Phương Thốn nhìn về phía không trung, lúc này, ba đại Thần Vương đã áp chế Đoạn Trường Sinh đến cực điểm rồi.

Vì tu vi ba người bọn họ quá sâu, thần thông cũng quá cường đại nên lôi đình trong mây vẫn chưa giáng xuống.

Nhưng nhìn lôi quang lóa mắt giữa không trung, rõ ràng lôi đình giáng xuống chỉ là chuyện nhất thời.

“Điện hạ đoán rất chuẩn!”

Phương Thốn cười nói với Thất hoàng tử: “Đương nhiên ta cũng đoán được một số chuyện, ví dụ như trong cơ thể ngươi luyện hóa một viên long châu, chắc là do huynh trưởng ta luyện nhỉ? Nói không chừng huynh ấy nhờ ngươi chuyển giao cho ta, hoặc là đặt ở một nơi khác để lại cho ta, kết quả lại bị người chiếm mất? Viên long châu đó đối với ta rất quan trọng, ta muốn phá cảnh phải có được viên long châu…”

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn lại, nói: “Nếu ta muốn vượt qua kiếp nạn này thì nhất định phải phá cảnh!”

“Chỉ cần trong quá trình xảy ra sai lầm gì thì khi lôi đình giáng xuống, bất luận là nó hủy hoại Lão Kinh Viện hay là hủy hoại Triều Ca, thậm chí là liên lụy đến bất cứ bá tánh vô tội nào đó thì đều được coi là trọng tội của ta, dựa vào luật pháp Triều Ca, sợ rằng ta sẽ trực tiếp bị bắt?”

“…”

Thất hoàng tử nghe Phương Thốn nói, đôi mắt đều trợn tròn.

Trong ánh mắt mang theo một tia vui mừng, hắn ta không tin được Phương Thốn lại thành thật như vậy.

“Ha ha…”

Hắn ta hơi ngả người ra sau, dường đang đợi Phương Thốn khom người hành lễ với hắn ta, nói: “Vậy ngươi phải nhanh lên một chút!”

“Nếu không thì…”

Hắn ta mỉm cười nhìn về phía bầu trời, nói: “Đợi lôi đình này giáng xuống…”

“Đúng vậy!”

Phương Thốn cũng nhìn bầu trời, phụ họa nói.

“Lão ma đầu, còn không cút ra đây cho ta…”

Cũng vào lúc này, ba vị Thần Vương cùng ra tay thì phát hiện ma khí trên người Đoạn Trường Sinh có hạn, trong lòng không khỏi lo lắng, thân là Thần Vương thì làm gì có tính tình của người nào tốt? Đặc biệt là trong trường hợp này, rõ ràng là bất kỳ ai trong ba người họ cũng dễ dàng trấn áp Đoạn Trường Sinh, nhưng chẳng hiểu sao ba người bọn họ liên thủ cũng không hủy được hắn…

Nhưng vấn đề lúc này không phải là giết Đoạn Trường Sinh mà là làm sao ngăn cản hắn ta dẫn động hình phạt của trời.

Điều này khiến ba người đều cảm thấy bó tay bó chân, trận chiến này cũng không vui sướng tràn trề mà càng thêm phiền não.

Ầm ầm ầm…

Sau đó, ngay khi ba người cùng ra tay để ngăn cản lôi đình giáng xuống thì đột nhiên có một tiếng xé rách cực lớn từ trong thành Triều Ca truyền đến, ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được mười mấy đạo ma khí ngập trời xuất hiện, đồng thời ở nhiều nơi khác nhau trong Triều Ca cũng bùng nổ, trong đó thậm chí có thể nhìn thấy vô số oan hồn xông thẳng lên trời, trong nháy mắt đã bị ma khí cuống lên…

Nhưng cũng ngay sau đó liền có thần quang xuất hiện, kịch liệt đánh về phía ma khí.

“Đám lão quỷ kia muốn dốc toàn bộ sức mạnh hay sao?”

Lúc này, Hoàng Thần Vương vốn đã tràn đầy nôn nóng, thậm chí là phẫn hận.

