Một phen trầm bổng du dương, sắp xếp lại tất cả mọi chuyện, một chuyện cũng không thiếu.
Hoàng Thần Vương nghe được lời ấy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, nhìn thoáng qua Phương Thốn.
Tước Thần Vương hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không bất ngờ gì, nàng cũng biết Tiên Điện ngợi khen vốn là điều hiển nhiên.
Ngược lại ở phía dưới, đám người bên trong và ngoài thành Triều Ca, nghe được những lời này vừa sợ lại kinh ngạc:
Tiên Điện khen thưởng, vậy mà đặt Phương Thốn ngang hàng với ba vị Thần Vương, đây thật là…Vinh hạnh cỡ nào?
…
…
Mà ở trong sự kinh ngạc tán thưởng của những người khác, trong lòng Phương Thốn có chút trầm xuống, âm thầm nghĩ.
"Thái độ của Tiên Điện vốn là không quan trọng… "
"Quan trọng là thái độ của lão quỷ kia… "
"Vừa nãy ta đã nói rất rõ ràng còn không hề nể mặt, thậm chí có thể nói là chọc giận hắn…"
"Vì sao trước khi hắn rời đi lại lặng lẽ không tiếng động, lại còn để lại cho ta một đạo pháp điển tịch?"
"m Dương Đại Ngục Kinh?"
Hắn mơ hồ cảm ứng được một đạo kinh văn ở trong thần thức của mình, trên mặt Phương Thốn cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì khác thường.
Bây giờ, hắn vừa mới đột phá Nguyên Anh, đối với trạng thái của mình hắn cũng không quá rõ ràng, hơn nữa có thể tham dự trận chiến của cao thủ Tiên Cảnh, cũng là bởi vì mình tu thành Nguyên Anh không giống bình thường, trời sinh đã có thể tiếp cận sức mạnh thiên địa, còn có hai đại dị bảo trợ giúp, nhưng đối với loại cao thủ Tiên Cảnh thực lực cao thâm vô tận kia, hắn không dám nói mình hiểu rõ tất cả, thậm chí là hiểu cực ít......
Vừa rồi trong trận chiến cũng như thế.
Lão quỷ thi triển thần thông quỷ dị, tạo ra một không gian riêng liên kết với thần thức của mình.
Phương Thốn vốn cho rằng tên lão quỷ này chỉ là ngẫu hứng muốn kéo mình vào trong đội hình của hắn.
Vì thế hắn cũng chỉ cự tuyệt, đồng thời đề phòng tên lão quỷ này đột nhiên nổi điên đả thương người, hạ sát thủ với mình.
Thế nhưng hắn không ngờ được, lão quỷ không hề làm như vậy.
Tên lão quỷ này lặng lẽ không một tiếng động để lại cho mình một đạo kinh nghĩa, còn giấu ở trong thần thức của mình.
Lúc đầu hắn hoàn toàn không phát hiện ra mãi đến khi phá vỡ lĩnh vực kia, những kinh nghĩa giấu ở trong thần thức mới cuồn cuộn quay trở lại thức hải của hắn, lúc đó hắn mới phát giác, mới ý thức được sự tồn tại của chúng, giống như tên lão quỷ này nói chuyện với hắn vậy, lúc ở bên trong linh vực hắn không nghe được những lời này, mà sau khi linh vực bị đánh vỡ, bỗng nhiên những lời này mới tuôn ra.
Hơn nữa, giống như lo lắng người khác phát hiện ra cái gì đó, mãi cho đến giây phút cuối cùng tên lão quỷ này rời đi cũng không để lộ ra nửa điểm sơ hở.
Hắn giống như đang dùng hết sức của bản thân để che giấu chuyện truyền kinh cho mình.
Nói một cách khác là lúc lão quỷ này thi triển linh vực, nhìn thì giống như là dụ dỗ mình nhưng trên thực tế là vì truyền kinh.
…
…
Mà cái lão quỷ này tốn công phí sức như vậy chỉ vì để lại m Dương Đại Ngục Kinh cho Phương Thốn.
Từ hai chữ m Dương trên tiêu đề của quyển kinh, Phương Thốn đã biết phẩm cấp của kinh này, chắc chắn rất cao.
