười với hắn ta, nói: "Nhưng mà trước tiên ngươi cần suy nghĩ cẩn thận một chuyện."

"Được, tiểu sư thúc... Phương nhị công tử, mời nói, mời nói!"

Nụ cười trên mặt của Thất hoàng tử sắp tràn cả ra ngoài, vội vàng không ngừng đồng ý.

"Vấn đề này chính là..."

Phương Thốn chậm rãi cúi người, nhích tới gần bên tai của hắn ta, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận suy nghĩ một chút, vì sao ta lại không chịu cứu ngươi..."

Trong nháy mắt vẻ mặt của Thất hoàng tử cứng đờ.

Mà lúc này Phương Thốn lại đứng thẳng lên, nhìn về phía thành Triều Ca ở xa xa.

Lúc này chỉ thấy thành Triều Ca đã loạn thành một đoàn, trên thành có ma khí vô tận không ngừng cuộn trào đan xen vào nhau, bóng dáng của lão quỷ gần như có thể che kín bầu trời, đã sắp xông tới tháp nhỏ lơ lửng ở trên bầu trời của Triều Ca, mà hai người Tước Thần Vương và Lân Thần Vương vẫn đang cố gắng hết sức đánh nhau với hai cái phân thân của lão quye, rõ ràng là đã thật sự bộc phát ra cơn tức giận.

 

0.40579 sec| 2408.586 kb