“Ha ha, ta biết các ngươi sẽ nhân cơ hội ngàn năm có một này đại náo ầm ĩ một chút…”

Tước Thần Vương rít gào một hơi rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ, Tiên Đế không ở đây, Long Thành mang ý xấu, lão quỷ ngóc đầu trở lại, nếu ta đoán không sai thì mục tiêu chân chính của đám lão quỷ này nhất định là tiên tháp giao hội với long mạch, năm đó, bọn họ đã tới một lần, nghịch chuyển tiên tháp, làm hại bá tánh Triều Ca thương vong vô số kể, bây giờ quay lại lần nữa, chứng tỏ bọn họ chắc hẳn chuẩn bị ám chiêu lợi hại hơn rồi đi?”

Lân Thần Vương cũng trầm giọng thở dài, nói: “Nếu đã như vậy, lấy trấn thủ tiên tháp làm trọng!”

Tước Thần Vương cười nói: “Đương nhiên, trấn thủ tiên tháp là nhiệm vụ hàng đầu, còn nơi này…phượng hoàng chân dài, ta nói đã đủ ý rồi đó…”

Đang nói chuyện thì đột nhiên thấy thân hình nàng lóe lên, đã ở bên ngoài ngàn trượng, lao về phía Triều Ca.

Lân Thần Vương cũng cười tủm tỉm, liếc nhìn Đoạn Trường Sinh đang không ngừng dung hợp mây đen, nói: “Lão quỷ thà vứt bỏ một phần phân thân cũng muốn dẫn thiên lôi đánh xuống, phượng hoàng, thực lực của ngươi không ngăn cản được hắn thì nên giết hắn đi…”

Nói xong, hắn vươn tay, muốn hạ sát chiêu.

Nhưng Hoàng Thần Vương lập tức nhìn chằm chằm hắn.

“Ha ha…”

Lân Thần Vương thật sự không ra tay mà cất tiếng cười to: “Nếu ngươi đã luyến tiếc thì ngươi tự mình trấn thủ đi…”

“Hy vọng sau này ngươi chịu được lửa giận của Tiên Đế…”

“…”

Trong chốc lát, ba đại Thần Vương đã rời đi, để lại một mình Hoàng Thần Vương đang có thương tích trong người, tuy nàng bị thương nhưng vẫn đủ để áp chế Đoạn Trường Sinh, thậm chí là nàng có suy nghĩ cũng muốn chém giết Đoạn Trường Sinh nhưng vấn đề ở chỗ, nếu nàng giết Đoạn Trường Sinh, ma khí kích động, ngược lại sẽ giúp thiên địa giáng thiên lôi xuống…

Hiện giờ vấn đề không nằm ở sự sống còn của Phương nhị nữa.

Nếu trời đánh xuống, chắc chắn Phương Thốn sẽ chết vì hắn là người khởi xướng.

Hắn căn bản không chịu nổi lửa giận của Tiên Điện.

Vì thế, Hoàng Thần Vương chỉ có thể liều mạng, dùng hết toàn lực để kéo dài thời gian, làm chậm hình phạt của trời giáng xuống…

Chỉ còn sót lại một mình nàng, cuối cùng của trời này nhất định sẽ giáng xuống.

Tốc độ càng lúc càng nhanh hơn…

Giống như… nàng dùng sức nắm chặt tay, nhưng cát nhất định sẽ vẫn rơi xuống...

“Ha ha… Hoàng cô cô sắp không ngăn cản được nữa rồi, ngươi còn đang đợi cái gì?”

Thất hoàng tử nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt sáng ngời vui sướng, cười ha ha.

Bên cạnh hắn, lão nội thị, viện chủ các sơn viện cùng trưởng lão, thậm chí là viện chủ Lão Kinh Viện và một vài vị tòa sư đứng ở một bên, vẻ mặt của bọn họ lúc này đều trở nên ngưng trọng, với tu vi của bọn họ, khi trời giáng thiên lôi xuống, có lẽ bọn họ sẽ bảo vệ được chính mình, nhưng ai cũng biết điều đáng sợ nhất khi trời giáng thiên lôi không phải là bọn họ có thể chịu đựng được hay không, mà là hung uy đáng sợ bộc phát trong nháy mắt kia…

Đến lúc đó, sẽ có nhiều người chết hơn…

Cho nên, vào lúc này, Phương Thốn…

Nhân lúc không ai để ý, Phương Thốn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay bên trong tay áo hắn đang linh hoạt bấm độn nhẩm tính, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác dung hợp mây đen của Đoạn Trường Sinh trong hư không cho đến lúc nghe được thanh âm chói tai của Thất hoàng tử, hắn mới giống như là bừng tỉnh ngộ, tay áo khẽ phất lên, quay đầu nhìn sang…

 

0.17131 sec| 2417.438 kb