“Vì sao?”

Lúc này, ngoại trừ Luyện Khí Sĩ có tu vi thấp và chưa từng bị thiên lôi giáng xuống, bọn họ đều cho rằng nếu thiên lôi giáng xuống, bọn họ tuyệt đối không may mắn thoát khỏi nên đã sớm chạy trốn ra bên ngoài, bên dưới vẫn còn rất nhiều người có tu vi cao nhưng cũng bị hành động Phương Thốn làm cho chấn động, lúc này bọn họ mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Thốn, biểu cảm trên gương mặt vừa kinh sợ vừa ngạc nhiên, có không ít người trong mắt còn có chút mơ hồ.

Người hoảng sợ nhất là Thất hoàng tử.

Vừa rồi hắn ta còn đang kiêu căng, bình tĩnh ngồi đĩnh đạc trên kiệu xem kịch, lúc này thậm chí còn căng thẳng đứng lên, không thể tin được nhìn lên không trung, nhìn Phương Thốn dùng đỉnh phong Kim Đan để đối mặt với sức mạnh kinh người của lôi thác, hắn ta thất thanh kêu lớn: “Tu vi yếu như hắn cũng muốn đối kháng với lôi thác, cho dù… cho dù trước kia hắn che giấu thực lực, cũng nhất định không đủ, hắn… Hắn muốn chết?”

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn lên bầu trời, không ai trả lời hắn ta.

Ngay cả lão nội thị cũng ngạc nhiên nhìn giữa không trung mà không lên tiếng.

Còn Thất hoàng tử thấy xung quanh trầm mặc thì càng cảm thấy sợ hãi, thanh âm trở nên nghẹn ngào:

“Hắn… Hắn muốn chết, vậy thì kệ hắn…”

“Nhưng, nhưng ta phải làm sao bây giờ?”

“…”

Nhưng xung quanh vẫn im lặng, không ai trả lời hắn ta.

Cũng vào lúc này, Tước Thần Vương và Lân Thần Vương bay vút đi về phía thành Triều Ca trên không trung, thần ý bạo trướng quanh người, tuy bọn họ đã đột phá nhưng nhìn như chưa hề đột phá giới hạn, khiến cho một thân thần quang của bọn họ như muốn đột phá thiên địa, mênh mông cuồn cuộn, đánh về phía ma khí ngút trời xa xa ở thành Triều Ca, lúc hai người bọn họ đối mặt với Đoạn Trường Sinh, hai người cũng cảm thấy bó tay bó chân, nghẹn khuất khó chịu, lúc này thúc động pháp lực lại giống như hai ngôi sao băng rơi rơi thẳng từ bầu trời xuống.

“Ha ha…”

Trong thành có tiếng cười già nua vang lên.

“Ha ha ha…”

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười ngày một nhiều hơn, liên tiếp vang lên từ các hướng khác nhau trong thành.

Sau đó, theo tiếng cười phát ra, ma khí càng lúc càng lớn, xông thẳng vào không trung, nghênh ngang đi về phía hai vị Thần Vương, nếu đó chỉ là ma khí, nhất định sẽ yếu hơn không ít thần ý của Thần Vương, hoàn toàn không thể ngăn cản được sức mạnh của bọn họ.

Nhưng khi ma khí đan chéo nhau, quấn quanh, hóa thành đại ma khí càng lúc càng cường đại hơn.

Cuối cùng, có bốn năm đạo ma khí quấn quanh hai cỗ ma khí cường đại, lao về phía hai vị Thần Vương.

Oanh! Oanh!

Sự va chạm của bọn họ trong chớp mắt khiến cho thiên địa run rẩy.

Thần quang và ma khí va chạm rồi tản ra, dư quang tràn xuống, hủy đi không biết bao nhiêu công trình của thành Triều Ca thành từng mảnh nhỏ.

Hai cỗ ma khí cường đại đều bị Thần Vương đập nát.

Tuy tốc độ của hai vị Thần Vương nhanh nhưng cũng bị ma khí ngăn cản mà phải dừng lại.

“Ha ha ha ha ha ha…”

Ma khí bị tiêu tán nhưng giọng nói già nua không hề biến mất, ngược lại càng cười điên cuồng hơn, trong tiếng cười tràn đầy vui sướng nhưng chỉ chớp mắt lại lộ ra vẻ tức giận, giọng nói âm vang như phát ra từ cả trăm ngàn con người: “Chỉ dựa vào hai ba con mèo các ngươi cũng muốn trở thành đối thủ của lão phu? Bá Hạ đâu, tên nghịch tặc đó, sao không đi ra gặp ta…”

Mỗi chữ nói ra như khảm sâu vào đất trời, đột nhiên trong không trung xuất hiện một cái khe.