Bởi vì ở mức độ nào đó, m Dương đại biểu cho thiên địa.
Mà kinh nghĩa thế gian, mặc dù được gọi là nhất phẩm Tiên Thánh, nhưng trên thực tế, nhị phẩm đã là cực hạn rồi.
Nhị phẩm là người có thể học được, lĩnh hội được, đây đã được coi là cảnh giới tối cao rồi.
Nhất phẩm Tiên Thánh thì nhất định phải tự mình ngộ ra, đi sửa, đi hoàn thành mà người khác không có cách nào dạy.
Giống như một vị Thánh Nhân, không cách nào dùng đạo lý mà mình tự lĩnh ngộ được trực tiếp dạy lại cho vị Thánh Nhâthứ hai.
Ở mức độ nào đó, cái kinh đạo " m Dương Đại Ngục Kinh " này và "Thiên Địa Kinh"của Tiên Điện Đại Hạ, là cùng một kiểu loại kinh nghĩa, chỉ là " Thiên Địa Kinh " của Tiên Điện Đại Hạ, căn bản không phải là thứ người ngoài hoàng tộc có thể nhúng chàm, lúc trước Hoàng Thần Vương vì muốn truyền thụ một câu kinh nghĩa trong đó cho mình, đã phải gian khổ tìm kiếm Trảm Thi quan, để tránh việc tiết lộ thiên cơ bị truyền ra ngoài......
Thế nhưng bây giờ, lão quỷ lại lặng lẽ không một tiếng động, bỗng nhiên để lại trọn bộ " m Dương Đại Ngục Kinh " cho mình.
Đây là một âm mưu?
Kinh nghĩa bên trong là giả, hắn muốn hại mình?
Đương nhiên, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng Phương Thốn là như thế.
Nhưng rất nhanh hắn đã bác bỏ.
Hắn thậm chí nghĩ đến những lời lúc ấy lão quỷ nói với mình, nhìn thì giống như là thuận miệng nói ra nhưng lại ẩn chứa thâm ý.
Hắn nói, bọn họ ở cảnh giới bậc này tất cả âm mưu quỷ kế đều không còn tác dụng với họ nữa.
Duy chỉ có dương mưu, đàng hoàng đại đạo, mới có thể làm nên đại nghiệp...
…
…
Nếu là như vậy, phải chăng là hắn muốn ám chỉ gì đó với mình, hắn không thể nào dùng kinh nghĩa giả để lừa gạt mình?
Trong lòng thở dài một cái, Phương Thốn cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Cái tên lão quỷ này quả nhiên lợi hại.
Nhìn bên ngoài giống như mình và ba vị Thần Vương thắng, thành công ngăn cản hắn đoạt lấy ba đạo long mạch, nhưng trên thực tế hắn ngay cả một cọng lông cũng không hao tổn mà rời đi, còn bắt đi nhiều bách tính như vậy, nhân lúc mình không chú ý đã chôn xuống một quả bom…
Hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết chuyện này?
Bây giờ, Tiên Điện cũng đã hạ ý chỉ, cuối cùng trận đại chiến cũng kết thúc, bầu không khí bên trong thành Triều Ca thay đổi.
Có người vô cùng bi thương, khổ sở hô hào mình ở bên trong chiến trận loạn lạc này mất đi bạn bè người thân, cũng có người mặt lạnh trực tiếp dưới sự chỉ dẫn của các ti dọn dẹp chiến trường, tu sửa nhà cửa, cứu chữa người bị thương, còn có một số gia chủ thế gia và Thần Tướng Triều Ca tập hợp lại bái lạy cảm ơn ba vị Thần Vương đã giúp Triều Ca ngăn cản tai hoạ lớn như thế… Trong đó, cũng bao gồm Phương Thốn.
Bởi vì ý chỉ của Tiên Điện cố ý nâng đỡ Phương Thốn cho nên bọn họ không thể xem nhẹ được.
Vì vậy, lúc này bọn họ lập tức đặt Phương Thốn ngang hàng với ba vị Thần Vương mà bái lạy tạ ơn.
Người có tu vi thấp một chút, thân phận thấp có lẽ không ý thức được đây là chuyện rất quan trọng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo