So với mọi thứ xung quanh, cảnh vật bên trong đều cuồng loạn tới cực điểm nhưng Phương Thốn lúc này lại an tĩnh lạ thường.
“Đại đạo thông kim cổ, thiên địa bản một nguyên…”
Lúc này, thoạt nhìn giống như hắn không đối mặt với nhiều nguy hiểm mà như đang lĩnh ngộ, tu hành.
Hắn lính hội cũng chính là tu hành 《 Đại Đạo Kinh 》 .
Lúc này, vô số ký ức về kinh văn 《 Đại Đạo Kinh 》 cũng như các loại lĩnh ngộ khác nhau tràn ngập trong tâm trí hắn, thần thức cũng hóa thành thực chất, lúc này, xung quanh người hắn như hiện ra một cuốn kinh thật dài, như ẩn như hiện, kéo dài vô tận xoay trong quanh người.
Lôi thác xung quanh có hung dữ, mãnh liệt tới đâu thì khi va chạm vào cuốn kinh này, sức mạnh như là có chút suy yếu.
Trên đầu Phương Thốn có một tia sáng lóe lên giống như một cây non.
Đạo lý ẩn chưa trên cuốn kinh này rót về phía cây non, nuôi dưỡng nó.
Dường như cây non đang đung đưa giống một người đang vươn vai.
Đối mặt với những gì xảy ra trước mắt, Hoàng Thần Vương ngẩn ra một chút, trong lòng chợt hiểu Phương Thốn đang làm gì.
Cùng lúc đó, trên mặt viện chủ Lão Kinh Viện cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
Có điều, sau đó ông lại nở nụ cười ha ha, giống như là rất vui sướng.
Vài vị tòa sư trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được: “Đó là… Đại Đạo Kinh Luân?”
“Không thể nào, hắn còn trẻ như vậy, sao hóa ra Đại Đạo Kinh Luân được?”
“Không phải, không phải mọi người đều nói Phương lão nhị không học vấn sao?
“Chúng ta gọi hắn là Phương nhị tiên sinh chẳng qua là cho hắn thể diện mà thôi, nhưng hắn… không ngờ Đại Đạo Kinh Luân lại xuất hiện trên người hắn?”
“Chỉ có người lĩnh ngộ 《 Đại Đạo Kinh 》 sâu nhất mới lý giải được những đạo lý ảo giác như vậy…”
“Ngay cả Ngọc Đài lão tiên sinh cũng chưa làm được…”
“…”
Thất hoàng tử càng lúc càng hoảng sợ, hắn ta vươn tay túm lấy ống tay áo của lão nội thị, hét lớn: “Hắn… Hắn đang làm cái gì?”
Lão nội thị lúc này cũng đang nhìn Phương Thốn.
Ông ta nhìn cơ thể của Phương Thốn trào dâng Đạo Uẩn vô hạn, trên đầu hắn phát ra linh quang, dưới sự tẩm bổ của đạo lý, nó đang phát triển với tốc độ khủng khiếp, dần dần, từ linh quang hóa thành thần quang, rồi sau đó, thần quang dần dần lớn mạnh, mơ hồ hóa thành hình người, dần dần có tứ chi, tai và mũi, dần dần sinh ra Đạo Uẩn, có mấy phần rất sống động…
Ánh mắt ông ta liền trở nên bi ai.
“Điện hạ…”
Giọng nói ông ta run nhè nhẹ: “Hắn ta đang hóa anh…”
“Hóa anh…”
Trên thực tế, tự hắn đã nhìn ra, nhưng khi nghe lão nội thị xác nhận phỏng đoán trong lòng, giọng nói của Thất hoàng tử càng trở nên tuyệt vọng, như dã thú kêu gào: “Sao hắn có thể hóa anh được? Hóa anh cần phải có long châu đang nằm trong tay ta… Không có long châu sao hắn hóa anh… nếu hắn trực tiếp hóa hóa anh, vậy ta… Ta làm sao bây giờ?”
“…”
“Huynh trưởng suy xét chu đáo…”
Bên trong lôi thác, lúc này Phương Thốn cũng có một vài suy nghĩ.
“Không chỉ chỉ đường đi nước bước cho ta, thậm chí trước mỗi một vấn đề khó đều để lại cho ta một tạo hóa…”
“Chỉ là, nếu ta đã quyết định đi con đường này thì thật sự cần huynh an bài từng bước sao?”
“…”
Hắn lẩm bẩm, trên mặt dần dần lộ ra ý cười: “Cánh cửa thứ sáu này, hãy để ta dùng bản lĩnh của mình đẩy ra…”
Ý niệm đã định, ánh mắt Phương Thốn cũng trở nên kiên định hơn.
Hắn duỗi tay phất ra, Đại Đạo Kinh Luân xoay quanh người, lúc hắn chuyển động bàn tay, nó cũng hóa thành một vòng tròn giống như kinh nghĩa vô tận tạo thành vòng sáng, từng sợi đung đưa phát ra thần quang lóng lánh cùng vô số quang mang đan chéo vào nhau, nhưng lại không chói mắt, trầm tĩnh nặng nề như trực tiếp in sâu vào lòng người.
“Chìa khóa để mở cánh cửa thứ sáu là…”
Hai mắt Phương Thốn mở to, tinh quang nội liễm, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Thiên địa!”
Trước đây, khi hắn mở cánh cửa thứ năm, lúc kết thành Kim Đan đã lĩnh ngộ sức mạnh của thiên địa đến một mức độ nhất định, nhưng khi đó, hắn chỉ mới vừa định ra con đường tu hành riêng cho chính mình, cũng viết hết những lĩnh ngộ mà hắn đạt được vào 《 Vô Tương Bí Điển 》 , truyền khắp thiên hạ.
Tu vi thâm hậu, kiến thức sâu rộng, tạo nên hai chữ thiên địa ẩn chứa trong 《 Vô Tương Bí Điển 》 .
Cho nên, khi hắn đấu pháp với Lão Kinh Viện và Tam Sơn Tam Viện, hắn thường dừng lại ở hai chữ này.
Ở một mức độ nào đó, con đường tu hành của hắn có chút nghịch loạn.
Bởi vì hắn lĩnh ngộ sức mạnh của trời đất, tương đương với đột phá gông cùm xiềng xích trong hệ thống tu luyện của Đại Hạ.
Tiên điện Đại hạ có Cửu Kinh nhưng chỉ được lưu truyền trong thiên hạ đến Thất Kinh, còn 《 Đại Đạo Kinh 》 thì được cất trong thần cung và các viện, chỉ những người có tu vi cao thâm mới học được, nhưng bất luận thế nào thì 《 Đại Đạo Kinh 》 cũng truyền ra ngoài, còn 《 Thiên Địa Kinh 》 thì bị Đại Hạ giấu đi, ẩn chứa rất sâu, ngoại trừ hoàng tộc thì không ai có tư cách học, cho dù là Thần Vương cũng không thể chạm vào nó…
…Hoàng Thần Vương có học một ít bởi vì nàng vốn là người xuất thân từ hoàng tộc.
Trên thực tế, kiến thức mà Hoàng Thần Vương học được mới đủ để nàng tung hoành giữa các Thần Vương ở Đại Hạ.
Mà Phương Thốn đã nghiên cứu thiên địa, thậm chí còn viết ở trong 《 Vô Tương Bí Điển 》 , mượn tay Long Thành truyền khắp thiên hạ.
Cho nên, tình cảnh hiện tại của Long Thần vương mới gian nan như thế, thậm chí là tuyệt vọng.
Hắn ta thay Phương Thốn đội một cái nồi thật lớn.
Đừng nhìn bây giờ hắn ta còn chưa có việc gì, đó là bởi vì Tiên Đế chưa trở về từ Thiên Ngoại Thiên, một khi Tiên Đế trở về, cộng thêm các đại Thần Vương ở Triều Ca liều mạng phát lực, đến lúc đó, sợ rằng Long Thành sẽ bị xoá sổ khỏi Đại Hạ!
Lúc hắn đẩy ra cánh cửa thứ năm đã có tác động và hậu quả lớn như vậy, vậy đẩy thêm một cánh cửa khác thì sao?
…
…
Lúc này, Phương Thốn cũng không có suy xét đến khả năng tạo nên ảnh hưởng như thế nào, hắn chỉ muốn đẩy ra rồi nói tiếp.
Bây giờ, hắn muốn dựa vào thực lực của mình mà tiến một bước lớn trên con đường tu vi này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo