Lão viện chủ nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bầu trời, nói: “Bởi vì ta muốn xem con đường của huynh đệ bọn họ có thể đi tới đâu…”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông theo dõi động tĩnh trên bầu trời rồi chậm rãi nói: “Bây giờ, Phương nhị tiên sinh tự mình hóa anh thì thôi đi, nhưng nếu hắn được ta trợ giúp hóa anh, Tiên Điện chắc chắn sẽ bất mãn, dưới cơn tức giận của Tiên Đế, sợ rằng Lão Kinh Viện không thể bảo toàn được, cho nên, các ngươi phải kịp thời vạch rõ ranh giới với ta…”

“Vậy người…”

Ngọc Hành tiên sinh kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Tại sao phải lội vào vũng nước đục này?”

“Bởi vì trước khi vị tiên sư kia ra đi, chúng ta đã từng gặp qua một lần!”

Lão tòa sư nhẹ nhàng thở dài: “Tuy hai ta vô duyên nhưng những gì hắn nói lại làm ta trăn trở cho tới nay!”

“Hắn nói, tiền triều chính là súc vật, bởi vì bọn họ coi bách tính thiên hạ như thức ăn cho gia súc mà không phải là con người, mà ta không những là con dân Đại Hạ, còn là người tiền triều, tuy chúng ta không ăn thịt người nhưng chúng ta lại có ham muốn ích kỷ lẫn lộn nên khó tu mà tu được một thân sạch sẽ…”

“Mà hắn lại muốn tiêu diệt người tiền triều thì phải làm như thế nào?”

“Chỉ có một cách duy nhất là chân chính bước lên con đường Tiên…”

“…”

“Tiên… Con đường Tiên?”

Các vị tọa sư nghe vậy giật mình.

“Bây giờ các ngươi không hiểu được nhưng sau này sẽ hiểu!”

Lão viện chủ khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc, lúc đó ánh mắt ta thiển cận, cảm thấy thời cơ chưa tới nên muốn mời hắn ở lại Lão Kinh Viện đợi thời cơ với ta, nhưng hắn lại nói muốn có thời cơ thì phải đoạt lấy, không thể chờ đợi, bởi vậy, dứt khoát đi Dạ Nguyên, ta không biết hắn bày binh bố cục gì nhưng ngày hôm sau, tin tức hắn qua đời được truyền đến…”

“Kể từ đó, ta vẫn luôn chú ý xem rốt cuộc con đường của hắn sẽ đi đến đâu!”

“Cách đây không lâu, ta mới phát hiện thì ra hắn vẫn còn một thân sinh đệ đệ!”

“Lúc đầu ta còn đang nghĩ có phải vị tiên sư này có chút tư tâm nhỏ nên mới chiếu cố cho người trong nhà không?”

“Nhưng hiện giờ mới biết, lão phu là lòng tiểu nhân, con đường của hắn chọn thật ra rất vi diệu …”

Ông nói, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định: “Nếu đã biết mọi chuyện như vậy thì sao ta có thể không hộ pháp cho hắn?”

Lão viện chủ hạ quyết tâm, lúc này, Phương Thốn cảm giác thời cơ đã đến, hắn chuẩn bị dẫn động Đại Đạo Kinh Luân thì động tác hơi dừng lại một chút, đôi mắt mở lớn, dường như nhìn thấy tia chớp kích động tràn vào bên trong, hắn mới quay sang nhìn xem.

Bên trong đám mây trôi nổi, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Công tử đợi đã!”

Phương Thốn lặng lẽ nhìn ông ta, nói: “Ngươi có ý gì?”

Thanh âm truyền đến từ bên trong đám mây, một gương mặt mơ hồ xuất hiện, đúng là lão nội thị, ông ta trầm giọng nói: “Lão nô cả gan đến đây khuyên công tử một câu, ngươi hóa anh vốn là một chuyện tốt, không ai dám ngăn cản, nhưng đây vốn là một chuyện vui mừng, tại sao Phương nhị công tử lại muốn mạo hiểm, dồn Thất điện hạ vào chỗ chết đây?”

“Thì ra là đến làm thuyết khách…”

Phương Thốn nhẹ giọng cười, nói: “Nếu ta không đồng ý, có phải ngươi ra tay với ta hay không?”

Lão nội thị vội nói: “Lão nô không dám, lão nô thân là nô tài của Tiên Điện, không thể để cho Thất điện hạ…”

Phương Thốn ngắt lời ông ta, nói: “Ngươi có thể nghịch chuyển thời không sao?”

Lão nội thị hơi ngẩn ra, nói: “Sao lão nô có bản lĩnh này được?”

“Nếu ngươi không làm được…”

Phương Thốn cười cười, nói: “Vậy thì ngươi cũng không thể xóa bỏ những chuyện trước đây, ngươi sớm nên biết lúc Thất điện hạ vào Liễu Hồ vũ nhục thanh danh của gia huynh, ban đan được xuống giống như là cho chó ăn biểu thị ân trạch của Tiên Điện với Phương gia, lúc hắn trộm long châu, hắn cũng biết chỉ ta mới cứu được hắn, nhưng hắn vẫn…”

“Hắn nhất định phải chết!”

“…”

Nghe Phương Thốn nói, lão nội thị trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng nói: “Công tử đã quyết định kết quả?”

“Ta còn chưa nói xong!”

Phương Thốn nhẹ giọng nói tiếp: “Ngươi đi hỗ trợ, thậm chí là tính toán ngăn cản ta…”

“Ngươi cũng sắp chết rồi…”

Lão nội thị giật mình, chợt rợn tóc gáy.

Cũng chính vào lúc này, đột nhiên Phương Thốn cười lạnh, giơ tay nhấc lên lôi thác vô tận, đánh về phía lão nội thị.

Trong khoảnh khắc, lôi thác hoàn toàn bùng nổ, cùng nhấn chìm hắn và lão nội thị ở bên trong.

Lão nội thị có tu vi rất cao, nhưng khi lôi thác vọt tới, ông ta lại không phản ứng.

Dường như ông ta muốn mượn lôi thác cuồn cuộn để tăng pháp lực âm tà của mình lên.

Ông ta chọn con đường tà đạo, nương nhờ thiên địa linh bảo để hóa Nguyên Anh, nhưng Nguyên Anh của ông ta còn chứa nhiều ma khí hơn cả quỷ tà, cũng bởi vì thân thể ông ta không được đầy đủ, đại đạo hư tổn nên đời này kiếp này, không thể đột phá Tiên Cảnh được, bởi vậy, ông ta tu hành quanh năm suốt tháng cũng chỉ muốn tăng pháp lực lên một chút, càng âm tà hơn một chút, dưới sự cố gắng không ngừng, dường như gần như đã phá vỡ giới hạn mà ông ta có thể đạt được trong cuộc đời này…

Chỉ có điều, dù pháp lực có cường đại tới đâu thì cũng vô dụng dưới lôi thác này.

m tà là một đạo pháp lực, ở một mức độ nhất định có thể khắc chế được lôi thác, hành vi đi vào trong lôi thác cũng có thể nói là đang tìm cái chết, chỉ là chính bản thân ông ta lại giống như không ý thức được điểm này, thậm chí, ông ta còn vọt vào lôi thác, thúc động pháp lực giống như thủy triều, đánh về phía lôi thác cuồn cuộn như muốn giải trừ nó.

Hành động này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Lôi thác không những không bị pháp lực âm tà đẩy ra, ngược lại nó càng lúc càng mạnh hơn.

Không chỉ có ông ta, ngay cả Phương Thốn cũng phải chịu ảnh hưởng từ bạo trướng của lôi thác, bị tầng tầng lôi điện quấn vào.

“Hẳn là lão nô phải chết rồi!”

Ở trong lôi thác cuồng bạo, thanh âm lão nội thị càng thêm bình tĩnh, ông ta nhẹ nhàng nói: “Đúng như Phương nhị công tử nói, cho dù lúc này ta không làm gì, Tiên Đế trở về biết được những chuyện mà ta đã làm, ta cũng phải chết, huống hồ, lão viện chủ đang theo dõi lão nô gắt gao, với tu vi của lão nô cũng không thể gây tổn hại cho công tử mà có thể bảo toàn tánh mạng rút lui…”

“Cho nên, lão nô lên đây chỉ muốn khuyên Phương nhị công tử một câu, thân phận của ta không đáng kể, có chết hay không cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu Phương nhị công tử cũng bị tiêu diệt ở đây thì con đường tiên sư tỉ mỉ vẽ ra sẽ bị chặt đứt?”

“Công tử không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“…”

 

0.05452 sec| 2416.781 kb