Thành Triều Ca có rất nhiều bách tính, từng từ từng chữ này nói ra khiến màng nhĩ của họ vỡ tan.

Một số người bị ma ý này tấn công thậm chí còn trực tiếp ngã xuống chết ngay tại chỗ, thần hồn tan biến.

“Hừ!”

Đáp lại giọng nói này, hai người Tước Thần Vương và Lân Thần Vương cũng chậm rãi đi về phía trước trong khoảng không.

Trên người bọn họ bộc phát thần ý như Đạo Uẩn vô hình, giống như hai cây cột cực lớn, chống đỡ mảnh thiên địa sắp sụp đổ này, giọng nói của bọn họ cũng mang theo lãnh đạm cùng khinh thường: “Ngươi chỉ là một ma đầu tiền triều, còn muốn kiêu ngạo cái gì?”

“Nếu không biết Tiên Đế không ở Triều Ca, ngươi lấy đâu ra dũng khí tới đây?”

“…”

Đánh người không vả mặt, nhưng Tước Thần Vương rõ ràng không chú ý lắm về chuyện này.

Giọng nói già nua vừa nói một câu đã im bặt, một lúc lâu sau mới vang lên: “Tiên Đế?”

“Ha ha, tên nghịch tặc kia cũng dám xưng là Tiên Đế?”

“Nếu không phải hắn thừa dịp lão phu nuốt đại kế thiên, bày mưu tính kế với ta thì sao hắn có thể là đối thủ của lão phu?”

“Còn các ngươi, mấy con chó trung thành, các ngươi cũng dám chống lại ta?”

“Đáng chết, đáng chết!”

“Tất cả các người đều đáng chết…”

“…”

Trong âm thanh kích động này giống như có một tia điên cuồng, đột nhiên, khắp thành Triều Ca dâng trào ma khí, mấy chục bóng dáng mang theo ma khí xông lên giữa không trung, trong chốc lát, một bóng dáng mặc hoàng bào ẩn ẩn xuất hiện, lão giả đầu đội châu quan, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hình ảnh này lại bị phá nát lần nữa…

Hắn tạo ra ba đạo ma khí, một lớn hai nhỏ.

Đại ma khí ầm vang rung động, đánh tới một chỗ trong hư không.

Thoạt nhìn, trong khoảng không có vẻ như không có gì, nhưng khi ma khí kích động, khoảng không này từng lớp từng lớp một bị xé rách làm người ta nhìn thấy chỗ sâu nhất trong hư không có một thần tháp màu tím trong suốt tản ra Đạo Uẩn làm người khác say mê.

Còn hai đạo ma khí nhỏ hơn thì gào thét xoay quanh, lao thẳng về phía hai vị Thần Vương.

“Lão quỷ này muốn tìm đường chết đây mà…”

Hai vị Thần Vương cắn răng, thầm than, thúc động sức mạnh lần nữa rồi vọt về phía trước.

Bên trong thành Triều Ca đã loạn thành như vậy nhưng Hoàng Thần Vương vẫn không đi về phía Triều Ca.

Mặc dù nàng nghe theo lời Phương Thốn nói, tạm thời lui ra ngoài, nhưng trong lòng nàng vẫn không có bao nhiêu lòng tin với Phương Thốn.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy sức mạnh của lôi thác gần như nhấn chìm hoàn toàn Phương Thốn, lòng nàng càng căng thẳng hơn.

Tiểu hài tử đều thích khoác lác.

Nàng lo lắng nghĩ rằng Phương Thốn tỏ ra tiêu sái là vậy, nhưng trên thực tế hắn không làm được.

Trong ánh mắt lo lắng của Hoàng Thần Vương, Phương Thốn thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng ngồi xếp bằng ở trong hư không, bốn phương tám hướng quanh hắn đều là lôi thác cuồn cuộn, từng chút một dâng trào đều mang theo sức mạnh hủy diệt, nhưng hắn lại giống như không hề hay biết, khoanh chân ngồi xuống xếp bằng, hai tay chậm rãi khép lại, sau đó mười ngón tay giống như hoa sen, lần lượt nở rộ pháp ấn huyền diệu vô cùng khó lường.

Bên cạnh hắn, hồ lô Bát Bảo và ô công đức bay lên bay xuống ở trong lôi thác.

 

0.14650 sec| 2409.328 kb