Vẻ mặt Thất hoàng tử tràn đầy phấn khích, như thể thấy được cảnh tượng Phương Thốn quỳ xuống trước mặt mình.
Nhưng Phương Thốn không có quỳ, hắn chỉ quay đầu và liếc nhìn Thất hoàng tử mà thôi.
“Ngươi nói đúng, Hoàng Thần Vương đúng là không thể ngăn cản được nữa rồi…”
Hắn than nhẹ rồi quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử, cười nói: “Cho nên, ngươi cũng sắp xong rồi…”
“Ha ha…”
Thất hoàng tử đang cất tiếng cười to rồi bỗng nhiên im bặt, như thể hắn ta đang nghe nhầm cái gì.
Ngay cả lão nội thị ở một bên cũng giật mình, ông ta quay đầu nhìn Phương Thốn.
“Thật ra rất nhiều lần ta đã cân nhắc có nên cứu ngươi hay không, ta cũng tiết kiệm được một chút khí lực…”
Vào lúc này, ánh mắt Phương Thốn cực kỳ nghiêm túc.
Đối diện với ánh mắt của hắn, sắc mặt Thất hoàng tử dần dần trở nên cứng ngắc, thay vào đó là một linh cảm không tốt.
“Nhưng ngươi luôn luôn thành công khiến ta bỏ đi ý nghĩ này!”
Phương Thốn cười: “Nó thậm chí còn khiến ta cảm thấy sinh ra suy nghĩ như vậy thật đáng hổ thẹn…”
Thanh âm Thất hoàng tử đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén: “Ngươi muốn làm cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn đồng quy…”
“Đương nhiên không phải!”
Phương Thốn cười nói: “Ngươi đường đường là Thất hoàng tử, sao ta có tư cách đồng quy vu tận chung với ngươi?”
“Cho nên, chỉ một mình ngươi chết mà thôi!”
“…”
Vừa dứt lời, hắn mặc kệ đối phương có hiểu hay không, hắn bước vào không trung, tay trái cầm một chiếc ô cũ không ngừng xoay chuyển, còn tay phải thì cầm hồ lô hình bí đao vội vàng bay lên trời theo hắn, ma khí cuồn cuộn xung quanh bị đẩy ra ngoài, nhìn hắn lúc này hoàn toàn không giống một người cảnh giới Kim Đan.
Giờ phút này, Hoàng Thần Vương cho dù dốc hết toàn lực, nhưng cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn Đoạn Trường Sinh dung nhập vào mây đen từng chút một...
Nàng có cảm giác tuyệt vọng…
Nhưng nàng vẫn cố kéo thật chặt, không chút lơi lỏng, thậm chí còn không để ý đến động tĩnh bên dưới.
“Thần vương tỷ tỷ, đa tạ!”
Vào lúc này, một thanh âm bình đạm mang theo cảm kích từ sâu bên trong vang lên từ sau lưng nàng.
Hoàng Thần Vương nghe giọng nói này, trong lòng mãnh liệt run lên, suýt chút nữa thả lỏng pháp lực để cho Đoạn Trường Sinh hoàn toàn dung nhập mây đen.
Không đợi nàng cảm thấy may mắn thì một thân ảnh nhanh chóng lướt qua nàng, đầu tóc bạc trắng, mây đen cuồn cuộn mãnh liệt trong không trung chợt tản ra, theo sau là một chiếc ô, hắn vọt tới bên người Đoạn Trường Sinh không chút do dự xoay người và rút nhuyễn kiếm màu bạc từ trong cây dù rồi trở tay chém ra, cắt đứt đầu hắn ta.
“Chuyện này…”
Tim Hoàng Thần Vương như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nàng hoảng sợ nhìn Đoạn Trường Sinh chết, ma khí bộc phát, dũng mãnh tan vào đám mây trên không trung.
Nàng đau khổ chống đỡ lâu như vậy nhưng đã bị thanh nhuyễn kiếm của hắn phá hủy trong tích tắc.
“Tỷ tỷ đừng lo!”
Sau khi Phương Thốn chém chết Đoạn Trường Sinh, hắn chậm rãi xoay người, sau lưng là thác sấm nổ tung ầm ầm.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, xem ta độ lôi kiếp này như thế nào!”
“…”
Bộ dáng bình tĩnh tự tin của hắn khiến cho Hoàng Thần Vương xuất hiện ảo giác, bật thốt lên: “Phương Xích…”
Thần sắc Hoàng Thần Vương kinh ngạc, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Phương Thốn, thì hắn đã lách thân chuyển qua.
