“U u u…”

Từng đợt âm phong từ trong tay áo ông ta chui ra, lôi điện bị nhiễu loạn, đánh thẳng vào người Phương Thốn.

Bây giờ, Phương Thốn chỉ muốn chuẩn bị hóa anh mà thôi, còn ông ta đã là đỉnh phong Nguyên Anh từ nhiều năm trước, nhờ vào ưu thế chênh lệch của đại cảnh giới khiến cho dường như cho ông ta có một loại thái độ nghiền ép với Phương Thốn, ở trong lôi thác giống như xuất hiện một bàn tay thật lớn màu đen dần dần ấn xuống người Phương Thốn đè một con kiến.

Vào lúc này, Phương Thốn vẫn ngồi ngay ngắn bất động.

Hắn nhẹ nhàng nâng chiếc ô trong lôi thác.

Ầm vang!

Một chưởng ấn xuống, ngay cả lôi thác xung quanh cũng bị đánh trúng, tạo thành lốc xoáy cuồn cuộn hướng ra ngoài.

Nhưng chỉ có chiếc ô đó vẫn không nhúc nhích, Đạo Uẩn lưu chuyển.

“Sao có thể?”

Lão nội thị nghiến răng nghiến lợi, hung ác điên cuồng đánh tới.

Ông ta cũng cảm giác được, pháp lực mình thúc động càng mãnh liệt thì lôi thác càng dữ dội, thậm chí ông ta còn không có thời gian để ra tay, ông ta sắp bị lôi thác này ăn mòn này nhưng ông ta vẫn cảm thấy mình còn đủ thời gian để giết chết đối thủ…

Dù sao, hắn là đệ đệ của tiên sư nhưng cũng chỉ là Kim Đan mà thôi…

Mình chắc chắn có thể…

Nghĩ như vậy, ông ta ra tay càng ngày càng nặng, càng ngày càng hung ác.

Còn Phương Thốn chỉ chống ô lên, ngắm hoa rơi rụng trong sân và thưởng thức lôi thác.

Hắn hoàn toàn không có ý đánh nhau với lão nội thị mà bình tĩnh nhìn ông ta càng lúc càng tức giận, ra tay càng lúc càng hung ác, pháp lực âm tà của ông ta cũng khiến cho lôi thác mất khống chế, trên bầu trời Lão Kinh Viện hóa thành một biển sấm chớp lóa mắt dọa người mà ở ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy được, thoạt nhìn dường như có một lại khí thế Tiên Đạo nào đó không cách nào nói nên lời…

Đương nhiên, hắn cố tình chọc giận lão nội thị.

Nếu nói là nội ứng gì đó thì cũng không có thật…

Chuyện Long Thần Vương muốn làm hắn vẫn nhìn ra được chút manh mối, động não một chút thì đoán được.

Còn về thân phận lão nội thị này thì…

Phương Thốn cũng không nghĩ tới, hắn phái thám tử hỏi thăm tin tức, Vân Tiêu và Hạc Chân Chương, ngoài việc lang thang tìm hiểu tin tức bằng cách ngụy trang ở chốn bụi hoa bên ngoài thì một chút tin tức hữu dụng cũng không có, nhưng một ngày nọ, Mạnh cô nương Mạnh Tri Tuyết vô tình phát hiện một chuyện, ngượng ngùng xoắn xít nói với hắn…

Lúc vô ý thăm dò Mạnh gia, chuyện này vốn dĩ đã bị họ giấu kín trong lòng, giả vờ như không biết gì.

Nhưng dù sao Mạnh gia cũng chấm được một con rể tốt, sau đó Mạnh gia nhìn mối quan hệ giữa người con rể tốt này và vị Thất hoàng tử với ánh mắt phức tạp, cảm thấy vấn đề này nên nói ra để con rể đừng bị kéo vào vũng nước đục, vì thế, Mạnh Tri Tuyết thật thà đến tìm Phương Thốn để báo tin…

“Thất vương điện có vấn đề, đừng thân cận quá…”

“Trước đây chưa từng nghe nói tổng quản Thanh công công của Thất vương điện nâng đỡ Long Thành mà nghĩ rằng Thất hoàng tử không thể tìm được sự giúp đỡ ở Triều Ca nên muốn có liên quan gì đó với Long Thành, nhưng bây giờ Long Thành đã gặp xui xẻo, sao có thể thân cận được?”

“Thất hoàng tử là con trai Tiên sao việc gì, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, người xung quanh hắn sợ rằng sẽ là người chịu tội thay…”

“…”

Câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt lại thu hút sự chú ý của Phương Thốn.

Thất hoàng tử thật sự rất ngốc, nhưng làm gì có người ngốc nào lại khôn khéo trong trong chuyện nhỏ.

Giống như khi Long Thành thất thủ, hắn ta có liên quan gì đến Long Thành?

Cho nên, Phương Thốn cho người tra xét lý lịch của lão nội thị cùng với tộc nhân bây giờ có địa vị ở Long Thành, thậm chí cả lịch sử gia đình của ông ta, bởi vì những thứ này không phải là bí mật ở Long Thành cho nên điều tra rất dễ dàng.

Cho nên, hắn cũng dễ dàng đoán được một số chuyện.

Nhưng không thể không nhắc tới lão nội thị, tuy ông ta là nội gián nhưng cũng không phải có cấp bậc cao…

Dù sao, ông ta thậm chí còn chưa trà trộn vào được Tiên Điện, nhưng lời nói lại có hiệu lực ở Thất vương điện.

Khi những suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Phương Thốn nhận thấy thế công điên cuồng của lão nội thị, như lửa mạnh thiêu rụi cơ thể hắn, rõ ràng là lôi thác xung quanh đã bị kích động đến cực điểm, thân thể ông ta cũng sắp tiêu tán hoàn toàn, vì thế hắn chậm rãi đứng dậy, bung dù trong tay, chậm rãi mở miệng: “Không cần liều mạng vô ích…”

“Ngươi có một thân pháp lực âm tà lợi thế như thế, nếu ta đã biết lai lịch thật sự của ngươi…”

“Sao lại không cân nhắc đến lôi thác sẽ thiêu rụi ngươi như củi đốt?”

“…”

“Chỉ có lôi thác mạnh nhất mới giúp ta mở ra cánh cửa thứ sáu…”

Nói xong, đột nhiên hắn trở tay rút kiếm, cầm Ngân Xà Kiếm từ trong ô công đức vung lên, thân thể lão nội thị bị lôi thác ăn mòn vỡ nát, khí cơ lập tức sụp đổ, bay ra xa…

Nhìn ánh mắt nham hiểm cuối cùng của lão nội thị, Phương Thốn liền khoát tay áo, dẫn Đại Đạo Kinh Luân vào trong cơ thể.

Trước khi bước vào cánh cửa cuối cùng của Nguyên Anh, hắn quay đầu nhìn về phía lão nội thị nói: “Cảm ơn!”

Lúc lão nội thị Nguyên Anh phi tán, trong ánh mắt tức giận vô tận, Phương Thốn quay lưng đi vào bên trong sấm sét.

Ở một mức độ nào đó, quả thật trong hắn với lão nội thị rất giống nhau, cũng đều là mặc cho ánh sáng đáng sợ dị thường của sấm sét chiếm lấy mình, không hoàn toàn né tránh hay khôn khéo ngăn chống đỡ, ngược lại giống như chủ động đón nhận lấy sấm sét, đây đương nhiên là một chuyện cực kỳ hung hiểm.

Mà khiến người ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là, lão nội thị đã làm như thế, là bởi vì sinh mạng ông ta vốn đã đánh cược đi rồi, chỉ có cầu chết thôi...

Nhưng Phương Thốn làm như thế, lại là tại vì sao chứ?

Cảnh tượng khó hiểu như thế, đã khiến cho nhiều người nhìn không hiểu nổi.

Ví dụ như lão viện chủ, trên mặt tràn đầy vẻ vô cùng kinh ngạc.

Từ tình thế cho thấy, vừa rồi bản thân mình hình như là nên ra tay rồi...

Nhưng từ thái độ của Phương Thốn cho thấy, lúc này bản thân hắn mà ra tay thì rất dễ bị người ta xem thường...

....

....

 

0.61930 sec| 2406.102 kb