Một dải sấm sét như lôi thác giống như cánh tay mở ra ôm lấy hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lôi thác tăng vọt, giống như những tia chớp thô tráng đáng sợ va vào nhau, chiếu sáng cả một mảnh trời, ánh sáng tỏa ra gần như muốn nuốt chửng bóng dáng đơn bạc của Phương Thốn vào trong đó…
Đó là một thứ năng lượng tích góp gần một năm tồn tại từ đầu đến cuối nhưng lại không được phát tiết, mà cuối cùng vẫn bị người nào đó dùng một loại quỷ pháp tà môn kéo xuống, mạnh mẽ đánh ra khí lực ngập trời, làm cho người ta cảm giác mình đang đối mặt với một cơn tức giận, giống như ý chí hình phạt của trời này đã có chút thịnh nộ, mang theo toàn bộ tức giận đánh xuống…
Ngay cả Hoàng Thần Vương đối mặt với cơn tức giận điên cuồng kia cũng không khỏi rùng mình.
Trong lòng nàng sinh ra hai suy nghĩ:
Thứ nhất là: Thiên lôi đáng sợ như vậy mà hắn chỉ mới ở cấp bậc Kim Đan, vậy hắn phải đối mặt như thế nào?
Thứ hai là: Rốt cuộc lão nhị trêu chọc tới hình phạt của trời mạnh như vậy như thế nào vậy?
…
…
Suy đoán của Hoàng Thần Vương không sai.
Lôi thác ập đến bất ngờ, dường như Phương Thốn bị nhấn chìm hoàn toàn trong đó.
Dưới lôi thác cuồng bạo, dường như pháp lực xung quanh hắn không chống đỡ nổi.
Nó giống như nước sôi đổ vào băng tuyết, trong nháy mắt bị tan chảy.
Mà ngay sau đó, trong mắt người bình thường, đó là… Tan xương nát thịt.
Không ai ngờ được đó là Phương Thốn xoay người nghênh đón lôi thác, ngay lúc một thân pháp lực bị hòa tan, bỗng nhiên trong tâm đang mặc niệm thì công đức cuồn cuộn hóa thành pháp lực bất tận, không ngừng nghênh đón lôi thác từ bầu trời, mà khí cơ của hắn đã gần như bị hủy diệt nhưng trong khoảnh khắc đó lại tiếp tục bạo trướng và tăng vọt.
Trong nháy mắt, hắn tuôn ra pháp lực còn nhiều hơn lôi thác đánh xuống.
Vì vậy, hắn tạm thời bảo vệ được tính mạng.
Trong mắt mọi người, cảnh tượng này đã có chút không thể nào hiểu nổi.
Bởi vì cho dù là ai thì trong khoảng thời gian ngắn như thế cũng không thể tăng pháp lực lên nhanh như vậy.
Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là trước đó Phương Thốn che giấu tu vi, đến lúc này mới hoàn toàn bạo phát…
“Rõ ràng là Kim Đan cao cảnh, thậm chí là tu vi đỉnh cao nhưng chỉ triển lộ ra bên ngoài là Kim Đan trung cảnh…”
“Ồ, điều này phù hợp với tính cách của Phương nhị tiên sinh…”
“…”
Nhiều người đều suy đoán như vậy, bọn họ không biết Phương Thốn nghe được có cảm thấy oan ức không.
Đương nhiên, ở một mức độ nào đó, công đức đó là khí Tiên Thiên của hắn, cũng là pháp lực của hắn, cho nên cũng không tính là oan…
Chỉ là, mặc dù Phương Thốn thông qua phương pháp dùng công đức chuyển hóa thành pháp lực thì nó cũng chỉ tạm thời chống lại lôi thác, pháp lực của hắn tăng lên nhanh chóng, lôi thác giáng xuống cũng nhanh hơn, hai bên đối lập nhau, lôi thác nhanh chóng tích góp, triển lộ sức mạnh, thậm chí sắp vượt qua độ chịu đựng của một Kim Đan cảnh, mà pháp lực Phương Thốn cũng tăng tới đỉnh phong Kim Đan.
Lúc này, hắn đang đứng trước ngưỡng từ Kim Đan bước vào Nguyên Anh cảnh.
Pháp lực của hắn tăng lên cũng chỉ đủ bổ sung cho hắn chứ không thể đạt đến cảnh giới cao hơn được nữa…
Nguy cơ của hắn không những không được tiêu trừ mà bây giờ mới chính thức ập đến.
…
…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo